Ngư truyền Giáp vẫn giữ thần thái trầm tĩnh, y điểm một nụ cười thốt:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thực ra, sự suy đoán đó, chẳng phải do Ngư tôi, mà chính là em gái của tại hạ. Bây giờ suy đoán đó đúng rồi, thì có lẽ Phương huynh phải bị phiền phức nhiều lắm...
Phương bửu Ngọc lấy làm lạ:
- Tại sao, Ngư huynh?
Ngư truyền Giáp mỉm cười tiếp:
- Tiện muội, lúc ấu thời, hết sức sùng bái vị thần đồng đó. Tiện muội có dặn tại hạ phải hỏi cho rõ ràng, nếu sự thật đúng như suy đoán thì...
Y do dự một chút.
Trong khi y do dự, thì từ trong đám đông, hai bóng người vọt ra, tuy mặc áo rộng, dài, tuy chít khăn vuông, tuy vận y phục phái nam, nhưng ánh mắt lại là phái nữ.
Thoáng nhìn qua, ai cũng biết là nữ cải dạng thành nam.
Hai bóng đó, một mặc xanh, một mặc đỏ, lướt đến trước mặt Phương bửu Ngọc, cả hai nàng, nàng xanh cũng như nàng đỏ, cùng đỏ mặt, cùng nở một nụ cười, nụ cười e thẹn say sưa.
Say sưa mà nhìn, càng nhìn càng thẹn, biết thẹn nhưng vẫn nhìn, hai nàng không thốt tiếng nào.
Ngư truyền Giáp đưa tay chỉ nàng áo xanh:
- Tiện muội đấy, nó tên là Phượng Giáp.
Y giới thiệu tiếp:
- Còn vị cô nương mặc áo đỏ kia, là Phùng tố Vân, vị thiên kim tiểu thư của Phùng thiết Chưởng tại đất Giang Nam.
Y mỉm cười, mở lối cho hai nàng:
- Cả hai định hỏi Phương huynh gì đó, để lưu niệm đời đời!
Trước khi ác chiến, lại có cái chuyện cầu tình thì cũng thích thú cho người trong cuộc lắm chứ?
Mà, khách bàng quan cũng có thú vị lây, tất cả cùng vỗ tay cười lớn.
Bất giác Phương bửu Ngọc đỏ mặt.
Chàng cũng chẳng biết phải nói những lời gì, đáp lại Ngư truyền Giáp.
Ngư Phượng Giáp và Phùng tố Văn nhận ra, chàng chưa đỏ mặt, còn đẹp tuyệt vời, chàng đỏ mặt rồi càng đẹp hơn mấy phần, và thần thái đó làm say lòng người hơn là rượu mạnh.
Hai nàng chớp chớp mắt, đột nhiên bước tới, mỗi nàng nắm một tay áo của chàng, mỗi nàng cắt một mảng áo của chàng, rồi bước lùi lại.
Phương bửu Ngọc nằm mộng cũng không tưởng là hai nàng can đảm đến mức độ đó.
Chàng giật mình, ngây người.
Là thiên kim tiểu thơ, xuất thân từ thế gia võ lâm, sống nương bóng cha anh, được nuông chiều quá độ, thành tánh nũng nịu vòi vĩnh, thường nhật nhàn hạ, nhàn quá đến nỗi chỉ còn biết nghĩ vu vơ qua ngày, đoạn tháng, khi cái hứng dâng lên, dù là cái hứng quái dị, hai nàng vẫn dám làm những việc phi thường, thì cái việc cắt chéo áo của chàng trai xinh đẹp nào phải là việc lên trời, hoặc một tội trọng sát nhân mà hai nàng chẳng dám làm?
Đám người bàng quan lại vỗ tay, reo hò, tiếng cười vang dội.
Ngư truyền Giáp hết sức bối rối, vòng tay ấp úng:
- Tiện muội vô lễ quá, xin Phương huynh thứ cho.
Đoạn y chỉnh sắc mặt, tiếp:
- Giờ thì xin Phương huynh chỉ giáo cho tại hạ!
Phương bửu Ngọc lấy lại bình tịnh, đáp:
- Xin mời huynh đài!
Vũ khí của Ngư truyền Giáp thuộc ngoại môn, không hoàn toàn là một trong mười tám loại của con nhà võ thường dùng.
