XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 23 - Luận người bên chén rượu

↓↓

- Lý Anh Hồng!.... Lý đại hiệp!... Lý lão tiền bối... Không có tiếng người đáp lại.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lý Anh Hồng mất dạng. Thiết ôn Hầu cũng mất dạng.


Trên mặt tường, bên cạnh cửa, có mấy chữ viết nguệch ngoạc:


- Bửu Nhi! Ta không xứng đáng với ngươi!


Nét chữ chưa khô, chứng tỏ vừa mới viết lên tường.


oOo Lý Anh Hồng và Thiết ôn Hầu đi rồi!


Cả hai một bại, một bị thương, cả hai đến đây, Phương Bửu Ngọc chuyển bại thành thắng, trị thương thành an, cả hai cầu cứu được cứu rồi lại bỏ đi, âm thầm mà đi.


Còn lại Phương Bửu Ngọc với tình trạng trầm trầm, sinh khí nhẹ như tơ nhện.


Liên hệ gián tiếp, còn có Dương Bất Nộ, cũng trầm trầm cũng cửu tử nhất sinh.


Cả hai đưa Phương Bửu Ngọc vào đường cùng!


Bọn Vạn Tử Lương chẳng rõ mình đang sống trong cảnh thực hay chập chờn trong cõi mộng.


Không ai tin được là sự tình có thể diễn tiến như thế, nhưng sự thực vẫn là sự thực, không tin cũng không được.


Vạn Tử Lương không còn đứng vững được nữa, buông mình xuống chiếc ghế thở dài:


- Không ngờ!.... Lý Anh Hồng và Thiết Ôn Hầu lại có hành vi như vậy. Vạn Tử Lương này hơn nữa đời người xuôi ngược khắp sông hồ, mới mục kích một cảnh tình như hôm nay. Lần thứ nhất!


Kim Bất Úy bỗng cao giọng mắng.


Mạc Bất Khuất thẩn thờ, Thạch Bất Vi cắn chặt hai hàm răng, Ngụy Bất Tham luôn luôn vuốt mồ hôi trán, Tây Môn Bất Nhược khóc không ra lệ.


Kim Tổ Lâm thừ người một đống lẩm nhẩm:


- Thiên lý! Thiên lý ở đâu? Có thiên lý không? Lương tâm là cái gì?


Y chạy vụt ra ngoài. Y cảm thấy trong lúc này, không nốc hàng mươi vò rượu chắc chẳng sống nổi.


Sau cùng Mạc Bất Khuất sụt sùi:


- Lần thứ nhất gặp Âu Dương Châu! Lần thứ hai gặp Lý Anh Hồng!


Cả hai cùng có quan hệ với Bửu Nhi không nhỏ, tại sao cả hai hãm hại Bửu Nhi? Tại sao?


Y lập lại hai tiếng tại sao, qua mỗi lần nức nở.


Công Tôn Bất Trí từ từ thốt:


- Bên trong sự tình có ai, có ai? Chúng ta không thấy, chúng ta không nghe, chúng ta không sờ mó được! Một ác ma, nếu là một ác ma, thì ác ma đó biết rõ, chỉ có Âu Dương Châu và Lý Anh Hồng mới lung lạc được Bửu Nhi, mới đưa Bửu Nhi vào tròng!


Giọng nói của y có đượm phần kinh khiếp.


Mọi người rùng mình.


Nếu có một ác ma, mắt không thấy, tai không nghe, tay không chạm một ác ma vô hình vô ảnh, ác ma đó có thể ở xa, cũng có thể ở gần sát bên họ.


Ác ma đó âm thầm cười, âm thầm giở thủ đoạn, gieo cái khổ từng cơn cho họ.


Công Tôn Bất Trí từ tiếp, như trong cõi mộng nói vọng về:


- Ác ma đó, chẳng những muốn diệt trừ Phương Bửu Ngọc mà lại còn muốn diệt trừ dần dần, khởi đầu là hủy hoại thanh danh rồi đến dũng khí, rồi đến tự tin, cuối cùng đến thể xác. Thử hỏi Bửu Nhi chịu đựng nổi chăng? Ác ma đó dụng tâm rất độc, thực hiện thủ đoạn rất độc, trên thế gian này không thể có một con người thứ hai nào độc cỡ đó...


