Ring ring
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 30 - Thủ túc tương tàn

↓↓

- Tin rồi!

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Có tiếng rè rè nhẹ như vật gì cọ vào mảnh giấy.


Sau đó người quái khách cất tiếng:


- Đây có thể xem như ước pháp tam chương của chúng ta. Các hạ điền tên vào, ký tên là cuộc thương lượng giữa chúng ta cầm như thỏa hiệp. Bắt đầu từ phút giây này các hạ đặt chữ ký lên mảnh giấy, chúng ta trở thành những kẻ sống chết cùng có nhau, giàu sang chung hưởng, hoạn nạn chung lo. Chúng ta là bằng hữu chí thân.


Lãnh Băng Ngư ấp úng:


- Nhưng...


Người quái khách tiếp:


- Cơ hội ngàn năm một thuở các hạ ạ! Các hạ còn do dự được à?


Lãnh Băng Ngư cuối cùng phải động tâm.


Như vượt khó khăn sau hết, y cắn răng, thần kinh căng thẳng, bất thình, buông gọn:


- Được rồi! Y như ước pháp... Họa phúc cùng...


Y dừng lại đó, bởi có tiếng chân người vang lên xa xạ..


Tiếng chân rầm rập, hòa trong tiếng nói ồn ào.


Như vậy là có rất nhiều người đến, chứ chẳng phải một hai người.


Dĩ nhiên Lãnh Băng Ngư và người quái khách bước vào bóng tối ẩn mặt.


Đám người đó đã đến nơi, do Ngụy Bất Tham dẫn đầu.


Đám người đó gồm Tề Tinh Thọ, Phan Tế Thành và hơn mười cao thủ võ lâm khác.


Tề Tinh Thọ trầm giọng hỏi:


- Tại sao Ngụy huynh lại biết Dương thất hiệp đi về phía này?


Ngụy Bất Tham đáp:


- Vừa rồi lão thất có gặp tại hạ, bảo rằng đưa Phương Bửu Ngọc tới đây giáo huấn hắn, hỏi hắn tại sao khinh thường bậc tôn trưởng. Hừ, lão thất có tánh nóng, còn Phương Bửu Ngọc thì... hắn còn nhỏ tuổi quá, hắn thành danh sớm, tránh sao khỏi kiêu căng? Dĩ nhiên hắn chẳng còn xem bọn tại hạ ra gì nữa. Tại hạ chỉ sợ song phương cãi vã với nhau không ai chịu nhường ai, thành ra có điều đáng tiếc. Do đó tại hạ thỉnh các vị đến đấy, nhờ các vị dàn giải, nếu có cuộc tranh biện quyết liệt giữa họ!


Tề Tinh Thọ mỉm cười:


- Gì thì chẳng dám nói chứ việc giảng hòa thì tại hạ thích làm nhất! Trong đời chẳng có gì vui sướng cho bằng mình tạo được hòa khí giữa hai kẻ đối đầu!


Phan Tế Thành cau mày:


- Nhưng chúng ta nào thấy bóng người nào đâu?


Ngụy Bất Tham thốt:


- Chúng ta cứ tìm quanh quẩn đây xem, hoặc giả họ ngồi khuất trong bóng tối...


Rồi y cất tiếng gọi to:


- Lão thất!.... Bửu Ngọc!....


Y cố ý gọi mấy lượt lượt sau cao giọng hơn lượt trước.


Chừng như đám người phân tán mỏng, mỗi người tìm một phía.


Bỗng có người kêu to:


- Nguy? Không xong rồi các vị Ơi! Dương...Dương...


Đoạn cuối câu, người đó không dứt được, giọng nói của y run quá độ.


Nhưng quần hùng có cần gì nghe nói. Chỉ nội một tiếng kêu của người đó cũng đủ làm cho họ giật mình, và tất cả cùng đổ dồn về phía đó.


Thi thể Dương Bất Nộ phơi lộ trước mắt mọi người. Họ Dương đưa gương mặt quái đản ra, ẩn ước niềm căm hờn còn lởn vởn chung quanh.


