- Súc sinh đó hãm hại đại ca ngươi suýt thân bại danh liệt, ngươi lại đứng yên đấy mà nhìn lão à?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ngưu Thiết Oa gầm lên như hổ rống nhảy tới:
- Loài vật lông đỏ kia, ngươi hại đại ca ta, dồn đại ca ta vào tuyệt địa, ta phải lột da đỏ của lão súc sanh mới hả!
Gã đưa hai tay vệt đám đông người đứng chận trước mặt, gã như điên loạn lên lao đầu vào Hỏa Ma Thần.
Quần hùng tuy căm hận Hỏa Ma Thần, song không quên hiện tại lão còn nắm phương tiện sinh sát trong tay nên thấy Ngưu Thiết Oa nhào tới, họ đều kinh hãi, sợ Hỏa Ma Thần nhân giận Ngưu Thiết Oa rồi giận lan ra tất cả.
Họ muốn ngăn cản Ngưu Thiết Oa song còn ai dám ngăn chặn một con trâu điên khi nó cố húc vào một vật gì cho cơn điên lắng dịu? Nếu nó húc không được thì cơn điên sẽ tăng gia quan trọng và nó sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Không ai dám ngăn chận, Phương Bửu Ngọc hét lên:
- Đứng lại!
Ngàn người ngăn chận chưa chắc kềm cứng đôi chân Ngưu Thiết Oa, Phương Bửu Ngọc chỉ gắt lên vài tiếng thông thường mà đôi chân của Ngưu Thiết Oa như đóng đinh tại chổ.
Thân vóc hộ pháp đang lao tới vùng vụt, thân vóc đó đứng lại nhanh, bất ngờ, áp lực phải phi thường. Ngưu Thiết Oa trụ bộ lại áp lực toàn thân trầm xuống, làm rung chuyển sàn đài.
Gã đứng lại, nhưng không dấu vẻ bất bình hỏi:
- Sao đại ca bảo tiểu đệ dừng chân?
Phương Bửu Ngọc quát:
- Ngươi định hại ta chăng?
Ngưu Thiết Oa hấp tấp thốt:
- Tiểu đê..... tiểu đệ nào dám làm thế? Sao đại cạ.. việc đó thì...
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Ngươi không cho lão nói hết câu chuyện, thì suốt đời ta mang hàm oan, suốt đời ta không thể ngẩng mặt nhìn ai, có phải là ngươi hại ta chăng?
Chàng nín lặng một lúc, đoạn nghiêm giọng nói tiếp:
- Thiết Oa! Nếu ngươi vọng động làm lão ấy nổi giận bất chấp mọi sự việc hạ lịnh phóng hỏa, thì cái hậu quả sẽ tai hại như thế nào chứ?
Chẳng những ngươi hại ta, ngươi lại còn hại tất cả mọi người!
Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một chút, mồ hôi đổ ra ướt cả đầu, ướt cả trán lẩm nhẩm:
- Thiết Oa đâu dám xuất thủ đại ca!.... Chỉ vì Thạch tứ thúc đốc xúi, Thiết Oa cứ tưởng hễ tứ thúc bảo, là việc đáng làm. Việc đó thích hợp với lẽ phải, chẳng quan hệ gì...
Gã sợ Phương Bửu Ngọc giận, gã cố giải thích, gã cố đổ cho Thạch Bất Vi, song lời lẽ của gã kém, thành ra lý nhí mãi mà chẳng diễn tả nổi tròn cái ý của gã.
Gã không nói hết, song quần hùng hiểu hết, quần hùng biết rõ gã là con người thành thật, chất phác, không lanh lợi, không tế nhị nghĩ sao nói vậy, muốn sao làm vậy.
Người ta không trách gã hành động hồ đồ, người ta chỉ trách Thạch Bất Vi xúi giục gã làm một việc quá ngu xuẩn.
Thạch Bất Vi trước tình hình đó, tháo mồ hôi hạt.
Y nhấc động thân hình, chừng như tìm nẻo lùi lại sâu xa, càng xa càng dễ ẩn mặt.
