Old school Swatch Watches
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 20 - Bốn mươi cuộc chiến

↓↓
Tuy mọi người đều có ý khuyến trở Phương bửu Ngọc, bất quá họ quá quan tâm về chàng, chứ họ cũng biết, chẳng còn phương pháp nào khác hơn được.


Nếu ở trong trường hợp chàng, họ cũng phải định làm như thế thôi!


Mạc bất Khuất, Thạch Bất Vi, Dương bất Nộ cùng Tây Môn Bất Nhược đồng thanh thốt:


- Chiến...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngụy Bất Tham chận liền:


- Dù thấy lỗ, bởi cái nghề là thương mãi, cũng phải làm...


Kim bất Úy đặt chén rượu xuống bàn, đứng lên, cao giọng:


- Chiến! Chiến! Không chiến chẳng phải là con người! chẳng phải con người nữa!


Phương bửu Ngọc đưa mắt sang Công Tôn Bất Trí:


- Chẳng hay nhị thúc..... Công Tôn Bất Trí cười nhẹ, lại chặn chàng:


- Bất quá ta thức tỉnh ngươi, nên cẩn thận, lưu ý đề phòng, chẳng những ngay tại cuộc chiến, mà phải quan tâm đến đường đi nước bước, bên ngoài cuộc chiến, trước và sau mỗi cuộc chiến. Chứ ta có bao giờ muốn cho ngươi thành con người khiếp nhược sợ chiến đấu?


Kim bất Úy vỗ bàn, hét lên:


- Điều tối trọng là ngươi phải thắng, và thắng một cách quang minh chính đại, thắng liệt liệt oanh oanh, cho thiên hạ anh hùng đều biết chúng ta còn có được một hiền điệt tên Bửu Ngọc, một tiểu điệt anh hùng, sau này nếu có ai đề cập đến cái tên Phương bửu Ngọc, thì Kim bất Úy này sẽ ngẩng cao mặt mà tự đắc giương giương.


Kim tổ Lâm bật cười cuồng dại:


- Hay! Một Phương bửu Ngọc đáng ngợi! Hiện tại, Kim tổ Lâm này uống ba trăm chén, phải uống đúng ba trăm chén! Ha ha! Nếu tất cả anh hùng hào kiệt đều uống được ba trăm chén! Uống đủ ba trăm chén!


Rượu có thể là không làm say người, nếu người có tửu lượng cao, nhưng hào khí dễ làm say người, dù người chưa đúng mức anh hùng.


Hào khí dân cao trong lòng người, hào khí bốc ứ gian nhà, bên trong gian nhà, mà bên ngoài thì thái dương từ từ lên, không khí bốc lên, hai thứ cùng bốc, làm ngây ngất mọi người, tất cả như cuồng loạn!


* * * Ngựa phi đường xa, ngựa tốt cuốn vó như rồng cưỡi gió.


Ngựa phi về hướng Động đình hồ.


Cạnh Động đình hồ có Nhạc Dương thành. Bên tả Nhạc Dương thành có Trấn hồ trang.


Từ trong Trấn hồ trang, năm con ngựa phi ra, năm con ngựa trực chỉ hướng Động đình hồ.


Dĩ nhiên, trên lưng ngựa phải có kỵ sĩ.


Kỵ sĩ thứ nhất, ngồi trên lưng con Ô Truy, tay cầm ngọn Hồng Anh thương, vận y phục võ sĩ bằng lụa đen, đầu vấn khăn đen, có đôi mày lưỡi kiếm, thần sắc ngưng trọng phi thường.


Ánh mắt luôn chớp ngời, trong ánh mắt có niềm phấn khích dâng cao, lưng giữ thẳng, trông có oai nghi lắm lắm, mường tượng Lã Ôn Hầu ngày cũ, nếu ngựa xích thố, nếu thay y phục, thay vì màu đen là màu trắng...


Hoặc giả, cho người đó giống Triệu tử Long cũng chẳng ngoa, nhưng một Tử Long hơi chênh tuổi.


Bởi, kỵ sĩ còn trong lứa thiếu niên, và dù trong lứa thiếu niên, cái anh khí đã bốc cao, chứng tỏ bầu nhiệt huyết sôi động như sóng cồn.


Sương! Sương phủ đầy trời, Động đình hồ như bị che khuất bởi một vầng khói sóng, nhưng làm gì hồ có sóng to sinh khói?


Sương bàng bạc, sương khá dày, sương án khuất tầm mắt trước cảnh vật xa xôi.


Hơn mươi người tụ tập bên bờ hồ nghe tiếng vó ngựa, một trong bọn thốt:


- Vó ngựa vụt gấp như vậy, hẳn là Bửu Mã thần thương Lữ Vân, đệ nhất hảo hán vùng Tam Nương đến nơi đó!


Câu nói vừa dứt, thì đoàn kỵ sĩ đến nơi.


Thiếu niên ngồi trên lưng con Ô Truy vừa đến nơi, là oang oang cất tiếng:


- Lã Vân tại đất Nhạc Dương này, y hẹn mà đến, chẳng hay ai là Phương thiếu hiệp?