Nơi tay hữu của y, hiện tại có một vật hơi mường tượng là một đoản đao, nhưng hình thức hết sức quái dị, dài độ hai thước.
Tay tả của y cầm một ngọn thiết quảy, song hết sức nhỏ, nhỏ hơn bất cứ quảy trượng nào khách giang hồ thường dùng, nhỏ gần như chẳng phải là một vật dùng trong cuộc giao đấu.
Nếu cho rằng hai vật đó là những vật của trẻ con múa may đùa giỡn, cũng không ngoa tí nào.
Nhưng nhìn hai vật đó, Phương bửu Ngọc chẳng dám khinh thường.
Bởi chàng hiểu phàm vũ khí càng ngắn, càng nhỏ, thì càng lợi hại.
Ngư truyền Giáp cầm hai món vũ khí đó, hét lên một tiếng, cúi thấp mình xuống, chạy vòng vòng xung quanh Phương bửu Ngọc, chạy như con khỉ làm trò, bất thình lình quét quảy ngang đối phương, còn thanh đao thì lòn dưới ngọn quảy, đâm tới.
Thanh đao nhắm trung bộ của Phương bửu Ngọc bay qua.
Chiêu thức đó chẳng có gì phi thường cả.
Phương bửu Ngọc lách mình qua một bên, né tránh.
Ngư truyền Giáp biến thế, công tiếp liền. Y đưa ra một thoáng đúng ba chiêu, dùng ngọn quảy làm chủ lực, còn thanh đao thì chỉ tiếp trợ thôi, tuy tiếp trợ song vẫn lợi hại như thường.
Bây giờ thì những người đứng xem bên ngoài mới biết tại sao Ngư truyền Giáp mặc y phục hoa lệ như vậy.
Thì ra màu sắc y phục chớp lên theo sự di động của y, rồi thép đao chớp lên, ánh chớp của hai thứ đó làm hoa mắt đối phương, khó mà nhận định được rõ ràng chiêu thức của y.
Qua ánh chớp đó, không ai còn thấy thân hình của Ngư truyền Giáp chuyển động như thế nào nữa.
Ngư truyền Giáp đã đánh ra hơn mười chiêu rồi, mà Phương bửu Ngọc chỉ tránh né, chứ chưa hoàn thủ.
Những người đứng bên ngoài chờ mãi, chẳng thấy chàng xuất chiêu, có người không dằn được tính nóng, gọi to:
- Phản công chứ, Phương bửu Ngọc!
Người vừa gọi đó, lạ lùng thay, lại chính là Ngư Phượng Giáp, em gái của Ngư truyền Giáp.
Nàng giục chàng đánh trả lại anh chàng!
Kim tổ Lâm lắc đầu thở dài:
- Xem ra sau này Phương bửu Ngọc sẽ hưởng rất nhiều diễm phúc, song dù sao thì hắn cũng phải gặp nhiều phiền phức với cái bọn giai nhân. Chắc chắn là hắn sẽ phải khổ sở vì nữ sắc, dù hắn không hiếu sắc!
Mạc bất Khuất cau mày:
- Biết làm sao, khi hắn là một mỹ nam tử! Mong rằng hắn đừng mê luyến các nàng như các nàng mê luyến hắn.
Bỗng Mạc bất Khuất kêu lên:
- Á! Á!....
Thì ra mũi đao của Ngư truyền Giáp sắp sửa chạm vào bụng của Phương bửu Ngọc.
Tình thế hết sức hiểm nguy cho chàng. Thấy cái nguy đó, Mạc bất Khuất mới kêu lên, chính y, y cũng chẳng biết phải hóa giải thế đao đó cách nào cho kịp thời...
Cho nên y lo sợ.
Nhưng y lo sợ cho Phương bửu Ngọc vô ích. Bằng một thân pháp cực kỳ linh diệu, chẳng ai thấy kịp chàng di động như thế nào, chàng tránh ngọn đao đó dễ dàng.
Đồng thời, cũng chẳng ai thấy chàng rút thanh kiếm gỗ ra từ lúc nào, sau khi chàng lách mình trách mũi đao thì tay chàng đã cầm thanh kiếm.
Thanh kiếm đó bay ra, xuyên qua vùng đao quang, quảy ảnh, rồi một loạt tiếng lạch cạch vang lên, đao quang và quảy ành như bị cuồng phong dồn về phía hậu, xa vị trí chiến đấu hơn bảy thước, tắt phụt.
