- Việc gì thế? Tại sao? Cái lão gian hoạt đó, làm như vậy là có ý tứ gì? Có mưu mô gì trong việc đó chăng?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dù sao thì bà ta cũng hy sinh cho chàng, hy sinh nhiều lắm rồi. Hy sinh tánh mạng dù quan trọng, song chẳng bằng hy sinh danh dự.
Người trên giang hồ chẳng ai sợ chết, họ chỉ sợ mất danh dự thôi.
Vạn lão phu nhân nào phải tay hèn? Bà bảo vệ thinh danh đến từng tuổi đó bỗng nhiên hy sinh thinh danh cho chàng, kể ra cũng là một cử động phi thường.
Chưa hẳn có một người thân nào dám bỏ đi danh dự của mình để bảo vệ danh dự của chàng...
Nếu có một mưu mô nào trong sự việc đó thì sau này hẵng hay, hiện tại chàng phải nhìn nhận đó là một cử động cao đẹp.
X Tiểu công chúa ẩn phía sau hòn giả sơn, âm thầm theo dõi cuộc chiến. Nàng không khỏi kinh dị, càng kinh dị, nàng càng khẩn trương.
Nàng lẩm nhẩm :
- Chẳng lẽ võ công của hắn đã được khôi phục hoàn toàn? Không đâu! Không hề có việc như vậy được. Ta nghĩ có thể mụ già ấy bày trò quỷ. Nhưng tại sao bà ta bày trò quỷ? Bà ta điên chăng? Làm như vậy bà ta sẽ thu thập được ích lợi gì kia chứ ?
Nàng thừa thông minh, song khối óc của nàng chạm phải sự việc này như một kẻ mù chạm vào vách núi, tay quờ quạng tả hữu chân khập khểnh đông, tây, vẫn không có lối.
Cái điều làm cho nàng khẩn trương tột độ là quần hùng hoàn toàn thay đổi thái độ với Phương Bửu Ngọc.
Trước cuộc chiến, ai ai cũng khinh khi chàng, miệt thị chàng, miệng không thốt, nhưng ánh mắt dã thay lời.
Chàng không còn một điểm nhỏ giá trị.
Sau cuộc chiến chàng là thánh thần, quần hùng đã đưa chàng trở lại địa vị tột đỉnh của ngày nào.
Ánh mắt của họ, trước đó thì cay độc, giờ đây quá ngọt ngào có ẩn niềm kính phục vô biên.
Tiểu công chúa cắn răng, dậm chân rít :
- Tiểu quỷ? Ngươi chờ xem, hãy còn nhiều sự phi thường đến với ngươi? Cố mà chờ lãnh, phải lãnh đủ?
Vén tà áo dài rộng, nàng chui qua lỗ hổng vào lòng giả sơn.
Phương Bửu Ngọc vẫn còn đứng lặng tại chỗ.
Chàng vẫn còn lẩm nhẩm :
- Tại sao? Việc gì thế, tại sao những người không thể hại ta lại hại ta? Những người có thể hại ta lại giúp đỡ ta?...
Chàng ngẩng đầu lên, nhãn tuyến chạm ngay Lãnh Băng Ngư, cách chàng không xa lắm.
Đôi mắt của Lãnh Băng Ngư chiếu thẳng đến chàng.
Nhìn chàng một lúc lâu, đột nhiên y đưa tay tới, chụp chàng...
Phương Bửu Ngọc giật mình.
Nhưng chàng không phải sợ hồi lâu, Lãnh Băng Ngư chụp tay chàng đưa lên cao, gương mặt nở tươi, ánh mắt sáng rực. Người có thần thái đó đâu phải là người gây sự?
Y cao giọng :
- Võ công tuyệt diệu! Tại hạ nhìn nhận mình lầm. Tại hạ quá xem thường các hạ!
Phương Bửu Ngọc ấp úng :
- Nhưng...nhưng...lần này...
Lãnh Băng Ngư chặn lại :
- Tuy nhiên giữa chúng ta, vẫn phải có một cuộc chiến. Nhất định không thể thiếu được cuộc chiến đó? Đêm tròn trăng trên đỉnh Thái Sơn mình sẽ gặp lại nhau?
Y vòng tay quay mình, bước đi vẻ hấp tấp.
Y đi rồi, Phan Tế Thành bước tới. Họ Phan nói :
- Hắn ngông cuồng thật, song bù lại hào khí rất cao, dám nói, dám làm, không hổ là một tay hảo hán!
Phương Bửu Ngọc gật đầu, thở ra một tiếng :
- Đúng vậy!
