Chung đỉnh, bởi một minh chủ võ lâm sẽ hưởng thọ vô cùng đến nơi nào trên khắp đất nước mà chẳng có người nghinh đón, hiến dâng?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hư vị, vì minh chủ chưa hẳn có một quyền uy tuyệt đối, giả như ai thích tuân lệnh thì tuân, ai không thích thì thôi. Nếu vì cái sự bị người đời bất phục, mà sanh ra ác chiến, máu đổ thịt rơi, thì lại càng bị chê trách.
Ngoài ra minh chủ chẳng bao giờ dám mưu lợi riêng cho mình, suốt đời chỉ bôn Nam tẩu Bắc lo việc thiên hạ.
Dù hưởng thọ phần nào, cái hưởng thọ đó bất quá chỉ an ủi minh chủ trong những cơn chán nản, vì nhận thức được chỗ phù phiếm, hư không của chức vị.
Còn mơ hồ là điều hiển nhiên, bởi ngày đại hội chưa đến, vả lại đã chắc gì trong thiên hạ võ lâm ngoài Phương Bửu Ngọc và bảy vị đệ tử ra, chẳng còn một tay tài tuấn nào có thể đối thủ với Lãnh Băng Ngư sao?
Phương Bửu Ngọc vô cùng lo sợ cho hai vị thúc thúc, chàng muốn kêu to cho hai người nghe để họ đề cao cảnh giác, song trên chàng là một lớp đất dày, phủ kín, tiếng kêu của chàng liệu có thoát lọt lớp đất ấy chăng?
Bên trên mặt đất Dương Bất Nộ cao giọng đầy căm hờn:
- Hành vi của Bửu Nhi trong mấy lúc gần đây đáng được chúng ta căm hận, không ai tưởng tượng nổi hắn xuống quá thấp. Đừng nói chi đến việc xa xôi, hãy nói đến cuộc chiến vừa rồi giữa tiểu đệ và Lãnh Băng Ngư, hắn có mặt trong Khoái Tụ Viên từ lâu chứ, thế mà hắn vẫn lẩn tránh tiểu đệ. Hắn điềm nhiễn ẩn nấp đâu đó xem cuộc đấu. Mãi đến lúc tiểu đệ lâm nguy, hắn mới chịu xuất hiện. Tại sao hắn làm như vậy? Hắn muốn cho tiểu đệ mất mặt với người đời à? Việc này tiểu đệ phải hỏi cho ra lẽ chứ không thì cứ ấm ức mãi.
Ngụy Bất Tham hỏi:
- Đã muốn hỏi sao sư đệ không hỏi ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, mà còn đợi đến bây giờ? Bây giờ thì biết hắn ở đâu mà tìm?
Dương Bất Nộ trầm giọng:
- Hắn xuất thủ thắng cuộc rồi chẳng hề nhìn tiểu đệ đến nửa mắt, nói chi hắn đến gặp tiểu đệ? Đành ràng trong lúc đó thiên hạ quần hùng bao vây ngăn trở phần nào hắn đến gặp tiểu đệ, song hắn chẳng thể vẹt thiên hạ cho có lối mà đi sao? Thật tiểu đệ càng nghĩ càng sôi giận.
Ngụy bất Tham lại hỏi:
- Bây giờ sư đệ tính sao?
Dương Bất Nộ đáp:
- Sư huynh đã trở về đây rồi, cứ tìm hắn mà hỏi, hỏi hắn tại sao hắn đối xử với tiểu đệ như vậy? Hỏi hắn xem, trong mấy hôm gần đây hắn ở đâu, hắn làm gì? Hắn còn đùa đến bao giờ mời trở thành con người nghiêm chỉnh?
Ngụy Bất Tham trầm ngâm một lúc đoạn từ từ thốt:
- Điều bí mật trong sự tình, vĩnh viễn sư đệ không thể hiểu nổi...
Dương Bất Nộ hừ một tràng:
- Tại sao vĩnh viễn tiểu đệ không được biết?
Ngụy Bất Tham thở dài:
- Chỉ vì...
Đột nhiên y đưa tay chỉ bên trên đầu vai Dương Bất Nộ hét:
- Ai?
Dương Bất Nộ giật mình, quay người lại chẳng thấy bóng ma nào cả. Y lấy làm lạ lẩm bẩm:
- Nào có gì đâu...
Ngờ đâu, Ngụy Bất Tham bất thình lình vung tay đánh liên tiếp vào lưng của Dương Bất Nộ.
Tiếng bịch bịch vang lên liên hồi, hòa lẫn với tiếng rú oai oái của Dương Bất Nộ.
Máu tươi từ miệng vọt ra, y bị tung bổng lên không.