Ngư truyền Giáp từ dưới đất, lồm cồm chỗi dậy, tay đao, tay quảy đều buông thõng.
Chẳng ai thấy tại sao Ngư truyền Giáp bại nơi tay Phương bửu Ngọc.
Phần Phương bửu Ngọc, chàng đưa thanh kiếm gỗ lên, lấy tay vuốt dài theo thân kiếm, hơn mười vật sáng loáng từ thân kiếm rơi ra, nằm gọn trong tay chàng.
Những vật đó, là những mũi Phi Ngư Thích.
Trong lúc thoái hậu, ngã xuống đất, Ngư truyền Giáp đã phóng trái lại hơn mười mũi phi ngư thích, song Phương bửu Ngọc khoa thanh kiếm gỗ hứng trọn những ám khí đó, như chiếc khiên da hứng những mũi tên.
Mạc bất Khuất thở dài:
- Võ công Ngư truyền Giáp khá cao đó, mà món Phi ngư thích đúng là sở trường của hắn! Kể ra, hắn cũng là một tay lợi hại!
Vạn tử Lương mỉm cười:
- Khen hắn, là gián tiếp khen Phương bửu Ngọc, đối phương càng lợi hại thì Phương bửu Ngọc càng phi thường, có phi thường mới chế ngự được tay lợi hại.
Kẻ bàng quan vỗ tay, reo hò, trong tiếng hoan hô, có âm thanh nữ nhân, nhưng Ngư Phượng Giáp thì im lặng, ánh mắt nàng ngời lên niềm thán phục, có pha lẫn say sưa.
* * * Chương trình dự định đánh đúng bốn mươi trận, với Lữ Vân, với Ngư truyền Giáp, Phương bửu Ngọc đã đánh xong hai trận rồi.
Còn lại ba mươi tám trận.
Giờ đây, chàng và bọn Vạn tử Lương đang ở trên con đường lớn tại thành Hiệp phí phía Bắc vùng Sào Hồ.
Con đường đó, rất dài, từ hướng Tây dẫn thẳng đến hướng Đông, dài không thấy tận đầu, mặt đường rộng đủ cho hai cỗ xe chạy song song, hai bên đường có phố, có lẽ cũng khá rộng, khác bộ hành xuôi ngược dập dìu.
Người bản xứ khá đông, mà kẻ từ đấy Hoán Châu đổ về học tập tại ngôi trường danh tiếng của vùng này cũng chẳng ít.
Ngày thường đã vậy, hôm nay còn náo nhiệt gấp mấy lần.
Náo nhiệt vì anh hùng hào kiệt quy tụ một số lớn, họ đang có mặt tại võ trường Thiên Kiều.
Võ trường nằm trên một con đường đó, một con đường chạy dọc ven sông dài, bờ Bắc đến tận dòng Dĩnh Thúy, theo đường dân cư phần đông hoặc tập văn, hoặc luyện võ, chứ không như ở những con đường khác, thiên hạ chuyên thương trường hay nông nghiệp.
Bên cạnh thương trường, có tòa Thiên Kiều đại tửu lâu, sinh ý rất thịnh vượng, khách hàng phần lớn là hào kiệt anh hùng, từ bốn phương sông hồ qua lại tạm dừng chân.
Tửu lâu cứ đến hoàng hôn là không còn một bàn trống, khách ăn uống bàn bàn, luận luận, nói cười, câu chuyện chỉ quanh quẩn về võ học.
Gần đây, đề tài câu chuyện giữa thực khách dần dần thay đổi, họ bắt đầu bàn bạc về một vị thiếu niên tài tuấn vừa xuất hiện trên giang hồ.
Thiếu niên, dĩ nhiên là Phương bửu Ngọc.
Một lão nhân thốt với niềm cảm khái bốc cao trong ánh mắt:
- Lão phu từng bôn tẩu bốn phương suốt mấy mươi năm dài, nghe cũng nhiều, thấy cũng lắm, tuy nhiên chưa hề biết có kẻ nào thành danh sớm, sớm trên chỗ tưởng, như một Phương bửu Ngọc đời này!
Một người khác tiếp nối:
- Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, độ mươi hôm, mà tạo được thanh danh chấn động khắp sông hồ, thiết tưởng cũng là một sự kiện hi hữu trong võ lâm đấy! Phương bửu Ngọc quả là một kỳ tài!
Chương trước | Chương sau