Bên bờ hồ một người bước tới, vòng tay đáp:


- Phương bửu Ngọc ở đây lâu rồi, chờ đại giá đến!


Lữ Vân cấp tốc nhảy xuống ngựa vòng tay chào bốn phía, đoạn cao giọng:


- Vạn đại hiệp! Kim đại gia! Các vị thúc bá tiền bối! Xin tất cả tha thứ cho Lữ Vân này vì đeo vũ khí bên mình, nên không thể làm theo lễ.


Vạn tử Lương, Kim tổ Lâm và bảy đệ tử cùng nhau chào, lại nói mấy lời khiêm tốn.


Lữ Vân chú mắt nhìn thiếu niên vận chiếc áo rộng màu tím, tà áo bay phất phơ trước gió.


Thiếu niên điểm phớt nụ cười, nụ cười đó như ghi mãi trên vành môi, chẳng bao giờ rơi rụng.


Thiếu niên không cao lớn lắm, nhưng từ đầu đến chân, mọi bộ phận đều cân đối nhau lạ lùng. Tất cả những bộ phận đều hoàn toàn, quá hoàn toàn dù cho ai có khó tính đến đâu, cũng không che được một chỗ nào thừa thiếu, Đôi mắt thiếu niên sáng lạ lùng, ánh sáng ôn hòa, hiền dịu, nhưng không kém oai nghi.


Lữ Vân phải kính phục ngay trước thần thái đó.


Hắn vòng tay, điểm nụ cười, cất giọng sang sảng:


- Giao thủ với một nhân vật như thiếu hiệp, Lữ tôi thấy hân hạnh vô cùng, bình sinh chỉ hôm nay Lữ tôi mới thấy mình hân hạnh mà con nhà võ hằng mong ước. Giả sử Lữ tôi có bại nơi tay thiếu hiệp thì cái bại đó phải là một danh dự, chứ chẳng thể là một cái nhục được!


Phương bửu Ngọc mỉm cười:


- Hôm nay tiểu đệ có cái ý lãnh giáo nơi huynh đài mà đến đây, chứ có phải đến để cầu thắng đâu! Tiểu đệ xin nhờ Vạn đại hiệp đóng vai trọng tài cho chúng ta xuất thủ, nếu có phân định hơn kém rồi thì lập tức ngưng thủ, có như vậy, mới tránh được điều đáng tiếc, và ít nhất hòa khí được bảo tồn!


Lữ Vân gật đầu:


- Toàn bằng ý muốn của thiếu hiệp!


Hai cánh tay hắn chuyển động, trường thương lay động chùm tơ đỏ nơi chuôi thương rung động.


Phương bửu Ngọc lùi lại nửa bước, rút kiếm cầm tay, kiếm dài ba thước bảy tấc, thân kiếm màu tro, mờ mờ, không chiếu sáng như một thanh kiếm nào khác, thoạt nhìn, chẳng ai biết thanh kiếm bằng loại kim khí gì, nhìn kỹ, mới nhận ra là một thanh kiếm gỗ.


Kiếm gỗ thì còn chiếu sáng làm sao được?


Bửu Mã Thần Phương cau mày, cao giọng:


- Phương thiếu hiệp khinh thường ta? Tại sao lại dùng kiếm gỗ?


Phương bửu Ngọc điềm nhiên:


- Thanh kiếm này là tặng vật của gia sư, có cái tên là Tâm Kiếm, tuy nó không chém sắt như chém bùn, nhưng nó biến ảo phi thường do cái tâm của mình, nó có thể là bảo kiếm, bằng thép tốt, bằng kim cương, hoặc bằng bất cứ chất liệu gì mình muốn!


Triết lý!


Dùng kiếm gỗ là một việc lạ, cái lạ còn tăng gia với phần triết lý đi kèm, cái lạ đó làm hoang mang đối phương không ít.


Lữ Vân chẳng thể thấu triệt được thâm ý của chàng, cho nên hắn bất mãn, cứ nghĩ rằng đối phương khinh thường mình nên sử dụng món vũ khí chẳng ra hồn.


Đối phương chừng như cho rằng hắn chưa phải là tay đối thủ và cuộc đấu không còn nghiêm trọng!


Hắn trầm giọng thốt:


- Đã thế thì thôi. Xin mời!


Tiếng mời vừa dứt, ngập trời bóng thương rợp sáng. Trường thương rít gió vi vu.


Thương là loại vũ khí hàng vương, thương được dùng như một loại vũ khí thuận lợi nhất tại sa trường, xung phong, phá trận, áp đảo dễ dàng vũ khí địch.


Nhưng giang hồ chẳng phải là sa trường, dù luôn luôn có cảnh giết nhau, luôn luôn có máu đổ, nên phần lớn cao thủ võ lâm không dám luyện tập thương pháp, cũng như không thích tập luyện.


Vậy mà Bửu Mã Thần Thương Tử Vân lại sở trường thương pháp.


Và phương pháp của hắn được luyện đến chỗ thần diệu. Hắn sử dụng thương rất thuần thục, linh ảo, tùy tâm, tùy ý mà biến hóa.