Phái Không Động chuyên dùng âm nhu mà Ngụy Bất Tham lại sử dụng toàn những chiêu hàm sức khí lực dương cương, bắn Dương Bất Nộ bay ra xa ngoài mấy trượng.
Dương Bất Nộ lộn người lên không mấy vòng mới rơi xuống đất...
Đương nhiên y chẳng còn đứng dậy nổi.
Phương Bửu Ngọc nằm mộng cũng chẳng tưởng tượng một sự tình như vậy được.
Bởi không tưởng tượng nổi, chàng hoài nghi, nghi đến cả tai mình.
Có thể chàng nghe lầm chăng? Tuy mắt không thấy chứ tai vẫn còn nghe được, chàng nghe chẳng sót một tiếng. chàng hiểu rõ những gì đã xảy ra trên mặt đất...
Có việc như vậy được chăng?
Nhiều ý niệm tương phản nổi lên trong đầu óc chàng, sợ hãi lo lắng khẩn cấp bi thương, phẫn hận những ý niệm đó giao chuyển đối chọi, tạo thành một cơn bão đảo lộn tâm tư chàng.
Chàng đâu ngờ Ngụy Bất Tham táng tận lương tâm đến độ đó? Sao y nỡ hạ độc thủ với người đồng môn chí thân, thân còn hơn thủ túc?
Tại sao Ngụy Bất Tham lại làm thế? Y nuôi tham vọng gì? Y sợ Dương Bất Nộ đoạt lấy điều y ước vọng?
Ngụy Bất Tham từ từ bước tới cạnh thi thể của Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ trợn trừng đôi mất, hai hàm răng cắn chặt lại hai bên khóe miệng máu hồng rỉ dài.
Nếu nhìn kỹ một chút hẳn thấy nơi khóe mắt có long lanh hạt lệ.
Y nằm đó, dưới ánh trăng huyền ảo, trông thê thảm vô cùng.
Máu rỉ nơi miệng, máu tượng trưng cho những gì thê thảm nhất.
Máu đó nói lên niềm cừu hận vô biên của Dương Bất Nộ, cừu hận không nơi phái tiết theo máu chảy ra ngoài, cho vơi đi niềm bi ai của con người sắp chết đến nơi mà chỉ ôm theo tay một trời thất vọng về sâu lòng đất lạnh.
Mấy hạt lệ kia cũng cuốn theo những kỷ niệm xa xăm của tình đồng môn trước kia và sự đồng lao cộng khổ gần đây...
Máu phải trào ra, lệ phải ứa ra, để tâm tư còn trong sạch, cái tâm tư không bao giờ nên vấy bẩn hoài niệm thủ túc tương tàn.
Nhưng đôi mắt không nhắm lại được!
Đôi mắt mở to kia, biểu hiện sự thắc mắc, khi nào thắc mắc chưa được giải tỏa thì đôi mắt vẫn còn mở mãi.
Thắc mắc về nguyên nhân của cuộc thủ túc tương tàn.
Nhìn thi thể của Dương Bất Nộ, gương mặt hiện lộ vẻ quái dị, nửa như hung hãn, nửa như khổ sở, bất giác Ngụy Bất Tham rùng mình, không dám nhìn lâu gương mặt đó.
Y lẩm bẩm:
- Dương thất đệ? Đừng trách ngu huynh! Bởi vạn bất đắc dĩ chứ nào phải ngu huynh cố tình? Giả như thất đệ cho rằng con đường về âm cảnh rất tịch mịch thì ngu huynh lập tức tìm cho thất đệ một bạn đồng hành.
Câu nói thoạt đầu có lộ niềm hối hận, đến đoạn cuối thì biểu hiện rõ sự mỉa mai, nghe sao tàn nhẫn quá. Câu nói đó không nói được với kẻ thù chứ đừng nói là với bạn đồng môn và chính mình táng tận lương tâm hạ sát bạn đồng môn đó.
Phương Bửu Ngọc chưa hề rung động trước bất cứ sự việc nào. Bây giờ chàng cảm thấy toàn thân như có luồng điện lạnh chuyền vào, điện lạnh giật từng cơn, từng cơn.
Chàng thầm nghĩ:
- Tìm một bạn đồng hành cho thất thúc? Y còn muốn giết ai nữa đây? Người nào đó có ở trong tầm tay y hiện giờ chăng?
Ngụy Bất Tham cúi mình xuống nắm bàn tay giá lạnh của Dương Bất Nộ, dùng ngón tay của Dương Bất Nộ làm bút, vẽ lên mấy chữ trên mặt đất:
"Phương Bửu Ngọc!.... Phương Bửu Ngọc!.... Lần này cũng do ngươi gây thảm!" Bỗng, từ trong bóng tối có người thốt vọng ra:
- Ngụy Bất Tham! Người làm được một việc khá đấy!
