Hắn rùng mình, không dám nhìn bà ta lâu, vội nhắm mắt lại.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhưng tuổi trẻ là tuổi háo kỳ, hắn không nhìn làm sao được? Nhắm mắt lại rồi hắn liền mở ra.
Vạn lão phu nhân khệnh khạng bước tới, vừa bước vừa lẩm bẩm:
- Đáng thương hại cho bọn trẻ con. Thật đáng thương hại!
Bà nói mãi, nói không ngừng. Chừng như từ tâm của bà bị kích động mãnh liệt, bà phải nói, nói cho dịu bớt niềm kích động.
Cuối cùng bà đến trước mặt ba gã hành khất.
Người có nốt ruồi chịu không nổi cái vẻ đạo đức của bà ta, hét to:
- Bọn trẻ con nào đáng thương hại mà bà cứ lải nhải thế?
Vạn lão phu nhân nhìn gã, thở dài:
- Trẻ con là ngươi đó!
Người có nốt ruồi thoáng giật mình, song sôi giận lên liền:
- Cái bà này có lẽ điên rồi? Ta có gì mà bà phải thương hại chứ?
Vạn lão phu nhân lại thở dài:
- Ta thương hại vì ngươi chẳng sống nổi qua ba khắc thời gian nữa?
Người có nốt ruồi nói lớn:
- Câm ngay!
Vạn lão phu nhân thong thả tiếp:
- Ngươi đừng tưởng ta nói ngoa, ngươi đã trúng phải Khô Mộc Thần Công, phàm ai trúng phải Khô Mộc Thần Công thì đừng hòng sống sót quá ba khắc, hiện tại ngươi cầm như chờ chết mà không hay, nên ta thương hại cho ngươi đấy!
Ba gã hành khất đột nhiên biến sắc, cùng cất giọng run run kêu lên:
- Khô Mộc Thần Công?...
Cả ba quay đầu lại nhìn tượng gỗ, mặt lộ vẻ kinh khiếp rõ rệt.
Phương Bửu Nhi thấy cả ba trước thì hùng hổ, giờ đây lại sợ hãi cùng cực lấy làm lạ, thầm nghĩ:
- Khô Mộc Thần Công là cái gì? Tại sao nghe nói đến thần công đó, ba gã hành khất lại sợ hãi như thế?
Hồ Bất Sầu vụt đưa tay nắm bàn tay hắn, lòng bàn tay của họ Hồ đẫm ướt mồ hôi lạnh.
Hắn kinh dị quay sang họ Hồ, thấy y cũng sợ hãi như ba gã hành khất, hắn càng kinh dị hơn nữa.
Không đợi Phương Bửu Nhi hỏi, Hồ Bất Sầu rỉ bên tai hắn:
- Khô Mộc Thần Công là một môn võ công trong số bảy môn võ công tuyệt đỉnh thất truyền từ lâu, thuộc về Ma Giáo. Phàm người luyện môn công đó, đều tuyệt diệt lục dục thất tình, trở thành như gỗ như đá, do đó vượt ra ngoài đạo lý của thế nhân. Theo ta nhận xét thì tượng kia, chẳng phải là tượng gỗ đâu, như ta đã nghĩ lúc đầu, mà là một người đã luyện được Khô Mộc Thần Công đến bảy tám thành rồi. Toàn thân mất hẳn cảm giác, chẳng khác nào một khúc gỗ, đao kiếm thường không thể gây thương tổn được. Gã hành khất có nốt ruồi ngông cuồng chạm phải người đó, cầm như mất mạng không thể sống sót nổi. Chúng ta phải hết sức cẩn thận, nếu để y phát hiện thì kể như đi đời.
Bên dưới ba gã hành khất thừ người, đứng đờ ra chẳng khác nào ba tượng gỗ, cũng như tượng gỗ đang ngồi xếp bằng tròn bất động giữa trung tâm vòng lửa.
Một lúc sau, người có nối ruồi bỗng hự lên một tiếng to, rồi ọc ra một búng máu, ngã nhào.