Nếu có ác ma thì hai lần tai nạn là do sự sắp xếp của ác ma, mọi người phải công nhận thủ đoạn của ác ma rất độc, rất chu đáo, không một sơ hở, một rạn nứt, thủ đoạn liền lạc như nền trời xanh thẳm.


Vào tròng rồi thì thanh danh nhuốm đen hơn là tắm trong mực, tắm trong mực còn có thể rửa phai màu, chứ vào tròng của ác ma cầm như vĩnh viễn nhuộm đen, màu đen bất dịch.


Trong đoàn người, nào phải chỉ có những tay non trên giang hồ? Có một số vốn kinh nghiệm bằng Vạn Tử Lương, ít nhất cũng phải phí hơn nửa đời người. Có một cơ trí như Công Tôn Bất Trí phải được tạo hóa ưu đãi.


Vậy mà đoàn người gồm kinh nghiệm như Vạn Tử Lương, một cơ trí như Công Tôn Bất Trí vẫn bị đưa vào tròng như thường.


Thế thì ác ma phải là tay cao tuyệt thủ đoạn.


Kim Bất Úy hét to, giọng nói hơi rung:


- Ác ma? Ác ma là ai? Ác ma có thù gì với Phương Bửu Ngọc? Âu Dương Châu, Lý Anh Hồng sao nỡ đối xử như thế với Phương Bửu Ngọc?


Trời! Trời cao! Dưới trần thế, có ai giải thích những nghi vấn đó cho Kim Bất Úy này chăng hỡi trời cao?


Y hét, y gào, tiếng gào chạm vào tường dội lại vang rền, vang vang rồi chìm lặng.


Trời cao không đáp, dưới trần thế không ai đáp.


Bí mật! Bí mật đã đến hai lần, bí mật còn đến nữa, đến rồi thì cũng vẫn còn là bí mật như thường, bí mật chẳng hề bật mí.


OoO Ngọ!


Ngọ có cái nghĩa đối với nhân loại là giữa ngày. Ngọ đối với bọn Vạn Tử Lương, mất hẳn cái nghĩa đó, bởi họ chẳng còn ý thức thời gian trong tiêu chuẩn sinh hoạt.


Ngọ là một khúc quanh lịch sử của họ, sau ngọ họ sẽ biết là tồn, là vong, là vinh, là nhục...


Tòa nhà của Thiên Đao Mai Khiêm rộng lớn vô cùng, trước đó, chứa hàng ngàn hàng vạn người, cùng tề tựu chực chờ xem cuộc giao đấu giữa Mai Khiêm và Phương Bửu Ngọc, giờ đây vắng vẻ như chùa ngày cuối năm.


Quần chúng đã ra về dù giờ ngọ đã đến.


Trong một tòa nhà rộng lớn có thể chứa hàng ngàn, hàng vạn người, giờ đây chi còn có một người!


Một người nhỏ tuổi, vận quần áo xanh quét dọn.


Tuổi nhỏ, vận áo xanh là gia nô, một tòa nhà lộng lớn như vậy chỉ có một tên gia nô, lại đúng giữa trưa, mọi sinh hoạt đều ngừng, tạm thời thì cái cảnh vắng lặng nặng nề làm sao.


Nếu có thể gọi là bạn của thiếu niên trong trong giờ vắng lặng này thì trong lồng son kia, có con chim tước, nó đang tung tăng nó kêu chích choét!


Hai sinh vật, một người một thú, điểm xuyết cho cảnh vắng lặng này.


Chủ nhân đâu?


Bên cạnh nhà, dưới gốc cây to, có tang mát rượi, Thiên Đao đang ngồi, cùng trầm lặng như cảnh.


Thanh Tỏa Liêm Đao trong tay, chớp chớp theo đà tay xoay trở, Mai Khiêm như thả hồn theo áng mây trắng vờn xa xa tận chân trời.


Bỗng một gia nhân chạy đến báo tin:


- Bên ngoài cổng có Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương và hai thiếu hiệp, một là Thiếu Lâm Mạc Bất Khuất, một là Vũ Đương Công Tôn Bất Trí, xin vào gặp đại gia.


