Phương Bửu Ngọc không ngoài công lệ đó.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm :
- Không ngờ! Không ngờ... tình trạng nhiễm độc của ngươi nghiêm trọng như vậy! Thiết tưởng trừ bọn chúng ra, trên thế gian này không ai giải được chất độc tiêu trừ chất độc của chúng để khôi phục công lực cho ngươi!
Phương Bửu Ngọc run run giọng :
- Bà... bà đị..
Vạn lão phu nhân cười lạnh :
- Tự nhiên già muốn đi!
Chụp nhanh chiếc trượng, Vạn lão phu nhân đứng lên, ngưng ánh mắt nơi mặt chàng một lúc, rồi điểm nụ cười lạnh :
- Già có ý lưu sinh mạng ngươi lại đó để già sử dụng sau này, nào hay ngươi đã thành một phế vật, có lưu sinh mạng ngươi cũng chẳng được việc gì!
Chiếc trượng theo tay bà vung lên, rít gió một tiếng vù, đoạn hạ ngọn trượng ngang chỗ đau trên người Phương Bửu Ngọc, bà đâm tới.
Đầu trượng rung chuyển đúng ba lượt, như vậy là bà đã đâm vào ba huyệt đạo.
Ba huyệt đạo đó bất xứ một người nào biết chút võ công, điểm vào Phương Bửu Ngọc cũng mất mạng.
Hà huống người điểm lại là Vạn lão phu nhân, một nữ ma đầu tàn độc nhất trong hắc đạo?
Phương Bửu Ngọc kêu lên một tiếng, thân hình bị tung bổng lên không rơi đúng vào chỗ huyệt đúng như bọn đạo tỳ đặt vào, chẳng chạm đầu, chẳng vướng chân tay.
Lỗ huyệt đó, như Vạn lão phu nhân đã nói, bà ta đào sẵn dành cho chàng.
Nhưng, Vạn lão phu nhân điểm trúng Phương Bửu Ngọc rồi chấn động về phía hậu, tuy bà giữ tấn rất vững song chẳng gượng nổi. Bà chệnh choạng mấy bước lùi rồi ngã ngồi xuống đất.
Bà biến sắc đứng nhìn lỗ huyệt, nơi Phương Bửu Ngọc vừa rơi vào.
Hổ khẩu tay bà bị chấn động mạnh, cơ hồ tét ra..
Niềm kinh hãi hiện rõ rệt nơi mặt trong ánh mắt.
Thì ra trong lúc Vạn lão phu nhân điểm đầu trượng vào ba huyệt đạo quanh đan điền của Phương Bửu Ngọc, một đạo kình lực mãnh liệt như từ dưới đất bắn lên. Nguồn kình lực đó chạm vào bà, nếu bà chẳng có bản lãnh phi thường, hẳn đã tán mạng qua cái chạm đó làm gì bà tránh né kịp thời?
Luồng kình đạo làm bà chấn động toàn thân, đội chân yếu lại không còn chi trì thể xác của bà nổi, bà ngồi ngay xuống đất, thở dốc.
Lâu lắc bà lấy lại bình tĩnh, run run giọng lẩm nhẩm :
- Công lực của hắn không tán thất, như tiểu công chúa đã nói với ta! Ta lầm. Ta mong hắn đừng hận thù ta, hắn đừng hại ta!
Bà nghĩ vẩn vơ một lúc, ngồi tại chỗ chờ xem động tĩnh, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía lỗ huyệt.
Nhưng, chờ một lúc lâu, Vạn lão phu nhân chẳng thấy gì cả, Phương Bửu Ngọc nằm yên nơi lòng huyệt.
Bà lấy làm kỳ, len lén bò sát đất, đến gần, đến gần.
Để được chắc ý hơn, bà nhặt một hòn đất, lao tới. Hòn đất rơi xuống lỗ huyệt.
Vẫn chẳng có một phản ứng nào phát ra từ lỗ huyệt. Phương Bửu Ngọc im lìm như cũ.
Bà quẳng luôn mấy hòn đất nữa. Vẫn tình trạng đó, chẳng một phản ứng, Phương Bửu Ngọc im lìm.
Bà bò đến gần hơn, nhóng nhóng cổ nhìn vào lỗ huyệt...
Trước mặt bà, Phương Bửu Ngọc nằm bất động, răng gắn chặt, mặt trắng nhợt, chẳng còn một hạt máu.
Bà làm gan đến sát miệng huyệt, thò tay xuống sờ vào tay chân chàng.
Phương Bửu Ngọc như vừa ngâm mình trong giá băng, chân tay lạnh vô tưởng.
Bà lại đưa tay sờ mũi, hơi thở của chàng nhẹ quá chừng như chẳng còn làm bay nổi một sợi bông.
Vạn lão phu nhân đứng lên thở phào mấy lượt rồi lẩm bẩm :
- Chết! Tiểu quỷ rồi cũng chết. Nhưng có chết rồi cũng đừng về hù nạt già nữa, già đã cứu danh dự ngươi, già là người ơn của ngươi!
Bà lấy từ hòn đất quăng xuống huyệt trong chốc lát, đất phủ kín đôi bàn chân Phương Bửu Ngọc, đất phủ đến gối, lần đến bụng ngực, lên đến yết hầu.
Trước khi quăng đất phủ luôn đầu Phương Bửu Ngọc, bà lại lẩm bẩm :
- Nầm đây yên nghỉ muôn đời nhé! Đừng bao giờ đưa hồn trở lại thế gian phá quấy!
Vừa lúc đó. có tiếng chân người vang lên.
Vạn áo phu nhân cấp tốc chống đầu trượng xuống đất, tung mình lên không, vọt vào bóng đêm.
X Huyệt đạo bị điểm, từ nơi đan điền, bao nhiêu khí lực bốc hết bắn ra ngoài, vì không bắn lủng lớp da chàng, khí lực đó lồng lên, bốc chàng tung lên không, tấu xảo làm sao chàng lại rơi xuống đúng lỗ huyệt.
Đồng lúc đó, Phương Bửu Ngọc không còn nghe đau đớn như trước nữa.
Tuy nhiên bị điểm huyệt, bị tung đi, rơi xuống chàng không mê man, nằm bất động nơi lòng huyệt, chàng còn giữ đủ tri giác như người thường.
Đất mới phơi sương trong đêm khuya. Rơi xuống do Vạn lão phu nhân ném đi, gieo cảm giác lạnh rơi chàng, chàng rùng mình muốn làm một cử động nhỏ, song không làm nổi.
Chàng nằm đó, nhìn Vạn lão phu nhân nhặt từng hòn đất, dập lỗ huyệt chôn sống chàng :
- Đúng là một cái chết thảm, chết như vầy kể ra cũng hi hữu đấy, trên thế gian phỏng có mấy ai nếm được tư vị của cái chết vì bị chôn sống?
Chương trước | Chương sau