Nhưng quần hùng bất mãn quá độ, khi nào để cho y lùi, tất cả đều cố ý dấn lên, đẩy đưa y trở lại chỗ cũ, rồi từ chỗ cũ họ lại đẩy y tới dần dần đến trung tâm, tại nơi đó mọi người có thể nhìn thấy y rõ ràng.
Không ai muốn tiếp trợ Hỏa Ma Thần, song vì sanh mạng chẳng ai dám nghịch ý lão ma đầu, thành ra dù muốn dù không, quần hùng gián tiếp tiếp trợ lão.
Thạch Bất Vi vì ngu xuẩn, xúi giục Ngưu Thiết Oa làm một việc tai hại có tầm quan trọng ngang giá sanh mạng của tất cả số người hiện diện, thì họ phải đẩy thủ phạm ra trước mọi người, nếu Hỏa Ma Thần có phẫn nộ, thì đó, thủ phạm trước mặt đó lão cứ hành tội, chẳng can gì đến quần hùng mà lão phải quơ đũa cả nắm!
Thạch Bất Vi vừa sợ vừa lo vừa tức vừa khẩn trương ra mặt. Mạc Bất Khuất cũng lo sợ cho y, cố trấn an y:
Lão tứ! Nhẫn nại đi, rồi việc gì cũng đâu vào đấy cả!
Phương Bửu Ngọc nhìn sững Thạch Bất Vi một lúc, đột nhiên cao giọng hỏi:
- Ngưu Thiết Oa! Ngươi có biết tại sao Thạch tứ thúc bảo ngươi làm như vậy chăng?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không biết được đâu, đại ca!
Mạc Bất Khuất rung rung giọng:
- Chỉ vì vô luận ngươi làm gì, chúng ta vẫn đối xử tốt với ngươi, tứ thúc nghe có người hãm hại ngươi như vậy tự nhiên phải phẫn nộ, tự nhiên muốn sanh sự với ngươi đó!
Phương Bửu Ngọc đổ lệ ròng ròng:
- Tâm ý của đại thúc đối với tiểu điệt như vậy làm sao tiểu điệt chẵng hiểu? Cái ân cao thâm của đại thúc, tiểu điệt ghi nhớ muôn đời nhưng...
Chàng cắn răng cố ngăn một dòng trào dâng mà chắc chắn có mang theo máu hận đoạn tiếp:
- Lần này thì đại thúc lầm lạc!
Mạc Bất Khuất thoáng biến sắc:
- Ta lầm lạc?
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Tứ thúc làm như vậy là cố tình hại tiểu điệt đó!
Mạc Bất Khuất giật bắn mình, trố mắt, ngây người một lúc, rồi nhìn sang Thạch Bất Vi.
Thạch Bất Vi từ sắc mặt xanh chuyển sang sắc đỏ, đôi mắt y cũng đỏ luôn, y quát lớn:
- Súc sanh! Tại sao ta cố tình hại ngươi ?
Phương Bửu Ngọc nhếch mép không phải để cười mỉa, hay để biểu lộ một niềm hối tiếc chi, vành môi của chàng nói lên một niềm căm hờn chua chác.
Chàng từ từ gằn từng tiếng:
- Chỉ vì tứ thúc sợ Hỏa Ma Thần nói tiếp cho nên tứ thúc muốn giết Hỏa Ma Thần, giết luôn tiểu điệt để diệt khẩu. Cái ý của tứ thúc là như thế!
Thạch Bất Vi vừa thẹn vừa tức, quát to:
Câm! Câm cái mồm thối của ngươi lại!
Phương Bửu Ngọc lạnh lùng:
- Sự bí mật của tứ thúc, tiểu điệt đã...
Bỗng Thạch Bất Vi hét lên:
- Đúng! Ta muốn dồn ngươi vào tuyệt địa... chỉ vì vô luận là ngươi mang oan uổng như thế nào, ngươi đáng thương hại như thế nào ta cũng không thể tha thứ được, thông cảm được, bởi ngươi hãm hại Công Tôn Bất Trí, Kim Bất Úy, Ngụy Bất Tham, Tây môn lục đệ, Dương thất đệ...
