Ring ring
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 113 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 30 - Thủ túc tương tàn

↓↓
Tiếng chân người càng lúc càng gần, chừng như ai đó không bước đi gấp lắm.


Một thoáng sau có tiếng người vang lên:


- Nơi đây yên tĩnh lắm rồi, chúng ta chẳng sợ ai đến quấy nhiễu, mình có thể nói chuyện mà chẳng sợ ai rình nghẹ..


Giọng nói rất quen thuộc, phảng phất giọng nói của người rất thân với chàng.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng người phát ra giọng nói đó là ai?


Chàng đã đoán ra chưa?...


Chàng muốn nhìn tận mặt, song đất phủ đầy mặt che khuất tầm mắt của chàng...


Mà dù không có lớp đất che, chàng cũng chẳng làm sao nhìn được từ dưới lỗ huyệt khá sâu, người nào đó còn cách lỗ huyệt xa xa, chàng thì không ngóc đầu lên nổi để nhìn qua mép huyệt.


Câu nói của người đó, chứng tỏ là bên trên huyệt có ít nhất hai người.


Nhìn không được, Phương Bửu Ngọc lắng tai nghe.


Người kia đáp:


- Đã có điều bí mật, muốn thương lượng với ta tại sao ngươi không đàng hoàng tìm ta, thẳng thắn công khai bàn luận, lại hẹn ta đến chốn này, còn bao đầu bao mặt giấu chân tướng, thật ta chẳng hiểu nổi!


Giọng nói sau cùng có vẻ cao ngạo, Phương Bửu Ngọc nhận ra người vừa nói, đó là Lãnh Băng Ngư.


Người trước cười nhẹ:


- Giá như ngươi tin được ta thì cần chi biết mặt biết mày ta? Còn như ngươi chẳng tin ta thì biết mà làm gì?


Lãnh Băng Ngư trầm ngâm một lúc:


- Được rồi! Ta chờ nghe ngươi nói cái việc toan thương lượng với ta.


Nói đi!


Người trước không vội thốt, đảo mắt nhìn quanh khu rừng hoa, xem có đúng là nơi đây hoàn toàn yên tĩnh hay không.


Thái độ của người đó, chứng tỏ sự việc sắp thương lượng giữa họ phải là quan trọng lắm.


Đã biết nơi đây vắng người, vậy mà trước khi vào đề, còn quan sát kỹ, quả thật con người đó thận trọng phi thường...


Nhưng cứ quan sát kỹ đi, cứ dè dặt kỹ đi, chắc chắn là trên mặt đất chẳng có một ai rình nghe lọt câu chuyện bí mật, sắp được đem ra thương lượng. Người đó nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi dưới lòng đất lạnh, có một kẻ đang chú ý lắng nghẹ..


Và trên đời này, đừng ai tưởng là có một điều bí mật nào hoàn toàn.


Gió đêm quét qua thổi bay là áo của người đó nghe phần phật, tiếng áo bay vọng đến tai Phương Bửu Ngọc, nhưng qua một lúc lâu người đó chưa cất tiếng...


Phương Bửu Ngọc bình tĩnh chờ.


Cuối cùng người đó cũng phải thốt.


Đầu tiên là một câu hỏi:


- Trong kỳ đại hội sắp tới tại Thái Sơn, người nào thắng trận sau cùng, sẽ là minh chủ võ lâm, dù chẳng ai suy tôn nhưng người chiến thắng đương nhiên sẽ là minh chủ. Các hạ có nghĩ đến điều đó chăng?...


Đã đến lúc họ vào chuyện, giọng khách sáo họ trở lại xưng hô với nhau lễ độ hơn trước.


Lãnh Băng Ngư cười lạnh:


- Tại hạ biết chứ? Tại hạ có nghĩ như vậy. Tuy nhiên nếu tại hạ đoán không lầm ý tứ của các hạ thì các hạ đã cầm như tại hạ phải bước lên ngôi vị đó? Các hạ đã nói lên ý tứ đó để làm gì?