Tề Tinh Thọ thét to:


- Thế này là nghĩa gì? Ai hạ thủ sát hại Dương thất hiệp? Còn Phương thiếu hiệp đi nơi nào?


Ngụy Bất Tham khóc rống lên, nhào xuống ôm xác Dương Bất Nộ.


Y gào thiên gào địa, bất cần nghe ai nói gì, như cái chết của Dương Bất Nộ làm sụp đổ tất cả mộng đời, xây dựng chung lúc họ họp nhau lên đường tìm sư phụ, nơi khu rừng của Kim Tổ Lâm.


Người đông dĩ nhiên có kẻ phát giác ra mấy chữ viết vội vàng trên mặt đất cạnh thi thể Dương Bất Nộ.


Một người kêu to:


- Có chữ gì đây?


Ai đó mang vật đánh lửa bên mình cùng bật lên cả.


Hơn sáu bảy mồi lửa cùng cháy một lượt, ánh sáng soi rọi rất rõ ràng.


Có kẻ lại kêu lên:


- Bửu! Có chữ Bửu! Dương thất hiệp trước khi tắt thở hơi cuối cùng ghi lại chữ đó! Bửu gì?...


Phan Tế Thành run giọng:


- Hay là Bửu...Phương thiếu hiệp?


Ngụy Bất Tham gào to:


- Bửu Ngọc! Phương Bửu Ngọc! Nhất định hắn đã hạ độc thủ. Nếu không thì làm sao Dương lão thất phải chết? Chỉ có đối với hắn lão thất mới không đề phòng thôi. Bởi không đề phòng nên phải thọ hại với hắn. Trên thế gian này có ai thừa công lực hạ sát nổi Dương Bất Nộ bằng một chưởng duy nhất?


Rồi y thét mắng, y kêu khổ, giá như lúc đó có Phương Bửu Ngọc hẳn y quật nát chàng như cám.


Quần hùng cũng mắng theo.


Họ cùng thét lên:


- Tàn độc! Tàn độc vô tưởng. Không ai ngờ Phương Bửu Ngọc táng tận lương tâm đến mức độ đó. Khốn nạn thật!


Ngụy Bất Tham ngẩng mặt nhòa lệ thảm, nhìn mọi người qua màn lệ rít lên:


- Các vị hãy tiếp tay với tại hạ từ diệt cho bằng được cái gã vô sỉ đó. Không thể để cho hắn thong dong tự tại trên thế gian nầy! Hắn còn sống ngày nào là võ lâm còn điếm nhục ngày đó!


Quần hào khẳng khái hét to:


- Phải Chúng ta đồng tâm hiệp lực trừ diệt gã ác đồ, nhất định là chúng ta phải tìm ra hắn, dù hắn có trốn trên đời, nấp dưới đất sâu.


Những mồi lửa rẽ ra, mỗi người đi về một phía, tiếng chân người cũng phận tán mỏng, điều đó chứng tỏ họ đang sục sạo quanh khu rừng hoa, họ quyết tìm chàng.


Phương Bửu Ngọc vừa tức uất vừa kinh hãi.


Chàng thừa hiểu nếu trong lúc này họ bắt gặp chàng thì chắc chắn là Ngụy Bất Tham trước hơn ai hết, xuống tay độc liền. Bởi chẳng còn dịp nào thuận tiện hơn dịp này cả. Bởi qua dịp này, là hy vọng hạ sát chàng rất mong manh.


Chết! Chàng còn thiết tha gì cho sự sống mà cho rằng chàng sợ chết? Nhưng chết mà để cho mọi người đang âm mưu hãm hại chàng kia, an nhiên hưởng sự thành tựu thì nghĩ ra cũng ức chứ? Chết như thế khi nào chàng lại chịu?


Vô luận làm sao chàng phải sống. Sống để phá hủy mọi mưu đồ của những ai có dã tâm tổn nhân lợi kỷ.


Ánh lửa chập chờn. Nơi nào cũng có ánh lửa, tiếng chân dập dồn vang lên. Những tiếng chân hầu như bất đoạn, người nầy đi qua, người khác lại đến. Người sau cho rằng người trước không quan sát kỹ, cần phải kiểm điểm lại từng tàn cây, từng cụm hoa.