Những người từng thi ân trọng như núi đối với ngươi, ngươi vẫn táng tận lương tâm hại họ như thường. Ta muốn giết ngươi!
Y ngẩng mặt lên không quát to như sấm:
- Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Không Động, Hoài Nam, Điểm Thương,... hỡi các vị đệ tử bảy phái, chưởng sư huynh các vị bị tên súc sanh đó hãm hại, hắn là tên đại cừu thù của các vị. Sao các vị còn tha thứ cho hắn? Các vị quên mối thù chung là các vị phản bội môn phái đó!
Người trong bảy môn phái, tề tựu về đây, chẳng phải là số ít!
Ngoài ra, họ còn biết bao nhiêu người, vì một liên hệ nào đó, sẵn sàng ủng hộ họ trong mọi hành động.
Một lực lượng như vậy nào phải không quan trọng? Lực lượng đó nếu khéo điều hợp, hẳn có thể xử dụng để xoay chuyển càn khôn đảo lộn vũ trụ.
Thạch Bất Vi hô hào, cổ võ khích động đương nhiên tất cả đều sôi sục máu đồng cừu.
Ai ai cũng trừng mắt mím môi, cũng nắm chặt tay, có kẻ chụp nhanh vào chui vũ khí.
Ai ai cũng sẵn sàng xuất thủ, nếu có một tiếng lịnh tung ra, nếu có một kẻ nào đó xung phong dẫn đầu cuộc sát phạt.
Thạch Bất Vi mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, thấy dao động nghe dao động khắp nơi, mặt hiện lên niềm đắc ý.
Phương Bửu Ngọc chờ Thạch Bất Vi dứt lời, hét lớn.
- Các vị không thể nghe một lời hiệu triệu vô lý như vậy, một sự kết tội sai lầm như thế được. Thủ phạm trong những vụ án đó là một kẻ khác, hoàn toàn khác biệt tại hạ! Phương Bửu Ngọc này không làm việc đó, bởi chẳng có ích lợi gì phải làm việc đó!
Trong quần hùng có người hét lớn:
- Không phải ngươi hãm hại thì là ai?
Phương Bửu Ngọc bình tĩnh đáp :
- Thủ phạm, tuy nấp trong bóng tối mà hành động, hạ thủ đoạn rồi lại lủi như chuột, chuồn như chồn, nhưng tại hạ nghe được tiếng nói của y bàn soạn sắp xếp mưu cơ, tại hạ còn thấy lờ mờ bóng dáng y lúc hạ thủ đoạn, song tại hạ không quyết đoán được y là ai !
Nhiều người lại hét lên:
- Đã nghe được âm thinh, đã thấy được bóng hình, tại sao không quyết đoán ra người !
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Chỉ vì tại hạ không thể kết án mơ hồ một người khi tại hạ chưa nhìn rõ mặt y. Đành rằng tại hạ có nghe âm thanh của người đó, song y thường ngày ít nói, nếu cần lắm chỉ nói dăm ba tiếng là cùng. Do đó ai muốn giả âm thanh của y cũng đều làm được. Còn dáng dấp trên thế gian này, việc người phảng phất giống người nào phải là việc hiếm có?
Quần hùng không thề suy đoán ra cái người do Phương Bửu Ngọc ám chỉ là ai.
Họ nhao nhao lên:
- Ai? Mà ai mới được chứ? Ngươi cứ vòng vo quanh quẩn mãi!
Phươg Bửu Ngọc cao giọng:
- Các vị nhất định muốn biết người đó là ai?
Quần hùng một loạt hét vang:
- Muốn! Muốn!
Đợi cho mọi người im lặng trở lại, Phương Bửu Ngọc gằn từng tiếng:
- Người đó là Thạch Bất Vi!
Mấy tiếng nói của chàng buông ra như tràng sấm nổ ngang đầu quần hùng.
Tất cả đều giật mình, tất cả đều sững sờ, lặng người tại chỗ.
Chương trước | Chương sau