Cả hai người, mỗi người hỏi nhau một câu, họ dùng câu hỏi để đáp lại câu hỏi, thành ra ai cũng hỏi mà chưa thật sự đáp nhau minh bạch.


Đó là cái thuật dò đường.


Người kia hỏi lại:


- Tự nhiên phải có một chỗ dùng nào đó tại hạ mới đề cập đến vấn đề. Tại hạ xin hỏi các hạ câu này, tại đại hội Thái Sơn, ngoài Phương Bửu Ngọc và bảy vị đại đệ tử ra, các hạ có cố kỵ ai khác chăng?


Lãnh Băng Ngư cười lạnh:


- Bỏ qua bảy vị đại đệ tử đi, họ chẳng phải là đối thủ của tại ha.....


Y dừng lại một chút đoạn tiếp:


- Trừ hắn ra, tại hạ chưa từng biết ngán một ai khác?


Người kia cười nhẹ:


- Giả như tại hạ ngăn chận tất cả mọi người đến Thái Sơn dự đại hội thì có phải là ngôi vị minh chủ võ lâm về các hạ chăng?


Phương Bửu Ngọc giật mình, thầm nghĩ:


- Ai thế? Ai có cái lực lượng ngăn chận được mọi người đến Thái Sơn tranh tài đoạt vị?


Ai ngăn chận được ta và bảy vị thúc bá của ta?


Giọng nói đó, nghe rất quen thuộc, nhưng chàng đã nhận ra từ lúc đầu, song chàng không thể nhớ ra người đó là ai. Chàng thường cho rằng ký ức của chàng vô song, và nhĩ lực của chàng cũng rất nhạy, vô luận là ai, có đối thoại qua với chàng một lần, là vĩnh viễn chàng nhớ cái giọng của người đó, dù cách nhau bao nhiêu lâu. Nhưng bây giờ thì chàng đành chịu. Tại sao chàng không nhớ ra?


Không thể là ký ức của chàng lu mờ. Hẳn phải, có nguyên nhân nào mới được, và cái nguyên nhân đó hẳn phải kỳ quái phi thường.


Song cái nguyên nhân đó như thế nào?


Chàng cố vận dụng khối óc lối thông minh, cố tìm điểm sáng nhỏ trong đạo lý của sự tình.


Song chàng phải chào thuạ..


Chàng lắng tai nghe tiếp.


Lãnh Băng Ngư thở mạnh một chút, hơi thở có phần dồn dập hơn trước. Điều đó chứng tỏ y đang xúc động mạnh.


Một lúc lâu, y trầm giọng hỏi:


- Tại hạ với các hạ chẳng phải là người quen biết, bất quá gặp nhau như bình thủy tương phùng, rồi ra, bèo trôi đi mặc cho dòng nước chảy, vì sao các hạ có lòng tiếp trợ tại hạ như thế? Các hạ có mưu đồ chi chăng?


Người kia lại cười một tiếng:


- Nếu không có tại hạ trợ giúp, thì các hạ không mảy may hy vọng bước lên ngôi vị minh chủ võ lâm. Chắc các hạ cũng hiểu như vậy rồi.


Và một khi ngồi trên ngôi vị đó, hẳn các hạ không thể quên ơn người đã giúp các hạ thành danh. Chính cái ơn đó, tại hạ mưu đồ, nên tại hạ không muốn tranh giành ngôi vị minh chủ võ lâm. Các hạ thấy đó hiệp nhau, chúng ta có lợi đồng đều, mà phân nhau cả hai đều bị thiệt...


Lãnh Băng Ngư hỏi:


- Ơn đành rằng tại hạ ghi nhớ, song các hạ muốn tại hạ phải làm sao để trả ơn?


Y xúc động hơn trước, giọng nói của y run run, dù nằm nơi lòng đất, Phương Bửu Ngọc cũng nhận ra rõ ràng.


Là con người dấn thân trong kiếp sống giang hồ, có ai chê ngôi vị minh chủ võ lâm?


Kẻ điên, còn muốn làm vua thiên hạ, huống gì một con người sáng suốt.


