Người trong võ lâm, bại chưa hẳn là một cái nhục cho họ, bởi mình kém tài nên nhận bại, rồi khổ công luyện tập cho tài nghệ tinh tiến đợi ngày báo phục, đúng theo tinh thần thượng võ.
Nhưng chẳng ai chịu nổi cái nhục mắc kế ngoại nhân.
Mắc kế, là thua trí, là nông cạn, mắc kế là còn quá non nớt, đã non nớt mà còn chen lấn giành một bước tiến trên giang hồ là ngu xuẩn.
Mắc kế là kém thủ đoạn, phàm vào vòng thị phi rồi, dù muốn dù không bất cứ gian hùng hay anh hùng cũng phải có thủ đoạn, anh hùng và gian hùng khác nhau ở chỗ dùng thủ đoạn đó, phục vụ cho đại chúng hay cá nhân mà thôi.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dám vào vòng thị phi của giang hồ, mà còn để mình mấc kế, thì còn gì đáng hận bằng?
Và có cái nhục nào lớn hơn?...
Quần chúng đi rồi, Mai Khiêm đi rồi, bọn Vạn Tử Lương, Mạc Bất Khuất đều nhỏ lệ doanh tròng.
Kim Bất Úy nhìn Ngưu Thiết Oa, Ngưu Thiết Oa nhìn Kim Bất Úy, cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng ôm đầu khóc lớn.
- Oan! Oan uổng quá! Một lần oan uổng còn chịu nổi, mong có ngày cởi mở oan tình. Oan trước chưa giải, oan sau chồng chất còn ai chịu nổi chứ?
Vạn Tử Lương lẩm bẩm:
- May mà Mai Khiêm có hào khí hiệp tâm! Hắn thông cảm hoàn cảnh của chúng ta, hắn chẳng buông một lời nặng nề, hại nhất là quần chúng. Dư luận quần chúng, dù sai lầm, vẫn có hiệu lực giết người!
Dương Bất Nộ trầm giọng:
- Thà hắn đừng thông cảm là hơn! Thà đừng hào hiệp là hơn! Thà cùng hắn giao thủ, rồi có ra sao thì ra, chứ như giảng giải lại không giảng giải được mà đánh cũng chẳng đánh được! Mang cái ấm ức này đến bao giờ? Y cung tay, tự đấm vào ngực bình bình, rồi y há mồm phun ra một búng máu tươi!
Tròng mấy hôm qua, y uất ức biết bao? Tức khí dồn chứa, tức khí đảo lộn máu trong người, máu ứ dồn, mãi đến phút giây này mới trào ra được.
Máu ứ thoát ra rồi, y nghe nhẹ mình phần nào rồi y cũng bật khóc.
Thấy y phun máu, mọi người sợ hãi dìu y lên giường.
Trong lúc tất cả nhôn nhao vì tình trạng của Dương Bất Nộ, bỗng có tiếng chân người vang lên bên ngoài, rồi một người xô cửa phòng bước vào.
Người đó chính là Phương Bửu Ngọc!
Chàng trở lại, mang về cái vẻ tiều tụy gương mặt chưa hồng hào như cũ, giờ đây nhợt nhạt chẳng khác nào sau cái đêm bị Châu Nhi hạ độc trong rượu.
Chàng phờ phạc, tiều tụy, nhưng Thiết ôn Hầu trong tay chàng lại tươi nhuận như chẳng việc gì.
Chàng đã chuyển cái vẻ hồng nhuận của chàng sang cho Thiết ôn Hầu!
Mọi người định nói một câu trách mắng chàng, song trông thần tình của chàng còn ai nỡ mở miệng nói gì?
Lý Anh Hồng bước nhanh tới, hấp tấp kêu lên:
- Bửu Nhi!... Bửu Nhị.. Ngươi...
Một nụ cười gượng gạo nở trên đôi môi héo hắt, giữa khuôn mặt nhợt nhạt. Phượng Bửu Ngọc thản nhiên thốt, không đợi ai hỏi gì:
- May mắn được thành công!
Thái độ thản nhiên, câu nói gọn, chứng tỏ chàng chẳng hề quan tâm đến sự tiêu hao chân khí.
Sự thản nhiên đó, thái độ đơn giản đó, vừa biểu hiện một tâm hồn hào hiệp vừa nói lên một niềm chua xót vô cùng. Chua xót cho người nghe, chứ riêng chàng thì khoan khoái lạ!
Không ai nói được một lời, dù câu nói gọn của Phương Bửu Ngọc dứt âm vang từ lâu.
