pacman, rainbows, and roller s
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 58 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 23 - Luận người bên chén rượu

↓↓

Kim Tổ Lâm vừa cười vang:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nghe giang hồ truyền tụng bí kỹ của Thiên Đao Mai Khiêm qua chiếc Tỏa Liêm Đao, tại hạ không tin lắm là trên đời này lại có người lợi hại cỡ đó, cho nên tại hạ lén các vị âm thầm tìm đến nơi lãnh giáo.


Quả đúng như lời truyền thuyết, tay tả sử đao tay hữu sử chùy, Mai huynh có một đấu pháp ảo diệu vô tưởng. Riêng về đao pháp thì tại hạ dám quả quyết là vô địch trong võ lâm ngày nay vậy!


Mọi người trông thấy máu vấy bê bết khắp mình y, biết chắc là hôm nay y bị Mai Khiêm đảo mệt phi thường, đã đánh nhau trí mạng như vậy rồi, tại sao họ trở nên thân thiết với nhau được chứ?


Họ chờ nghe cái lý do đó hơn là nghe y tán dương cái tài của Mai Khiêm.


Mai Khiêm phân trần với mọi người:


- Tại hạ có hỏi Kim huynh tại sao lại muốn động thủ, Kim huynh cho biết về trường hợp của Phương thiếu hiệp.


Kim Bất Úy hỏi nhanh:


- Mai huynh có tin chăng?


Mai Khiêm gật đầu:


- Tin chứ! Tại hạ tin ngay, bởi Kim huynh đã tỏ rõ là người hào hiệp, khẳng khái, nhiệt thành, cái phong cách của Kim huynh thừa bảo đảm sự việc. Cuộc chiến giữa tại hạ và Kim huynh tự nhiên phải ngưng, rồi tại hạ cùng Kim huynh chuốc chén. Sau đó tại hạ theo Kim huynh đến đây vấn an Phương thiếu hiệp.


Mọi người đều hân hoan ra mặt.


Vạn Tử Lương cười lớn:


- Người ta thường nói chỉ có anh hùng mới biết trọng anh hùng. Rất tiếc bọn tại hạ không hay biết gì cả, thành bỏ qua một cuộc chiến ly kỳ, một cuộc chiến đổi địch ra thân, đổi thù ra bạn, đổi nhục ra vinh. Nếu không có cuộc chiến giữa Mai đại hiệp và Kim đại hiệp, thì chẳng biết sự sai lầm này đến khi nào mới được thanh minh, và Phương Bửu Ngọc sẽ ôm nỗi oan ức đến chuỗi ngày đen tối.


Kim Bất Úy vụt thốt:


- Để tôi vào đánh thức Phương Bửu Ngọc dậy, cho hắn hội kiến với Mai huynh.


Mai Khiêm cười nhẹ:


- Chẳng có gì phải vội lắm các vị ạ! Giả như Phương thiếu hiệp đang nghỉ thì chúng ta không nên làm kinh động. Hơn nữa, Mai Khiêm này được biết các vị là những anh hùng hào kiệt, những người có tinh thần bất khuất, có ý chí quật cường, thì gặp các vị rồi cũng như Phương thiếu hiệp. Trước hết, Mai Khiêm tôi xin kính các vị mấy chén để tạ cái lỗi không sớm biết nhau, sau đó khi nào Phương thiểu hiệp tỉnh lại, Mai Khiêm tôi sẽ bái kiến cũng muộn.


Vạn Tử Lương cao giọng:


- Hữu lý! Đúng lý lắm!


Kim Tổ Lâm vỗ tay:


- Có lý không lý, chẳng phải là việc cần chẳng phải là việc cấp bách. Cái điều cần, cái điều cấp bách, là uống. Uống đúng ba trăm chén mới được! Uống là cái việc đúng lý nhất.


OoO Trong lúc đó, phía hậu viện gần nơi ngọa phòng của Phương Bửu Ngọc cánh cửa hé mở ra.


Cánh cửa hậu viện mở, một bóng người lách vào bóng đó đến gần cửa sổ, lại qua luôn cửa sổ vào phòng.


Bóng đó lách mình qua cửa, nhẹ như con cá quạt đuôi chuồi theo dòng nước.


Một con người di động nhẹ nhàng, êm ái như vậy hẳn phải có thuật khinh công phi thường.