Thương thế đến bây giờ mới phát tác, đủ biết cái độ âm nhu của lực đạo do môn Khô Mộc Thần Công phát huy.
Vạn lão phu nhân lắc đầu, thở dài:
- Xong rồi! Đáng thương hại quá. Ta nói không sai mà! Chẳng thể nào sống nổi quá ba khắc thời gian!
Bà tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc thương. Bà ta làm như từ bi bác ái đến độ thương xót cả một con kiến chẳng nỡ đạp nhầm.
Phương Bửu Nhi thấy thái độ của bà, hắn hết sức khinh miệt.
Người thọt chân và người ốm xanh mặt, cùng rú lên một tràng kinh thảm, cùng cúi xuống soát khắp thân thể của người có nốt ruồi, cố ý tìm một thương tích, chỉ thấy gương mặt của nạn nhân tím đen lại, hơi thở của y đã đứt.
Bất giác cả hai bật khóc.
Vạn lão phu nhân lại thở dài:
- Các ngươi đến bây giờ mới biết xót thương đồng bạn à? Có cái chết nào lại chẳng gây thương tâm? Song, nghĩ cho kỹ, sống cũng không có thú vị gì, ai được chết sớm, cầm như giải thoát sớm. Nghe theo ta. nên đào huyệt vùi xác kẻ bạc mạng đi, ta sẽ giúp một tay, làm cho chóng xong việc.
Bà đổi tay tả cầm trượng, còn tay hữu mò mò trong túi.
Phượng Bửu Nhi kinh hãi thầm nghĩ:
- Nguy! Nguy cho hai gã đó rồi! Bà ta lại định dùng hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt mai, giết người nữa rồi!
Vừa lúc đó, tượng gỗ vụt mở miệng:
- Việc của Mộc Lang Quân, người ngoài không được can thiệp vào!
Giọng nói hết sức lạnh lùng, hết sức tàn khốc. Từng tiếng nói buông rõ như tiếng mõ nện giữa canh trường vắng lặng, dội vào tai người như những tiếng búa đập.
Giọng nói chẳng còn một điểm âm thanh của con người mà là một vật thể ngân ra.
Vạn lão phu nhân cười nhẹ, gật đầu:
- Cũng được!
Mộc Lang Quân lạnh lùng gọi:
- Đệ tử Cái Bang bước lại đây!
Dù đang đau đớn về cái chết thảm của bạn đồng môn, người chân thọt và người ốm trước môn Thần Công siêu đẳng của Mộc Lang Quân, chẳng dám chẳng vâng lời, cùng đứng lên, cùng từ từ bước đến trước mặt lão.
Mộc Lang Quân nghiêm giọng:
- Nể mặt Gia Cát Thông, ta tha chết cho hai ngươi!
Người chân thọt và người ốm mừng rỡ, đồng thốt:
- Đa tạ tiền bối mở đức hải hà!
Mộc Lang Quân lạnh lùng tiếp:
- Các ngươi đã dùng tay hữu hốt châu báu của ta, hãy chặt cánh tay đó, để lại đây rồi tự do ra đi!
Người chân thọt và người ốm xanh mặt run bắn mình, mồ hôi đượm quanh trán, mồ hôi đẫm ướt lưng, họ ấp úng:
- Tiền bối... đã thương xin thương cho trót, đã nể mặt bang chủ chúng tôi, xin nể trọn niềm tha cho chúng tôi được toàn vẹn...
Mộc Lang Quân thản nhiên:
- Ta nói lần thứ hai, chặt cánh tay tận vai!
Người thọt chân và người ốm càng run hơn:
- Tiền bối... tiền bối...
Mộc Lang Quân vẫn thản nhiên:
.
- Ta nói lần thứ ba, cắt luôn hai vành tai các ngươi!
Người chân thọt và người ốm càng run rẩy hơn, đôi chân nhũn lại ngã sụm xuống tại chỗ, mặt họ trắng nhợt, chằng còn một hạt máu.