Vạn Tử Lượng gượng cười, thốt để phá tan im lặng:
- Tốt! Tốt lắm! Bửu Nhi đã về rồi, chúng ta còn thở than gì nữa?
Đáng lý đại hiệp phải nói:
- À! Người đã trở về, song rất tiếc là muộn, quá muộn!
Song, nói ra làm chi vội!
Biết đâu, đang lúc nầy, Phương Bửu Ngọc cao hứng, nếu đại hiệp nói ra thì có khác nào đánh tan cái hứng của chàng.
Lý Anh Hồng đưa tay tiếp bế Thiết Ôn Hầu.
Phương Bửu Ngọc thốt:
- Thiết đại thúc ngủ ngon, đừng làm kinh động đến người, cứ để người ngủ, khi nào người tỉnh lại là cơn nguy cầm như qua. Thương thế đã giảm bảy phần rồi đó.
Chàng day qua các người kia, tiếp:
- Thiên Đao Mai Khiêm..... Công Tôn Bất Trí chẳng muốn cho ai đáp câu hỏi của chàng, y cất tiếng trước:
- Hắn tuy đã đi rồi, nhưng ngươi yên trí đi, bọn ta đã an bài cho ngươi xong, thay vì giao đấu vào buổi sáng thì ngươi sẽ gặp hắn vào buổi trưa nay. Mai Khiêm đã bằng lòng.
Phương Bửu Ngọc cười cười:
- Hay lắm!
Hai tiếng ngắn ngủi vừa buông dứt, hắn rung rung người, rồi ngã quỵ xuống tại chỗ.
Mọi người đều biến sắc, cùng xô ghế đứng lên cùng nhào tới bế chàng đặt lên ghế.
Gương mặt chàng chẳng còn một hạt máu, tay và chân lạnh như băng giá.
Mạc Bất Khuất gọi tỉnh chàng:
- Bửu Nhi! Bửu Nhi! Có làm sao không? Bửu Nhi!
Bửu Ngọc chỉ nhắm mắt thôi chứ chưa bất tỉnh, Chàng mở mắt ra nhếch môi điểm một nụ cười. Đôi môi còn mấp máy, chừng như chàng muốn nói chi đó, song chẳng nói được thành lời.
Rồi chàng nhắm mắt, lần này thì hôn mê luôn.
Chàng không còn đủ sức chi trì lâu hơn nữa sau cơn nhọc suốt đêm lại hai lượt đi về trong sương lạnh. Về đến đây rồi, niềm vui chợt hiện, sức chi trì tan biến qua sự cởi mở tâm tư, chàng phải lịm đi là lẽ tự nhiên.
Mọi người chấn động mạnh, trong phút giây bất thần, chẳng ai làm một phản ứng gì thỏa đáng kịp.
Công Tôn Bất Trí đã xanh mặt rồi, y cầm tay Phương Bửu Ngọc nghe mạch, càng nghe mạch y càng biến sắc mặt xanh hơn, tay y rung rung như phong giật.
Sống bên nhau hơn hai mươi năm, bọn Mạc Bất Khuất chẳng bao giờ thấy Công Tôn Bất Trí thất thường thái độ đến một lần. Con người của y là một gương mẫu trầm tịnh, dù gặp một biến cố nào lớn lao đến đâu, y cũng giữ được sự trấn tĩnh, vững như núi.
Thế mà nghe mạch Phương Bửu Ngọc rồi, y bị chấn động mãnh liệt như vậy, hẳn tình trạng Phương Bửu Ngọc phải nguy kịch vô tưởng.
Không một ai dám mở miệng hỏi y tiếng gì.
Mọi người kinh ngạc, không rõ y có ý tứ gì lại làm như thế, cùng theo y bước ra.
Y ra khỏi nơi đó, rồi tiến thẳng đến một gian phòng thanh tịnh, đặt Phương Bửu Ngọc lên giường lấy chăn đắp cho chàng, y cử động hết sức nhẹ nhàng, như sợ chiếc khăn mỏng chạm đau vào mình chăng.
Sau cùng, y đuổi mọi người ra khỏi phòng, đoạn cài then cửa lại.
Kim Bất Úy nóng nảy vô cùng, hỏi gấp:
- Bửu Nhị.. Bửu Nhị.. liệu có sao chăng?
Công Tôn Bất Trí đứng quay lưng lại, không muốn cho ai thấy gương mặt đáp:
- Chẳng sao đâu !
Kim Bất Úy không tin run run giọng hỏi lại:
- Nói thật đi, hắn có sao không?
Cửa, Công Tôn Bất Trí cài then, nhưng cài không kịp, thành thử chửa ai ra ngoài.
