Quần hùng sôi giận, cùng quay đầu nhìn lại.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nơi con đường đó có bảy tám người đang bước đi. Họ mặc y phục màu sắc bất đồng, có người mặc áo màu tro, có người mặc gấm sặc sỡ, có người mặc vải thô sơ, có người mặc hoa lệ tân kỳ.
Nhưng màu sắc chất liệu bất đồng, song kích thước thì duy nhất.
Áo dài quét đất, phủ kín chân họ, đầu đội nón trúc như một chiếc lồng trùm xuống, kín tận vành tai, che mất mặt.
Họ sắp thành hàng hai, mỗi cặp sách vai nhau bước đi, cặp đi đầu thì xuôi tay, từ cặp thứ hai trở xuống thì tay đưa thẳng tới bàn tay sát vai người trước.
Toàn thân không nhút nhít, chỉ có đôi chân bước đều, tà áo dài phất gió rẹt rẹt.
Giá như có người nào xông ra chận lối thì hai người dẫn đầu đưa chưởng tới, kẻ chận lối bị tung bổng lên không, rơi xuống đám đông.
Họ xuất thủ nhẹ nhàng, họ tung các chướng ngại vật như tung quả cầu.
Họ không có ý hại ai, nên kình lực chạm vào những người ngăn chận không gây thương tổn quan trọng.
Quần hùng bây giờ lắng dịu cơn phẫn nộ, họ bắt đầu kinh ngạc rồi hãi hùng.
Họ sững sờ nhận ra số người đó có công lực phi phàm, bình sanh họ chưa từng thấy, chưa từng nghe.
Có người lão luyện giang hồ nhận ra người đi sau đưa tay đặt nơi vai người đi trước là để chuyền công lực cho người đi đầu, cả ba người đi sau dồn tất công lực cho người đi đầu, cộng với chính công lực của chính người đó hẳn phải tạo nên một kình lực phi phàm.
Càng phi phàm hơn nữa, những người đó là những tay có vũ công cao tuyệt, riêng một người còn lợi hại lắm rồi, hà huống cả bốn người nhập một?
Ngoài ra, họ lướt đi rất nhanh, chứng tỏ thuật khinh công của họ đạt đến mức diệu huyền.
Thủ pháp và thân pháp của họ chứng tỏ rõ rệt tài năng vô thượng của họ.
Tám người đó là ai?
Họ từ đâu đến? Đến để làm gì?
X Sao dần dần thưa, sao càng thưa càng nhạt.
Màn đêm cũng dần dần mỏng, từ đen tối đã chuyển sang mờ mờ.
Và nơi phương Đông trời rừng rực sáng.
Quần hùng nhìn nhau để cùng lắc đầu, chẳng ai giải thích với ai được tiếng nào, và ai ai cũng tự hỏi, xuất xứ của tám người bí mật này.
Thực ra, họ chẳng phải vừa đến, họ có mặt tại đây từ lâu, như mọi người, họ chen chúc trong đám đông, họ chứng kiến những cuộc đấu từ lúc đầu, khi vòng loại sơ khởi, khởi sự Dù họ mặc y phục kỳ quái, song có ai lưu ý đến họ đâu, bởi tất cả đều chú mắt lên lôi đài, nhận diện từng đấu thủ một trước khi xem cuộc đấu.
Thạch Bất Vi nhìn sững bọn người lạ mặt, thấy họ hướng về phía Hỏa Ma Thần.
Giá như họ xuất thủ, hạ Hỏa Ma Thần thì đúng là một cái may hi hửu cho y vậy.
Y chỉ có việc bất động mà an hưởng sự thành công. Võ lâm sẽ không kết án y, còn Phương Bửu Ngọc thì vĩnh viễn chẳng còn dám chường mặt trên giang hồ, nếu chàng thoát chết dưới quần hùng hiện diện.
Nhưng tám người đó tuy bước đi về hướng Hỏa Ma Thần, còn cách một khoảng xa xa, đột nhiên cùng dừng chân lại.
Họ dừng chân, Thạch Bất Vi thất vọng. Niềm thất vọng chớm hiện mang theo nỗi sợ hãi liền.
Chẳng những họ dừng lại mà họ tỏ lộ cái ý không muốn xuất thủ với Hỏa Ma Thần.
Thạch Bất Vi càng sợ hại hơn.
Y vung hai cánh tay cổ vũ:
- Sao các vị dừng chân? Sao các vị không chịu xuất thủ?
- Còn chờ gì nữa chứ? Các vị có thấy không đồng đảng của ác ma đã xuất hiện rồi đó, nếu để cho bảy tám gã ấy cứu thoát ác ma đi thì sao chứ?
Quần hùng do dự.
Cuối cùng biển người vừa trầm lặng, lại bắt đầu dao động, thoạt tiên, năm ba người hét lên, nhào tới.
Đã có kẻ dẫn đầu nhiều người lập tức phụ họa theo ngay và tình hình vừa dịu, trở lại hỗn loạn như trước.
Đột nhiên bảy tám người bí mật đó, cùng một loạt, quát to:
- Tất cả đệ tử bảy môn phái! Chẳng một ai được động thủ!
Bảy tám người đó cùng một loạt quát lên, âm thanh rền dội, âm thanh có đầy khí lực, vang động khắp hội trường.
Thạch Bất Vi hấp tấp hét to:
- Các ngươi là những quái vật ở đâu có tư cách gì ngăn chặn đệ tử các môn phái?
Người đứng đầu gằn từng tiếng:
- Ngươi có biết ta là ai chăng?
Tuy một người cất tiếng song âm thanh vẫn vang lớn dù chẳng bằng bảy tám người hợp lại, vẫn chấn dội hội trường như thường.
Thạch Bất Vi giật mình, mất cả tự chủ, y linh cảm có sự bất thường sắp xảy ra rồi lùi lại mấy bước định lẻn vào đám đông vừa lùi vừa đáp:
- Ta muốn biết ngươi là ai!
Người đó ngẩng mặt nhìn lên không bật cười lớn:
- Ngươi muốn biết ta là ai? Được lắm!....
Y hất ngược bàn tay lên, đánh bay chiếc nón trúc, đoạn cao giọng hét:
- Hãy nhìn xem ta là ai!
Sao cứ thưa dần, màn đêm mỏng dần, những ngọn đèn quanh đấu trường nhạt dần.
Nơi phương đông, khung trời dần dần sáng.
Trong ánh sáng mập mờ, người đó hiện ra với chiếc đầu bạc trắng, tóc vấn lại, nơi chéo tóc có một mũi trâm bằng ngọc, đôi mày hơi xếch lên, mũi quớt lên không, nơi cằm có chòm râu bạc, mép cũng khá dài, che khuất chiếc miệng.
Đôi mắt của người sáng lạ lùng, nhìn vào ai như thu hồn đoạt phách.
Chương trước | Chương sau