Hồ Bất Sầu toan đáp, Phương Bửu Nhi đã cất tiếng:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bước tới đó để làm gì?
Mộc Lang Quân cười lạnh:
- Chính ngươi đã kêu lên vừa rồi, bên trên động, phải chăng?
Phương Bửu Nhi đảo mắt nhìn quanh cục trường một lượt, hừ nhẹ:
- Phải! Rồi có sao không?
Mộc Lang Quân từ từ bước tới gần Phương Bửu Nhi, gương mặt lão lạnh như tiền, không thể biết rõ lão đến với thiện ý hay ác ý.
Phương Bửu Nhi điềm nhiên chẳng tỏ vẻ gì sợ sệt cả, hắn trừng mắt ưỡn ngực bất động.
Hắn điềm nhiên nhưng Hồ Bất Sầu thầm kêu khổ, dù biết là khổ, y vẫn chẳng làm sao được, phải đánh liều mặc cho sự việc xảy ra như thế nào, cam nhận thế ấy.
Mộc Lang Quân vụt nhếch môi cười nhẹ, nụ cười giảm bớt phần giá lạnh của gương mặt lão.
Phương Bửu Nhi lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi cười chi?
Mộc lang Quân cười to tiếng :
- Bình sanh bổn tòa giết người không đếm, thiên hạ giang hồ đều oán hận. Ai ai cũng muốn bổn tòa chết đi, chết gấp, chết bằng mọi cách.
Song bổn tòa vẫn sống dai, thiên hạ giang hồ càng thêm oán hận.
Chẳng một ai trông thấy bổn tòa thoát chết mà vui mừng. Chỉ có ngươi, vừa rồi ta đã lâm nguy dưới ngọn trượng của lão yêu bà họ Vạn, ngươi lại lo sợ cho ta, ngươi kêu lên tỏ ý tiếc thương ta. Ngươi là kẻ duy nhất biết thương hại ta, mà bình sanh ta mới gặp một kẻ biết thương tiếc ta.
Ta cao hứng, ta cười...
Lão cười lớn hơn, cười thích thú.
Lão cười nhức, gương mặt lão bớt lạnh nhạt, nhưng lúc lão cười lớn, gương mặt lão đáng sợ vô cùng, còn đáng sợ hơn lúc lão lạnh lùng.
Dù lão cười nhẹ, dù lão cười lớn ánh mắt của lão vẫn lạnh, ánh mắt đó phản ngược với nụ cười, tiết lộ rõ rệt tâm trạng của lão, tiết lộ luôn nụ cười man trá.
Dù ai muốn dựa vào nụ cười đặt một niềm tin mong manh nơi lão, cũng chẳng tin nổi.
Bỗng, lão ngưng bặt tiếng cười, trầm lạnh gương mặt, trầm lạnh giọng nói, quắc mắt nhìn Hồ Bất Sầu nói:
- Ngươi là ai?
Phương Bửu Nhi đứng trước mặt Hồ Bất Sầu trừng mắt hớt đáp:
- Thúc thúc của ta đấy!
Mộc Lang Quân hừ một tiếng:
- Ngươi nấp trong chỗ kín nhìn trộm hành động của ta, tội ngươi đáng chết, song ta nể mặt tiểu tử tạm dung tha cho ngươi. Hãy thu xếp những vật dụng của ngươi rồi theo ta đến yết kiến thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm.
Phương Bửu Nhi kêu to:
- Ai muốn theo ngươi mà hòng bảo?
Mộc Lang Quân từ từ thốt:
- Ta có cái ý muốn thu nhận ngươi làm đệ tử, ngươi hãy theo ta, đừng hỏi lôi thôi gì cả, nên nhớ phải vâng lời ta mới bảo toàn được tánh mạng.
Phương Bửu Nhi thét lên:
- Ta chẳng muốn học võ. Ta chẳng muốn nhận ngươi làm sư phụ!
Mộc Lang Quân cười lạnh:
- Trong thiên hạ, chẳng biết bao nhiêu người quỳ trước mặt ta van cầu ta thu nhận làm môn đồ mà ta đều từ chối, giờ đây chính ta tỏ ý muốn thu nhận ngươi, chẳng bởi ngươi van cầu, như vậy là một đại hạnh cho ngươi đó, đừng cự tuyệt, vừa mất dịp may cho ngươi, vừa chọc giận ta, chẳng ích lợi gì đâu!
Phương Bửu Nhi hét to hơn:
- Ta cự tuyệt.
Nhưng Hồ Bất Sầu khẽ kéo chéo áo hắn, giật nhẹ, bảo:
- Thần Quân đã có ý tốt, ngươi chẳng nên từ khước.