Y vụt quay mình lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Bất Úy không chớp mắt, một lúc lâu, y gằn từng tiếng:
- Sư đệ muốn nghe sự thật? Được lắng tai nghe đây, Phương Bửu Ngọc hiện giờ, đấu chí chưa tan, nhưng khí uất cũng vẫn còn, cái khí uất có từ lúc gặp biến cố tại Hiệp Phi, rồi đêm vừa qua hắn liều hao chân khí quá nhiều trong việc chữa trị cho Thiết ôn Hầu, rồi sang sớm nay, hắn dầm sương trở về đây, khí lạnh xâm nhập cơ thể. Sư đệ thấy đó, nội thì khí uất công phá, ngoại thì khí lạnh xâm nhập, thiết tưởng con người bằng sắt, bằng đá cũng không chịu nổi, huống hồ hắn cũng bằng xương, bằng thịt da như chúng ta?
Mọi người đều giật mình, cùng lùi lại một bước, cùng trố mắt nhìn Công Tôn Bất Trí.
Kim Bất Úy sững sờ:
- Thế thì cuộc chiến trưa naỵ.. Phương Bửu Ngọc...
Công Tôn Bất Trí trầm giọng:
- Khí mạch của hắn nhẹ quá, nhẹ hơn đường tơ nhện bị gió vờn, giả sử để cho hắn nằm yên như thế này cũng chẳng biết là trong bao lâu nữa hắn khôi phục nguyên trạng, nói gì đến cái việc giao thủ vào giờ ngọ hôm nay?
Y dừng lại một chút, nhìn qua mọi người đoạn tiếp:
- Cho nên, trước mặt nếu có ai đề cập đến cuộc chiến vào trưa hôm nay là hắn sẽ đi liền, mang cái tình trạng này mà đi bất chấp đến an nguy, mà có cần gì hắn đi? Chỉ nội cái việc hắn bật ngồi dậy, cũng đủ làm cho khí huyết của hắn sôi động phản thường, hỏa vọng lên, khí mạch đứt ngay, dù có thần tiên bên cạnh, thần tiên cũng chẳng cứu mạng hắn nổi.
Y đảo mắt quét quanh mọi người lượt nữa, đoạn nhấn mạnh:
- Ai nhắc đến cuộc chiến trưa nay trước mặt hắn là người đó muốn cho hắn chết gấp!
Mọi người khiếp hãi, lùi lại một bước nữa rồi thêm một bước...
Mạc Bất Khuất khoác tay thành một vòng tròn, vòng tay vô vọng, rồi quỳ xuống nền, rồi ngẩng mặt lên không rên rỉ:
- Trời cao! Trời cao! Có xét cho chăng? Nỡ nào để cho một thiếu niên như thế không cất đầu lên nổi? Nỡ nào? Có thể để cho hắn từ nay gầm đầu mà sống chăng? Lùi lũi mà sống chăng? Hở trời? Trời cao?
Trời cao?
Mọi người đã ra đến bên ngoài, Công Tôn Bất Trí lần này mới cài cửa lại được. Chính y cũng ở bên ngoài luôn với mọi người.
Kim Bất Úy chụp một viên gạch to bằng nắm tay quăng lên không, quăng với tận lực bình sanh, rồi gào ầm ĩ:
- Công lý! công lý ở đâu? Dưới gầm trời này có công lý chăng? Trời cao! Ông quáng manh mất rồi! Ông chẳng nhìn thấy gì cả! Ông không chịu xét suy gì cả!
Vạn Tử Lương thong thả tiếp:
- Nhờ Lý Anh Hồng mang Thiết Ôn Hầu đến tận nhà Mai Khiêm, nơi đó hẳn có quần chúng đang tụ tập chờ xem cuộc chiến. Lý Anh Hồng sẽ đối trước quần chúng, giải thích sự tình, hai người đó có thanh danh to lớn trong võ lâm, hơn nữa thương thế của Thiết Ôn Hầu là một bằng chứng cụ thể, chắc có kỳ vọng là quần chúng tin tưởng.
Dù có ai cho rằng biện pháp đó không đẹp lắm, cũng phải chấp nhận bởi chẳng còn biện pháp nào khác.
Bất cứ biện pháp hay hoặc dở, trong lúc thúc thủ vô phương mà có biện pháp xoay đổi cục diện, là ai ai cũng phấn khởi tinh thần, họ chớp ngời ánh mắt, những người nóng nảy nhất, mau giận mau lo mà cũng mau nguội, những người đó có điểm phớt một nụ cười.
Tất cả kéo nhau trở vào gian đại sảnh.
Tất cả đều tranh nhau gọi:
Chương trước | Chương sau