Cũng có người dẫm chân lên nấm mộ hờ, họ đi trên thân thể chàng mà họ nào hay biết cái đích truy tầm đang ở dưới lòng đất sâu, ngay chân họ?


Phương Bửu Ngọc nằm bên dưới nấm mộ, lòng hồi hộp phi thường.


Tim chàng càng phút càng đập nhanh, tim càng đập, tai càng vang bùng bùng, như có cái trống đang khua dồn nơi vành tai.


Bỗng chàng nghe thân thể bừng nóng, chừng như có lửa bắt cháy đâu đây rất gần.


Lạnh cũng khó chịu, mà nóng cũng khó chịu, huống hồ khi cảm thấy nóng ở một nơi ngột ngạt.


Phương Bửu Ngọc chẳng những nghe nóng. Chàng còn nghe đau khắp tứ chi. Đau như có hằng trăm ngàn mũi châm đốt cháy, chích vào da thịt chàng.


Nóng quá, chàng thấy không còn sức chịu đựng nổi nứa...


Nhưng chịu không nổi, dù cựa quậy thân hình không được, chàng cũng cố cựa quậy cái ý, chàng tưởng tượng là mình có cử động, mượn cái ảo tượng xoa dịu sự khó chịu.


Ngờ đâu ý tưởng vừa dấy lên chàng nghe một lực lượng đột nhiên phát sanh.


Lực lượng đó do sức nóng mang lại cho chàng, sinh lực của chàng hồi sinh qua cơn lửa bừng cháy đâu đây...


Rồi chừng như chàng có thể thét lên thành tiếng được.


Chàng cựa mình. Chàng bật tiếng rên rỉ ư ử.


Nhưng liền theo đó chàng tỉnh ngộ. Nếu chàng rên có khác nào chàng báo hiệu cho mọi người đổ đến moi đất móc chàng lên?


Nếu là lúc nào chàng cố nhẫn chịu, cắn răng gồng mình chẳng hề cựa quậy, chẳng hề rên, trong tình cảnh này, chàng mất cả công lực, mất luôn nghị lực, sức chịu toàn thân tiêu tan, chàng chẳng gượng nổi.


Tuy nhiên, càng cố gắng gượng được phần nào hay phần ấy, gượng rên rỉ, rên nhỏ, gượng cử động.


Bất cứ cái gì cần phát tiết mà gượng giữ lại, ép dồn giữ lại hẳn phải tạo thêm cái khó chịu.


Càng khó chịu, lại càng dồn ép, con người không điên lên được hẳn cũng phải kiên trì lắm.


Nếu không có cái trí kiên trì đó, hẳn Phương Bửu Ngọc đã thét lên gấp rồi.


Bỗng một tiếng sét nổ vang. Tiếp theo mấy tiếng nữa chuyển động không gian, chấn dội lòng đất.


Rồi một cơn mưa to đổ xuống, mưa thấm vào đất. Mưa thấm rất mau nơi đất xốp, đất nấm mộ vừa được Vạn lão phu nhân lấp vội vàng.


Phương Bửu Ngọc ướt đẫm thân mình, nước mưa làm dịu cơn nóng, mang đến cho chàng sự thoải mái.


Chàng bình tĩnh trở lại.


Lớp đất do Vạn lão phu nhân phủ trên thân thể chàng không dày lắm, lớp đất nơi mặt lại càng mỏng hơn. Một lúc sau, lớp đất nơi mặt chàng bị cuốn sạch, chàng bắt đầu trông thấy những hạt mưa rơi.


Dĩ nhiên bao nhiêu mồi lửa đều tắt.


Quần hùng còn đó, họ gọi nhau vang dội.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Mỉm cười và quay đi

Mỉm cười và quay đi

"Tôi sắp vào Sài Gòn. Khi ấy cô sẽ uống cùng tôi một cốc cà phê chứ?" "Tại sao

24-06-2016
Hà Nội trong tôi

Hà Nội trong tôi

Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu

24-06-2016
Tôi và những giấc mơ

Tôi và những giấc mơ

"Tôi là người có thể thâm nhập vào giấc mơ người khác. Và bạn biết đấy, mộng

24-06-2016