Chuyến viễn hành này, Hồ Bất sầu lãnh sứ mạng của sư phó, tìm cho được thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm, mà y thì chẳng biết thuyền chủ ở đâu. Nghe Mộc Lang Quân nói là y mang lễ vật đến bái kiến thuyền chủ, y cho là một dịp vô cùng may mắn. Tại sao không giả vờ ưng thuận để tháp tùng theo lão đến gặp thuyền chủ?
Bởi nghĩ vậy, y mới khuyên Phương Bửu Nhi đừng cự tuyệt. Bất quá tạm thời ưng thuận theo lão, vừa giải thoát cảnh nguy hiện tại, vừa được việc mình, thiết tưởng biến phải tùng quyền, y cần lợi dụng cơ hội lắm chứ?
Mộc Lang Quân gật đầu:
- Ngươi nghĩ phải đó!
Hồ Bất Sầu tiếp nối:
- Nếu dọc đường, ngươi cứ càu nhàu, tỏ vẻ ương ngạnh, Thần Quân không thu nhận ngươi đâu nhé!
Trong khi Mộc Lang Quân mỉm cười thì Phương Bửu Nhi lại nghĩ:
- Chắc gì dọc đường ta mọi việc đều nghe theo ngươi? Để rồi ta kiếm chuyện chống đối ngươi, xem ngươi sẽ làm gì được ta!
Hắn không thể cự tuyệt đi theo Mộc Lang Quân, vì Hồ Bất Sầu đã đồng ý rồi. Bây giờ hắn chỉ còn cách chọc tức Mộc Lang Quân thôi, và hắn nuôi dưỡng cái ý đó, nhất định có dịp là tỏ lộ liền.
Với sức tưởng tượng của một đứa bé tinh khôn, hắn đã cấp tốc phác họa trong đầu óc hơn mười trò đùa ác, trò đùa nào cũng khiêu khích cực độ Mộc Lang Quân. Tuy chưa thực hiện những trò đùa đó, hắn thấy thích thú trước rồi và hắn đắc ý vô cùng.
Trong niềm đắc ý đó, hắn thay đổi thái độ ngay. Từ chỗ cự tuyệt, hắn gần như tán đồng sự đi theo Mộc Lang Quân. Song hắn không thay đổi lối xưng hô, có lẽ còn lâu lắm mới chịu thay đổi, và chỉ khi nào cần.
- Được rồi! Ta bằng lòng theo ngươi. Nhưng chỉ đi theo thôi nhé, còn việc ta có chịu nhận ngươi làm sư phụ hay chăng thì ta chưa có thái độ!
Mộc Lang Quân khoái trá quá bật cười ha hả:
- Được! Được! Cứ đi theo ta rồi việc gì phải đến sẽ đến.. Lão quay người nửa vòng, vung tay tung ra một chưởng. Chưởng phong cuốn tới thổi tắt bảy ngọn lửa.
Lão giục:
- Tiếp tay với ta, thu dọn những báu vật này, rồi mình lên đường.
Hồ Bất Sầu thấy dự tính của mình có cơ thành tựu, mừng thầm vội đáp:
- Xin tuân lệnh tiền bối!
Sẵn có mấy chiếc bao, y gom số báu vật lại gói ghém cẩn thận cột chùm vào nhau. Nhờ tiếp tay với Mộc Lang Quân, y mới có thể đến gần chiếc bồn bằng đồng, nhìn vào bồn y thấy chứa một chất dầu màu đen.
Không hiểu được đó là loại dầu gì, Hồ Bất Sầu đoán là một nhiên liệu cháy mạnh, dù có gió to ngọn lửa chẳng hề tắt.
Cả ba chia nhau những chiếc bao, theo hướng đông tiến tới.
Đêm đã tàn. Bình minh sắp trở về vạn vật, đường đi không lối tăm khó khăn lắm, Phương Bửu Nhi đỡ vất vả phần nào.
Dọc đường hắn luôn luôn tìm dịp chọc tức Mộc Lang Quân, chọc một cách trắng trợn, lắm lúc Hồ Bất Sầu thấy hắn nghịch ngợm quá phải lo sợ thay cho hắn, nhưng Mộc Láng Quân chằng hề phẫn nộ. Mặc hắn nói gì thì nói, làm gì thì làm, lão vẫn thản nhiên như thường.
Đi được một ngày đường họ tới một mũi đất nằm de ra tận ngoài khơi biển, ba phía đều nước, một phía đính với đất liền.