Phan Tế Thành mỉm cười tiếp :
- Tuy nhiên, đem so sánh hắn với các hạ, thì sự cách biệt rất rõ rệt. Không nói đến đạo lý sự tình, cứ như sự biểu hiện phong cách ngày nay, các hạ làm cho thiên hạ anh hùng phải bái phục!
Phương Bửu Ngọc cười khổ :
- Nhưng... ngày naỵ..
Tề Tinh Thọ đã đến nơi chen vào :
- Võ công của Phương thiếu hiệp rất cao thâm, bao la như vũ trụ, bát ngát như trùng dương, không thể lường? Nhất định không thể lường! Tề Tinh Thọ này từng giẫm gót chân khắp sông hồ, từng so tài với khắp mặt anh hùng bốn phương, vẫn chưa hề gặp một cao nhân nào khả dĩ so sánh được Phương thiếu hiệp.
Quần hùng lần lượt kéo đến bao quanh.
Càng phút, họ càng ép nhau, thu hẹp khoảng trống quanh Phương Bửu Ngọc. Rồi mỗi người một câu, ngàn người càng thốt một lượt họ nói không cần nghe chàng nói, họ sợ không nói được mà thôi.
Phương Bửu Ngọc chừng như chẳng thấy cái biển người đó, chẳng nghe ai nói tiếng gì. Tâm tư chàng đang hướng về một người, ánh mắt chàng đang tìm một người.
Người đó là Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ đứng ngoài xa xa, đang nhìn chàng.
Chàng gọi to :
- Dương thất thúc!....thất thúc...? Tiểu diệt Nếu chàng dừng gọi, có lẽ Dương Bất Nộ còn đứng đó nhìn chàng.
Nghe chàng gọi, y quay người bước đi ngay..
Phương Bửu Ngọc càng khẩn trương hơn, mồ hôi lạnh ướt cả đầu.
Nhưng chàng làm sao được?
Dù có vượt qua rừng người quanh chàng, chàng cũng chẳng theo kịp Dương Bất Nộ. Huống chi, quần hùng có khi nào để xổng thần tượng của họ một cách dễ dàng? Họ phải tỏ lòng kính phục chứ? Họ phải cầu thân với một bậc phi phàm chứ? Sau này họ sẽ hãnh diện nhắc lại, có một ngày xa xưa nào đó, họ từng tiếp chuyện với một kỳ nhân, họ rất thân bậc kỳ nhân dó...
Chàng không đi được, đành lấy ánh mắt nhìn theo bóng Dương Bất Nộ khuất dần, khuất dần...
Quần hùng càng phút càng kéo đông, quá độ đông. Người nào cũng muốn có tiếng nói, thành ra ồn ào phi thường.
Đại khái họ tán dương thế này :
- Phương thiếu hiệp hôm nay đuổi chạy Lãnh Băng Ngư, đánh bại Vạn lão phu nhân, thu hoạch toàn thắng, cái khí phẫn hận tiêu tan!
Có kẻ cao giọng hỏi :
- Giờ đây, niềm cảm hoài của Phương thiếu hiệp như thế nào?
Phương Bửu Ngọc tức uất vì không theo được Dương Bất Nộ bất giác mất bình tĩnh hét :
- Cuộc chiến hôm nay do Vạn lão phu nhân cố ý nhường tại hạ.
Niệm cảm hoài hiện giờ của tại hạ, là tự thú nhận một tên man trá, lừa dối, không hơn không kém! Các vị nghe chưa?
Nhưng tất cả đều cười, tất cả đều thốt :
- Phương thiếu hiệp khiêm tốn vô cùng, bọn này dù rằng hữu nhãn vô châu, cũng là con nhà võ, biết ít nhiều chiêu thức, há quá ngu xuẩn mà chẳng biết được ai thắng ai bại sao?
Một người cất tiếng :
- Ngày trước, tại hạ từng thấy Phương thiếu hiệp xuất thủ, song chẳng làm sao nhận ra chỗ huyền diệu trong võ công của thiếu hiệp.
Lúc đó, tại hạ nghi ngờ, thiếu hiệp là một kẻ man trá, lừa dối. Tại hạ thành thật thú nhận như vậy, nhưng bây giờ...bây giờ...tại hạ mới nhận thức ra chỗ ảo diệu trong võ công của thiếu hiệp. Phi thường! Phi thường thiếu hiệp ạ!