Lãnh Băng Ngư xúc động trước viễn ảnh huy hoàng, kể ra cũng chẳng phải là một sự lạ.


Người kia từ từ tiếp:


- Chỉ cần các hạ làm tờ thỏa ước với tại hạ. Tờ thỏa ước chấp nhận sự đồng minh giữa nhau, các hạ xem tại hạ như một huynh trưởng, suốt đời chẳng phản nghịch thỏa ước, hay nói một cách khác suốt đời phải tuân hành ý chí của huynh trưởng. Nếu các hạ bằng lòng thì ngay từ bây giờ các hạ nên chuẩn bị phong cách sao cho xứng đáng là một minh chủ. Các hạ có thể làm việc đó mà chẳng hề sợ thất vọng.


Lãnh Băng Ngư càng thở mạnh, hơi thở càng dồn dập.


Thật ra, thì y chẳng thích chịu sự sai khiến của bất kỳ ai, nhưng cái ngôi vị độc tôn kia hấp dẫn vô cùng, ngôi vị càng cao thì sự dụ hoặc của người kia càng có công hiệu.


Y trầm ngâm một lúc lâu sau cùng hỏi:


- Các hạ quả quyết quá! Tại hạ làm sao tin là chắc?


Người kia mỉm cười:


- Các hạ sẽ thấy cái điều cần thấy, thấy rồi các hạ phải tin!


Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên xa xa, người nào đó đang đi về phía nầy.


Người kia quát khẽ:


- Nấp mau!


Tiếng y phục vang lên rồi tắt lịm.


Lãnh Băng Ngư và người kia đi rồi người sau lại đến. Có ít nhất cũng hai người.


Ai nữa đấy? Một người hỏi:


- Sư huynh nói, đi tìm Phương Bửu Ngọc trách mắng hắn, sao lại đưa tiểu đệ đến đây?


Người kia đáp:


- Sư huynh muốn hỏi sư đệ trước!


Hai người đó, Phương Bửu Ngọc đã nhận ra ngay qua giọng nói của họ. Họ là Dương Bất Nộ và Ngụy Bất Tham, có lẽ Ngụy Bất Tham vừa trở về đây.


Dương Bất Nộ lại hỏi:


- Sư huynh muốn nói gì?


Ngụy Bất Tham trầm giọng:


- Tại sao sư đệ phẫn hận Phương Bửu Ngọc?


Nhận ra được họ rồi, Phương Bửu Ngọc vô cùng kinh hãi.


Chàng kinh hãi không phải vì cả hai có thể phát hiện ra chàng mà kinh hãi vì Lãnh Băng Ngư và người kia đang ẩn nấp đâu đó.


Nếu hai người đó trở lại thì rất nguy cho Ngụy Bất Tham và Dương Bất Nộ.


Dương Bất Nộ thì còn đang mang bịnh, người còn suy nhược, Ngụy Bất Tham dù có công lực cao cường đến đâu cũng khó tránh ám toán.


Cả hai chết tại đây thì còn ai giao đấu với Lãnh Băng Ngư trên đỉnh Thái Sơn vào ngày đại hội?


Cả hai chết, là đúng với ý định của người nào đó đang dụ dẫn Lãnh Băng Ngư bằng miếng mồi chung đỉnh, bằng một hư vị còn mơ hồ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Hermes hay Dior?

Hermes hay Dior?

Cuộc sống vốn dĩ luôn rất công bằng. Nếu bạn không đẹp thì bạn sẽ giàu và

24-06-2016
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Gửi lại ngày hôm qua

Gửi lại ngày hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hồi

25-06-2016
12 chiếc bánh flan

12 chiếc bánh flan

...Gã đơn phương kết thúc hợp đồng. Kim không ăn cắp, không tọc mạch, nhưng đã làm

29-06-2016
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
7 ngày chia tay

7 ngày chia tay

"Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt

30-06-2016
Vệt nắng cuối trời

Vệt nắng cuối trời

(khotruyenhay.gq) Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết

29-06-2016