Có lẽ nơi đây là một ngư thôn, gặp một đại biến cố nào đó, cư dân hoặc chết, hoặc bỏ đi nơi khác, thành ra hiện tại là một địa phương hoang vắng lạnh lùng, người dân trước đó sinh sống về ngư nghiệp, nên những dấu vết sinh hoạt vẫn còn như thuyền hư, lưới rách.
Toàn địa phương chỉ còn lại độ mươi nóc nhà, cái nào cũng xiêu vẹo hoang tàn, nhưng cũng chỉ là những mái nhà hoang, chẳng có người ở.
Hồ Bất Sầu lấy làm lạ thầm nghĩ:
- Đây là địa phương nào? Thuyền Chủ Ngũ Sắc Phàm cư trú tại đây sao?
Nghĩ sao thì nghĩ, y chẳng dám mở miệng hỏi han tiếng nào.
Mộc Lang Quân tiến đến một ngôi nhà tương đối to lớn hơn các ngôi nhà khác.
Phương Bửu Nhi cũng kinh dị như Hồ Bất Sầu, hắn tự hỏi làm thế nào lão lại ở trong một ngôi nhà như thế được? Rất có thể dưới cơn gió nhẹ, ngôi nhà sẽ đổ sụp, huống hồ đây thuộc vùng duyên hải, gió biển thổi lộng bốn mùa?
Mộc Lang Quân không cần đưa tay mở cửa, lão đứng xa xa tung nhẹ một chưởng.
Chưởng phong quất tới đẩy bật cánh cửa vào phía trong.
Phương Bửu Nhi giật mình, sửng sốt, tưởng chừng như nằm mộng.
Thì ra Mộc Lang Quân dùng ngôi nhà này làm một nghi trang. Bên ngoài thì trông điêu tàn xiêu đổ, nhưng bên trong lại là một ngôi nhà kiên cố tráng lệ, huy hoàng, đặc biệt nhất là vật trang trí gồm toàn da thú, treo đầy bốn phía vách.
Đã là tráng lệ, huy hoàng tất nhiên chẳng thiếu vật dụng nào, mà lại là những vật quý giá cả.
Trong ngôi nhà, hiện tại có hai đại hán vận áo gấm đang ngồi trên cẩm đôn, tay nâng chén pha lê nốc rượu.
Đại hán bên tả vụt đứng lên, quát hỏi:
- Ai?
Phương Bửu Nhi trông thấy đại hán đó có thân hình cao ít nhất cũng chín thước, lưng to vai rộng, râu dài màu đen óng ánh. Tiếng quát của y sang sảng như tiếng chuông đồng, hắn thầm tán:
- Đúng là một tay anh hùng hảo hán!.
Hồ Bất Sầu giật mình, thầm nghĩ:
- Nếu ta đoán không lầm, thì đại hán này là Hắc Tu Long Thọ Thiên Tề, một hải tặc lợi hại từng làm mưa gió vùng Đông Hải.
Đại hán quát xong nhận ra ngay người mới đến là Mộc Lang Quân, vụt biến sắc mặt.
Nhưng, Mộc Lang Quân chẳng hề nhìn y, ngang nhiên bước vào, quăng mấy chiếc bao lên nền, rồi ngồi ngay xuống đó, xếp bằng tròn, buông gọn:
- Mang rượu lại đây!
Đại hán càng biến sắc hơn, nhưng chẳng dám phát tác, lặng lẽ mang rượu đến, rót đầy chén hai tay trao cho lão, vừa trao vừa ấp úng hỏi:
- Thần Quân bao lâu nay được bình an chứ?
Phường Bửu Nhi thấy đại hán bỗng nhiên mất khí khái anh hùng, hắn cũng mất hứng luôn, thâm tâm của hắn muốn có một tay kiệt hiệt chế ngự nổi Mộc Lang Quân. Thoạt trông đại hán hắn đã có ý mừng cầm chắc là đại hán thừa sức lực hạ Mộc Lang Quân, nhưng y lại tỏ lộ sự khiếp nhược rõ rệt, thì hắn còn hy vọng gì nơi y nữa? Hắn vất mấy chiếc bao, cạnh đống bao của Mộc Lang Quân, rồi quay nhìn nơi khác, chẳng cần đề ý đến đại hán mà hắn cho là một kẻ vô dụng không hơn không kém. Bất quá y có thân hình hộ pháp, chứ thật ra cũng thuộc phường giá áo túi cơm.
Mộc Lang Quân nuốt một ngụm rượu xong cười lạnh hỏi:
- Thọ Thiên Tề! Ngươi cũng còn nhận ra ta nữa sao?
Chương trước | Chương sau