Phương Bửu Nhi cũng lạnh người, chẳng khác chính hắn ở trong cuộc, lòng bàn tay của hắn ướt lạnh.
Vạn lão phu nhân thở dài, dịu giọng thốt:
- Ta khuyên các ngươi một câu nhé, đừng kêu ca van nài gì nữa. Nếu cứ nói mãi, đôi chân các ngươi cũng đứt luôn, cả chiếc đầu cũng chẳng còn nằm yên trên cổ.
Bà tặc lưỡi, tiếp nói:
- Mỗi một tiếng van xin là mỗi một bộ phận trên người các ngươi đứt lìa thân thể, hãy nhận chịu số phận đi!
Hai gã hành khất biết là bà ta không nói ngoa, vội rút chủy thủ trong mình ra, tự chặt tay hữu, tự thẻo vành tai.
Có lẽ bình thường, họ giết người rất diệu tay, ngọt đao, nhưng hiện tại họ lúng túng thấy rõ, bởi họ quá run sợ, tay cầm trủy thủ hầu như cầm một hòn núi, nghe nặng làm sao!
Chặt cánh tay xem chừng dễ hơn, đến khi xẻo tai, họ cứa đến mấy lượt, vành tai mới đứt, mặc dù thanh trủy thủ sắc bén vô cùng.
Trong lúc hai gã hành khất tự hủy đi mấy bộ phận thân thể của họ, Vạn lão phu nhân luôn luôn tặc lưỡi, luôn luôn lắc đầu, luôn luôn buồn thảm:
- Đáng thương hại quá! Đáng thương bọn trẻ con quá!....
Đột nhiên bà vung trượng lên, từ nơi đầu trượng ló ra một vật nhọn, dài độ ba thước...
Chiếc trượng dài độ chín thước, thêm một vật nhọn đó, chiều dài của chiếc trượng tăng lên, nghiễm nhiên thành một chiếc sào.
Sử dụng một chiếc sào dài như vậy, dĩ nhiên bà khỏi cần xê dịch cũng đâm trúng hai gã hành khất ở trong khoảng cách rất vừa tầm.
Và hiện tại, vật nhọn cắm nơi đầu trượng sắp sửa đâm vào đầu hai gã hành khất.
Bà muốn hạ sát họ? Tại sao bà có ý định đó?
Nhưng hai gã hành khất trông thấy kịp, họ rú lên một tiếng kinh khiếp, nghiêng mình vọt lên theo một góc độ thuận lợi, tránh mũi nhọn của Vạn lão phu nhân rồi đáp xuống đất, không còn nghĩ đến xác đồng bạn nằm phơi lộ dưới sương đêm, mang thân vấy máu chạy bay xuống núi.
Vạn lão phu nhân đã thu chiếc trượng về, mũi nhọn cũng thụt vào thân trượng, bà nhìn hai cánh tay, bốn vành tai đổ máu trên mặt đất lắc đầu thở dài:
- Già rồi? Ta đã già quá rồi? Thủ pháp không còn linh hoạt như xưa.
Rồi bà đưa lay vào túi, lấy ra một quả ô mai bỏ vào miệng nhai ngon lành, không vì thấy máu trước mặt mà gớm.
Trước đó, khi Vạn lão phu nhân tung ám khí hạ sát bọn Phấn Bưu, Thiết Hổ và Nhất Trận Phong, Hồ Bất Sầu chỉ nghĩ là bà ta sở trường ám toán giết người trong lúc bất ngờ, giờ đây thấy bà vung trượng hết sức nhanh, y mới thức ngộ là bà có võ công kỳ diệu.
Y còn biết thêm là chiếc trượng của bà, xem thì thông thường như bao nhiêu chiếc trượng trên đời, song thật ra, là một loại vũ khí hết sức lợi hại với bao nhiêu ám khí chứa đựng bên trong. Đúng là một vũ khí ngoại môn độc nhất vô nhị trong võ lâm.
Mộc Lang Quân hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Ai bảo ngươi xuất thủ?
Vạn lão phu nhân điểm nụ cười:
Chương trước | Chương sau