Giọng nói đó chính là của người quái khách đã thảo luận qua cuộc đại hội Thái Sơn với Lãnh Băng Ngư.
Ngụy Bất Tham cười nhẹ:
- Việc nhỏ mọn, không có đáng lưu ý đâu?
Người quái khách tiếp:
- Cứ như vậy mà làm, làm mãi như vậy đi Ngụy Bất Tham! Rồi cái mộng của ngươi sẽ thành sự thật. Những gì hôm nay ngươi ước vọng thì ngày mai, ngày kia sẽ nằm gọn trong tay ngươi. Ngươi sẽ là một đại phú ông trên thế gian này, ngươi sẽ hưởng vô cùng hạnh phúc!
Ngụy Bất Tham cười lên:
- Tại hạ dám bảo đảm với các hạ, bao nhiêu nhân mạng đó, sẽ bị tiêu diệt trong bàn tay Ngụy Bất Tham này!
Người quái khách gật gù:
- Tốt! Tốt lắm! Ngụy Bất Tham! Ngươi cứ làm đi?
X Phương Bửu Ngọc không còn bị điện lạnh giật. Mà lần này chàng tưởng chừng mình đang rơi vào biển băng giá.
Không rõ đã từ lúc nào, khi quái khách buông đứt câu nói với Ngụy Bất Tham, Phương Bửu Ngọc cảm thấy mồ hôi đẫm ướt mình, lan sang lớp đất quanh chàng.
Bây giờ chàng đã rõ rệt lắm rồi. Ngụy Bất Tham cấu kết với người quái khách kia.
Và quái khách đó là nhân vật thuộc Ngũ Hành Ma Cung.
Y dùng tài lợi, danh vọng làm mồi câu nhử Ngụy Bất Tham. Họ Ngụy tuy có cái tên Bất Tham, song lại động lòng tham, họ Ngụy đã hứa với y sẽ tiêu diệt dần dần các đại đệ tử đồng môn, và y hứa hẹn sẽ làm thỏa mãn ước vọng của họ Ngụy.
Ác độc hơn, Ngụy Bất Tham qua một lần thi hành xong công tác, lại đổ cho chàng. Người trong các đại môn phái đương nhiên phải thù hận chàng, họ sục tìm chàng khắp mọi nơi trên sông hồ. Chàng sẽ không còn một chỗ đứng nào giữa dòng đời cả.
Phương Bửu Ngọc hãi hùng khi nghĩ đến cơ mưu thâm độc của quái khách, càng hãi hùng chàng càng căm hận.
Rồi chàng mỉm cười thầm nghĩ:
- May mắn cho ta! Vạn lão bà chôn sống ta kể ra cũng tàn nhẫn thật, song nếu bà không chôn sống ta như thế này thì có thể là ta đã bị Ngụy Bất Tham hạ sát rồi. Trong cái rủi, có cái may, trong sự tàn nhẫn, có ân đức trọng! Vạn lão bà! Phương Bửu Ngọc này tạ Ơn đức của bà!
Chàng lại nghĩ tiếp:
- Ngoài ra, ta còn được nghe sự bí mật của họ. Nếu ta còn may mắn sống sót, thì nhất định cơ mưu của họ sẽ bị ta khám phá. Trừ ta ra, trên đời nầy chẳng còn ai biết được mưu đồ của họ. Trừ ta ra, chẳng ai biết được Ngụy Bất Tham đã biến đổi cái tâm, từ thiện lương chuyển sang tham tàn. Nhưng ta có sống sót được chăng? Ta có thể chui khỏi lòng huyệt, lên trên mặt đất giành cái sống với đời chăng?
Có tiếng chân người từ trong bóng tối, người nào đó đang bước ra, chừng như đi về phía lỗ huyệt.
Phương Bửu Ngọc lắng tai nghe chừng như là hai người, chứ chẳng phải một.
Một giọng nói vang lên, giọng của người quái khách:
- Lãnh thiếu trang chủ đã thấy tận mắt sự tình vừa diễn tiến đó chứ? Thiếu trang chủ nghĩ như thế nào?
Lãnh Băng Ngư lẩm bẩm:
- Tại ha..... tại ha.....
Thì ra cả hai đã trở lại. Lãnh lăng Ngư chưa hoàn hồn trước cảnh đã xảy ra. Do đó y chẳng biết đối đáp làm sao.
Người quái khách thần bí hỏi tiếp:
- Thiếu trang chủ đủ tin tại hạ chưa?
Lãnh Băng Ngư thở dài:
Chương trước | Chương sau