Mai Khiêm ạ lên một tiếng, khẽ cau mày, rồi đứng lên, bảo tên gia nhân mời vào, còn y tiến dần đến gian khách sảnh.


Khi y đến nơi, y trông thấy cả ba đứng tại thềm.


Vẻ kinh ngạc còn hiện lộ trên gương mặt cả ba, chừng như họ chẳng hiểu tại sao không có một bóng người trong cũng như ngoài nhà.


Mai Khiêm vòng tay chào họ, mời họ vào trong, nhưng họ đứng tại đó chẳng chịu vào.


Vạn Tử Lương trầm giọng hỏi:


- Tân khách của Mai đại hiệp đã đi hết rồi!


Mai Khiêm thở dài:


- Quần hùng và công chúng giải tán từ lâu!


Bọn Vạn Tử Lường ba người cùng nhìn nhau, cả ba cùng buột miệng thở phào, thầm nghĩ:


- Quần chúng đã giải tán thì sự việc sẽ được giải thích dễ dàng.


Mai Khiêm nhìn họ, điềm nhiên thỏi:.


- Tam vị đến đây có diều chi chỉ giáo?


Công Tôn Bất Trí cất tiếng:


- Sáng nay, tại hạ có hứa với Mai đại hiệp trưa nay đến tận quý xá lãnh giáo...


Mai khiêm gật đầu:


- Tại hạ nhớ, nhưng Phương Bửu Ngọc thiếu hiệp...


Vạn Tử Lương thở dài chận lời:


- Tại hạ đến đây để báo tin cho huynh đài biết là Phương Bửu Ngọc đang ngọa bịnh, một cơn bịnh bất ngờ đến với hắn sáng nay. Cứ cái tình trạng đó hắn không thể nào lãnh giáo huynh đài như đã ước hẹn...


Mai Khiêm dửng cao đôi mày:


- Các vị nói thật à?


Vạn Tử Lương trầm giọng:


- Suốt đời tại hạ chưa bao giờ tại hạ nói nữa tiếng ngoa, đối với huynh đài, tại hạ còn thận trọng hơn nữa. Mong huynh đài hãy nể tình Vạn này, chấp thuận đình hoãn cuộc đấu lại một ngày khác...


Mai Khiêm không vội đáp, đảo ánh mắt sáng ngời từ người này sang người kia.


Mạc Bất Khuất không chịu được sự quan sát đó buông từng tiếng:


- Giả như huynh đài nhất định phải có một cuộc chiến hôm nay thì dù Mạc này có bất tài cũng nguyện đem hết sở học bình sanh mà lãnh giáo Mai đại hiệp để mở rộng tầm mắt. Từ lâu rồi tại hạ mong ước có một ngày nào đó được mục kích cái ảo diệu của Tỏa Liêm Đao.


Mai Khiêm cũng chẳng đáp ngay.


Y trầm ngâm một lúc lâu, đoạn vụt cười lạnh, thốt:


- Phương thiếu hiệp vùa rồi có đến đây!


Mạc Bất Khuất, Vạn Tử Lương và Công Tôn Bất Trí biến sắc.


Công Tôn Bất Trí lấy lại bình tĩnh hỏi:


- Mai đại hiệp... Có lẽ Mai đại hiệp lầm!...


Mai Khiêm lạnh lùng:


- Dù tại hạ chưa hề có dịp gặp gỡ Phương thiếu hiệp trước đây, song tạ cục trường có rất đông hào kiệt anh hùng bốn phương, những vị đó từng chứng kiến các cuộc đấu đã qua của Phương thiếu hiệp, họ biết rõ Phương thiếu hiệp, nếu tại hạ lầm, thì họ cũng lầm luôn hay sao? Một sự kiện trước mắt muôn người, không thể là không thật!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Nhân nào quả nấy

Nhân nào quả nấy

 Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên

01-07-2016
Yêu thêm lần nữa

Yêu thêm lần nữa

Ngày chủ nhật... Điện thoại reo. Một dãy số không có trong danh bạ. Ngạc nhiên và do

01-07-2016