Trường thương của hắn, dài tám thước, vung lên, vun vút như rồng quẫy đuôi, như rắn lộn mình.


Phàm vũ khí, dài một tấc là mạnh thêm một tấc, thì ngọn thương dài tám thước lại được vũ lộng bằng một thủ pháp tân kỳ, hẳn cường lực phải là vô tưởng.


Thương ảnh ngời lên, bao trọn một vùng rộng hơn trượng tròn, che kín khắp người, địch đừng hòng bén mảng đến gần.


Cầm thanh kiếm gỗ trong tay, Phương bửu Ngọc cứ chống kiếm nơi ngực, chẳng phát xuất chiêu nào, chàng chỉ nhảy qua, tạt lại, hoặc lùi hoặc tiến, lấy thân pháp ảo diệu hóa giải thương pháp của địch.


Lữ Vân sử dụng Liên hoàn tứ thập bát thương, đến chiêu thứ mười, mà Phương bửu Ngọc chưa hoàn thủ.


Chừng như chàng không phương hoàn thủ, bởi thế thủ của đối tượng quá kín đáo, mà thế công cũng hùng mạnh khiến chàng chỉ thủ chứ chưa dám công.


Mạc bất Khuất đứng bên ngoài cau mày trầm giọng:


- Phàm giao đấu, gặp đối phương dùng vũ khí dài, thì phải nhập nội, có vào gần địch, mới có cơ thủ thắng, chứ cứ chạy vòng bên ngoài xa, thì e chọ..


Công Tôn Bất Trí tặc lưỡi:


- Võ công của Bửu Nhi tuy do thiên nhiên mà thành tựu, nhưng dù sao kinh nghiệm chiến đấu chưa dồi dào, đáng lẽ hắn phải tiến tới, đánh một vài chiêu bức bách địch, nhưng xem ra hắn còn do dư.....


Bỗng Thạch Bất Vi kêu lên:


- Không lo! Rồi kia, hay lắm!


Võ học của Thiếu Lâm và Võ Đương hai phái, một chuyên hùng hồn, mãnh liệt, còn một thì chuyên nhẹ nhàng linh động, tuy khác nhau về mã vỏ, nhưng chung quy cũng chú trọng đến cái lối tiến công để bức bách tìm cái cớ thuận tiện tạo ưu thế trước nhất.


Nhưng Thạch Bất Vi vốn tánh trầm tịnh, do đó võ công của y cũng nương theo tính, lấy tịnh khắc động, lấy cái bất biến ứng phó với cái đổi dời vạn đoan, nhờ vậy y thấy cái dụng ý của Phương bửu Ngọc, áp dụng phương pháp hậu phát chế nhân.


Phương pháp đó chỉ những người có thực học mới dám áp dụng, bởi có thực học mới dám tự tin và có tự tin mới để cho địch làm mưa làm gió lúc ban đầu.


Thần sắc Phương bửu Ngọc bình hòa như thường, miệng như cười và không cười, tâm như chuyên chú mà cũng như mơ màng xa xăm, chàng cứ vờn vờn bên ngoài, không lùi xa lắm, mà cũng chẳng chịu nhập nội.


Giao đấu như vậy, có khác chi chờ đối phương đánh bại lúc quá mệt nhọc?


Lữ Vân càng phút càng hăng say, ngọn thương vung lên vùn vụt, lợi hại phi thường.


Bỗng Phương bửu Ngọc cười nhẹ.


Lần này thì chàng cười thật sự.


Rồi chàng từ từ đưa thanh kiếm gỗ tới, vẫn ngang ngực, không lệch xuống mà cũng chẳng chếch lên.


Nhát kiếm đó, bình thường quá, nhẹ nhàng quá, chậm quá, nếu đối phương là một trẻ con thì trẻ con cũng tránh được dễ dàng.


Kiếm là thanh gỗ lại xuất chiêu như vậy, phỏng làm gì được địch?


Nhưng chiêu kiếm hết sức lạ lùng không giống một chiêu thức nào trong mấy mươi kiếm pháp lừng danh trên giang hồ đương thời. Mà cũng có lẽ từ nghìn xưa, chưa có ai biết chứ đừng nói là có thấy, hoặc có sử dụng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Màu nắng quay trở lại

Màu nắng quay trở lại

Tuyết rơi ngoài cửa sổ. Qua một lớp kính mỏng trong suốt, có lẽ nó chẳng lạnh và

28-06-2016
Ma lon

Ma lon

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1" Đêm đông, đêm

27-06-2016
Người thứ ba

Người thứ ba

Sai lầm lớn nhất cuộc đời anh đó chính là đã đem lòng yêu hai người phụ nữ, anh

26-06-2016
Cu Tí

Cu Tí

(khotruyenhay.gq) Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới

28-06-2016
Cái áo mưa màu hồng

Cái áo mưa màu hồng

Kế hoạch trả thù cũng tan theo đám mây đang rụng nước. *** Khi những đóa hoa mùa

24-06-2016