Một người tiếp nối :
- Kể từ hôm nay, nếu có ai cho rằng Phương thiếu hiệp là một gã man trá lừa dối, kẻ đó hẳn là mờ cả đôi mắt!
Phương Bửu Ngọc nhếch nụ cười khổ, thầm nghĩ :
- Mâu thuẫn thay những sự việc giang hồ! Giang hồ chẳng những là một cảnh giới đầy hung hiểm mà còn man trá, xảo quyệt phi phàm. Con người trong giang hồ cứ mãi mông lung, mờ mịt. Thấy phải đó, liền đụng đầu với cái trái ngay, vừa tưởng đen lại hóa ra trắng! Phản ngược phi thường! Ngày nào ta bằng vào võ công để tìm cái thắng trong cuộc chiến, thiên hạ lại cho ta mưu mô, ta đừng thủ đoạn man trá, ta lừa gạt khinh đời, dối thế! Ngày nào ta dùng cái thực, thiên hạ lại cho là ta dùng cái giả, giờ đây, ta man trá, ta lừa gạt dối thế khinh đời, thiên hạ lại cho ta có võ công cao, ta chiến thắng vì ta có võ công cao ! Một đắc, một thất từ nghìn xưa, do đâu? Về nghìn sau sẽ do đâu? Tạo hóa còn nắm quyền bá chủ trên trần gian, từ muôn đời sau, muôn đời, chung quy nhờ gieo cái chất mơ hồ lên nhân loại? Tất cả đều mơ hồ, tất cả đều ngu xuẩn, là con người mãi mãi bị tạo hóa hí lộng! Thảo nào mà trường đời chẳng được ví như sân khấu, bao nhiêu người hăng say đóng vai trò, bao nhiêu người chực chờ nhảy vào thay thế, bao nhiêu người chực chui bụng mẹ để giành giật một vai trò, dù vai trò dó có đẫm máu cũng bất cần?
Chàng muốn khóc song lệ không chảy ra.
Chàng cố cười, nụ cười chỉ vẽ lên nét mếu.
Rồi quần hùng tản mạn, những kẻ không thân lắm, những kẻ còn kém tài chưa có thanh danh đều tản mác...
Một số ít tự cho mình có thân phận trong võ lâm, tự cho mình có địa vị khả quan, ủng hộ chàng, tâng bốc chàng, dìu chàng vào thuyền...
Nơi đó, một lượt nữa, họ tán tụng chàng, họ bày tiệc, uống mừng chàng.
Họ kéo dài cuộc rượu, lâu lắm vẫn chưa giải tán.
Khi Phương Bửu Ngọc được họ buông tha, chàng về đến phòng nằm xuống rồi là chẳng còn ngồi dậy nổi.
Chàng mệt lả, tinh thần mệt, thân xác mệt!
X Tề Tinh Thọ trước đó có cho chàng biết tin tức của bọn Vạn Tử Lương và Ngưu Thiết Oa, Mạc Bất Khuất.
Theo lời Tề Tinh Thọ thì, những người đó hiện nay đang phân tán khắp bốn phương trời, tìm bọn Lữ Vân, Ngư Truyền Giáp, đồng thời họ cũng phỏng tra chàng hạ lạc nơi đâu.
Họ đi mỗi người một ngả, nhưng trong định kỳ mấy hôm trở lại đây, phối kiểm tin tức, hoạch định chương trình truy tầm mới mẻ để rồi lại ra đị..
Cho nên, Dương Bất Nộ lưu lại đây, chờ họ trở về...
Và đương nhiên, muốn gặp họ, Phương Bửu Ngọc cũng phải ở lại Khoái Tụ Viên.
Tề Tinh Thọ không còn mong muốn gì hơn là được dịp tiếp đãi chàng để tỏ rõ sự trọng vọng.
Đêm đến trời trong sáng như gương, gió từ xa đưa đến chàng tiếng cười câu nói của quần hùng, yến ẩm quanh vườn, ánh đèn chiếu lên đầu cành. Gió đưa cành lá dao động, lung linh, khung cảnh nhộn nhàng ai ai cũng tận lộ niềm hân hoan.
Riêng Phương Bửu Ngọc nằm lặng trong phòng nhìn qua cửa sổ, thấy bóng người qua lại nghe tiếng người cười nói, chốc chốc lại thở dài.
Trăm ngàn ý niệm vươn lên trong tâm tư, chàng như con thuyền mất lái tròng trành giữa biển khơi, qua bao lượn sóng dồi.
Đêm đã xuống sân, Dương Bất Nộ vẫn chưa về phòng riêng của y.
Chương trước | Chương sau