Bóng đó lưng thon bất quá hai bàn tay vòng lại cũng lỏng lẻo, đôi mắt sáng như sao, sáng một màu xanh biếc, bóng đó hẳn phải là một nữ nhân, vì chưa thấy rõ, nên chẳng hiểu được ở vào lứa tuổi nào.


Nhưng đoán qua dáng dấp, tất phải cho rằng bóng đó đẹp vô cùng.


Bởi chỉ có giai nhân mới có vóc dáng thon gọn dịu dàng...


Nữ nhân đứng trước chiếc giường nhìn Phương Bửu Ngọc say trong giấc điệp.


Nữ nhân nhìn đăm đăm chàng thiếu hiệp đang thở đều, ánh mắt sáng lạ lùng nhưng hiền dịu đáng mến.


Ánh sao mờ chiếu, chênh chênh, xuyên qua cửa sổ lọt vào phòng, ánh sao đọng trên suối tóc đen huyền của nàng, phản chiếu chớp chớp tạo cho nàng một vê đẹp ảo huyền.


Nàng là ai?.


Nàng đứng đó, bất động một lúc lâu, nàng nhìn đăm đăm Phương Bửu Ngọc, mắt không chớp.


Phương Bửu Ngọc ngủ say một ngày dài, ngủ say đến đâu rồi cũng có lúc phải tỉnh lại.


Giờ đây chàng đã tỉnh.


Chàng vừa nhích động rèm mi, nữ nhân đưa bàn tay ngọc áng trên đôi mắt dịu dàng bảo:


- Thử đoán xem, ta là ai?


Phương Bửu Ngọc nghe một mùi thơm thoang thoảng nơi mũi rồi một cảm giác mát dịu áp nơi mặt chàng. Chàng dù xuẩn ngốc đến đâu cũng hiểu đối tượng thuộc phái đẹp. Chàng không vội vận dụng trí óc để tìm hiểu người đẹp là ai, chàng còn phải hưởng dụng những cái êm ái, dịu dàng đó một lúc. Tai chàng còn văng vẳng dư âm của mấy tiếng tuy gọn nhưng ấm dịu làm sao! Âm thanh đó như rót vào tai chàng, vào rồi không chịu chui ra, cứ lồng lộng trong đầu, vang vang như khúc nhạc vàng...


Nữ nhân lập lại:


- Thử đoán xem, ta là ai?


Không lâu lắm, đôi mắt của Phương Bửu Ngọc ươn ướt, ướt vì lệ của chàng, lệ từ từ trào ra, lệ thấm đến mấy ngón tay nữ nhân.


Qua màn lệ, chàng thấy một khung cảnh hiện lên.


OoO Khung cảnh đó là một gian phòng nhỏ, trong gian phòng có một chiếc bàn bằng ngọc xanh, trên bàn có một chiếc bình bằng ngọc trong, trong bình có mấy nhánh hoa trà.


Bên cạnh bàn, là một thiếu nữ. Nói là thiếu nữ chứ thực ra nàng là một tiểu nữ tử vận y phục trắng, tay chỏi má chỗ hông bàn nhìn lọ hoa không chớp mắt.


Khung cảnh đó, cùng năm tháng trôi qua, có mờ đi phần nào nhưng mờ vì xa xăm, chứ không mờ vì quên lãng.


Hơn sáu năm rồi còn gì?


Nữ nhân lặp lại:


- Đoán thử xem, ta là ai?


Phương Bửu Ngọc run run giọng:


- Ngươi là nàng! Ngươi là nàng!


Bàn tay đó rời đôi mắt chàng vuốt lên trên, gạt những giọt mồ hôi trán cho chàng rồi lần hồi đến má.


Nàng tiếp:


- Ngươi nằm mộng dài, một cơn ác mộng qua bao nhiêu năm tháng, Ngươi có những tao ngộ hãi hùng phải không? Đừng hãi hùng nữa, ta đã trở lại rồi, trở lại bên cạnh ngươi, có ta rồi ngươi chẳng sợ gì nữa.


Vĩnh viễn ngươi còn sợ gì nữa.


Bàn tay đó rời mặt Phương Bửu Ngọc.


Đôi mắt của chàng không còn vật gì che khuất, thoạt tiên chàng nhìn thấy sao trời qua vuông cửa sổ, sao chiều mông lung gian phòng trọ ánh sao dù không sáng lắm, cũng đủ soi rõ giai nhân trước chiếc giường.


Giai nhân không là tiểu công chúa thì là ai?


Cả hai rất gần nhau, cùng nghe lọt hơi thở của nhau, họ lại gặp nhau, như trong mộng. Họ tự hỏi, họ đang nằm mộng hay họ sống trong thực cảnh?


Họ không nói với nhau một lời nào hơn, Họ có vạn lời, vạn vạn lời để nói với nhau. Nhưng cái im lặng thừa thay thế vạn lời.


Không rõ tự lúc nào, tiểu công chúa đã nép sát mình vào lòng Phương Bửu Ngọc. Bốn vòng tay khép lại, bốn vòng tay gắn hai thân thể liền vào nhau, họ ghì lấy nhau một lúc lâu, nghe lòng thổn thức.


Lâu lắm, lâu lắm, khi Phương Bửu Ngọc toan mở miệng thốt một câu phá tan im lặng, bỗng tiểu công chúa đẩy chàng ra xa một chút rồi đứng lên, ngưng tròng mắt đăm đăm nhìn chàng cấn chặt môi, sau cùng mắng nhẹ:


- Tiểu tặc! Tiểu quỷ! Những năm tháng qua, ngươi có nhớ đến ta không?


Phương Bửu Ngọc cười, nụ cười thay lời đáp.


Tiểu công chúa trở lại tánh xưa, dậm chân gằn giọng:


- Tiểu quỷ sao ngươi cười? Ngươi cười gì?


Phương Bửu Ngọc chớp chớp mắt :


- Bao năm tháng qua, ngươi vẫn còn giữ tánh xưa!


Tiểu công chúa xì một tiếng:


- Ta không thay đổi, chính ngươi mới đổi thay!


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Đương nhiên là biến đổi, ta từ đứa bé biến thành người lớn, còn ngươi chẳng hề thay đổi ngươi vẫn là cô bé ngày xưa với những tánh xưa.


Tiểu công chúa nói:


- Phải! Ngươi biến đổi, ngươi trở thành một đại nhân vật, trên giang hồ có bao nhiêu thiếu nữ si cuồng vì ngươi. Ngươi làm gì nhớ nổi ta? Làm gì người có thì giờ nhớ đến ta?


Đôi mắt nàng đỏ lên rồi vài hạt lệ long lanh nơi khóe.


Bỗng nàng quay mình định bước ra cửa.


Phương Bửu Ngọc đưa tay nắm chéo áo nàng, giữ nàng lại.


Tiểu công chúa trừng mắt:


- Đại anh hùng! Đại nhân vật! Nắm một bé con làm gì? Ta là một cô bé con mà!


Phương Bửu Ngọc dịu giọng:


- Ta không nắm ngươi, ngươi đừng bỏ đi nhé?


Tiểu công chúa cắn răng quay người lại, giương đôi mắt, đứng bất động nhìn chàng.


Một lúc lâu, nàng gật đầu:


- Được! Ngươi cứ nói đi, nói rằng trong bao nhiêu năm tháng qua, chẳng ngày nào, đêm nào là ngươi không nhớ ta. Thức thì nhớ, ngủ thì nằm mộng thấy ta. Nói như vậy đi, ta không tránh nữa. Nói, nói đi mau!


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Đương nhiên là ta nhớ ngươi!


Tiểu công chúa lại lắc đầu, lại dậm chân:


- Không được! Nói như vậy không được! Ngươi phải nói như ta vừa rồi. Nói không sót một tiếng, nói như vậy thì ta mới không bỏ đi, bằng không nói thì vĩnh viễn ta không màng đến ngươi nữa!


Phương Bửu Ngọc biết rõ là nàng chẳng bao giờ bỏ đi như nàng hăm dọa, nhưng chẳng rõ tại sao chàng mất cá tính quật cường trước mặt nàng.


Chàng trở thành con người ngoan ngoãn như một đứa con chí hiếu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Chiếc rương kính vụn

Chiếc rương kính vụn

- Em thấy hổ thẹn quá! - Người con út rơm rớm nước mắt. - Chính chúng ta đã ép bố

30-06-2016
Lối thoát

Lối thoát

Hắn ngà ngà say, thất thểu, loạng choạng. Đời nghĩ còn gì thú hơn nữa, tiền bạc,

30-06-2016
Ma rượu

Ma rượu

(khotruyenhay.gq) Những dòng tâm sự gửi tới người bố bị "ma rượu" ám của

29-06-2016
Lão hà tiện

Lão hà tiện

Ngày xửa ngày xưa, có một lão hà tiện yêu tiền hơn yêu cuộc sống của mình. Ông ta

24-06-2016