- Người ta thường nói, không ai nỡ xuống tay đối với kẻ đang cười tươi được, cũng như không ai nỡ khước từ cái hảo ý của kẻ khác mang đến cho mình. Già từ xa mang lễ vật đến đây cung hiến cho Thần Quân, chẳng lẽ Thần Quân lại bắt tội vì một phút vui hay sao?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mộc Lang Quân lại hừ một tiếng.
Vạn lão phu nhân hoành tay để chiếc bọc nơi vai xuống, vừa mở bọc vừa thốt:
- Nếu Thần Quân cho là không xứng đáng, già sẽ trở về thu góp thêm!
Phương Bửu Nhi không cần phải nhìn kỹ cũng thừa hiểu những món đó do bà ta đoạt nơi tay ba tên cường đạo, hắn giương tròn mắt nhìn xem Mộc Lang Quân có thái độ gì.
Bỗng Mộc Lang Quân vụt đứng lên, gương mặt của lão bốc ra một vầng thanh khí.
Vạn lão phu nhân trông thấy vầng thanh khí đó biến sắc mặt, song bà ta lấy ngay bình tĩnh điểm nhẹ một nụ cười:
- Thần Quân định làm gì?
Mộc Lang Quân từ từ buông từng tiếng một:
- Ai bảo ngươi đến đây? Đến đây để làm gì?
Vạn lão phu nhân giương tròn mắt:
- Làm gì? Làm gì?...
Mộc Lang Quân cười lạnh:
- Đừng vờ cái vẻ từ cung trăng rơi xuống!
Tràng cười lạnh của lão càng lúc càng vang, lớn âm thanh gieo cái rợn chẳng những cho Vạn lão phu nhân mà đến cả Hồ Bất Sầu và Phương Bửu Nhi là những kẻ ngoài cuộc, vô can vẫn hãi hùng như thường. Tràng cười nhói tai họ còn hơn một tiếng sét bất ngờ.
Tuy nhiên, chừng như có chủ trương vững, Vạn lão phu nhân qua phút giây giật mình, lấy lại bình tĩnh ngay, cũng bật cười lạnh nhưng chẳng to bằng đối tượng:
- Thần Quân nói gì, già chẳng hiểu sao cả! Già nhận thấy mình thành thật quá, lòng nghĩ sao, thái độ biểu hiện làm vậy, có gì vờ vĩnh đâu?
Dù cười lạnh, bà vẫn ngơ ngơ ngác ngác, thần tình nửa lấy làm lạ nửa sợ sệt, bất an.
Mộc Lang Quân trầm giọng:
- Tiện phụ họ Thủy kia, ngươi có biết là bổn tòa dùng Thần Mộc Lịnh điều động quần hùng cống hiến lễ vật làm lễ ra mắt Thuyền chủ Ngũ sắc Phàm chăng? Ngươi bắt được tin đó ở đâu rồi định đến đây phỗng tay trên ta?
Hồ Bất Sầu kinh hãi thầm nghĩ:
- Thì ra, sự việc này có liên quan đến vị thuyền chủ mà ta sắp sửa tìm đến bái kiến theo sự ủy thác của sư phó!
Bỗng Vạn lão phu nhân đổi thái độ, từ cái vẻ ngơ ngơ ngác ngác, bà ta trở nên cao ngạo, và có ý khiêu khích rõ rệt:
- Lời truyền thuyết trên giang hồ cho rằng Mộc Lang Quân toàn thân như gỗ, riêng chỉ có quả tim thì chưa thành gỗ, lời truyền thuyết đó chẳng ngoa tí nào, bởi còn quả tim con người nên Thần Quân nghi ngờ thiện ý của ta.
Mộc Lang Quân bật cười ha hả:
- Bổn tòa chẳng hề truyền lệnh đến ngươi, ngươi lại tự dấn thân đến đây, dĩ nhiên là phải có lý do chứ! Và cái lý do thầm kín của ngươi được che đậy bằng cái lý do thông thường, là ngươi cũng mượn cớ cống hiến báu vật cho ta để được đến đây. Ngươi định lấy mồi nhỏ nhử con cá lớn phải chăng?
Lão bước tới mấy bước, vượt khối đống châu báu, chân và tay lão xem thì cứng đờ như gỗ nhưng động tác của lão nhanh vô cùng, trên mức linh hoạt thường.
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Già đã bị Thần Quân khám phá tâm tư, giờ chỉ còn mong Thần Quân dung thứ cho thôi!
Bà chống đầu trượng xuống đất, nương thế nhảy vọt tới.
Phương Bửu Nhi thầm nghĩ:
- Bà này lại thừa lúc người ta không phòng bị đột kích đây!
Hắn chưa nghĩ tròn ý, thì bên dưới, Vạn lão phu nhân vừa chấm chân xuống đất, đầu trượng đã cất lên, ngang tầm Mộc Lang Quân bất thình lình bà đâm tới.
Dĩ nhiễn mũi nhọn cũng ló ra như lúc bà định hạ sát hai gã hành khất.
Một chiếc trượng dài chín thước, cộng với ba thước của mũi nhọn, thừa chạm vào người Mộc Lang Quân, gia dĩ bà đâm nhanh hơn con rắn độc thè lưỡi. Thân pháp của bà lại ảo diệu, tuy với một mũi nhọn bà đâm tới hầu như trên dưới tả hữu đều có đủ, phong tỏa hẳn đối phương trong vị trí chẳng cho xê dịch qua bên, hoặc tung lên hụp xuống.
Dù cho mũi nhọn đó không trúng đích đi nữa, ít nhất bà cũng được cái lợi là đối phương chẳng nhập nội được. Địch tay không, lại chẳng nhập nội được, thì làm gì bà nổi, rồi nhân dó bà cứ đảo lộn chiếc trượng cầm chân địch trong một khoảng cách an toàn, tránh được cái hại, thong thả thừa cơ hội nắm cái lợi.
Hồ Bất Sầu thấy thế giật mình thầm nghĩ:
- Bà ta quả lợi hại thật! Dùng vũ khí dài, lại xuất thế công trước, giữ được khoảng cách an toàn, chẳng sợ địch nhập nội, khởi đầu cuộc giao thủ đã nắm cái ưu vị rồi, dù đối phương có xoay chiều cục diện cũng còn lâu!
Nhưng Mộc Lang Quân nào phải tay vừa. Mũi nhọn của Vạn lão phu nhân linh hoạt ảo diệu đến đâu, thân pháp của lão cũng nhanh nhẹn chẳng kém. Lạ một điều là dù xê dịch cách nào, dù động tác trong giác độ nào, thân hình lão cũng vẫn cứng đơ như tượng gỗ.
Trong thoáng mắt, chẳng rõ Vạn lão phu nhân đã xuất phát được bao nhiêu thức, chính Hồ Bất Sầu là tay khá mà cũng chẳng nhận định kịp, bỗng nghe Mộc Lang Quân hét lên một tiếng lớn trụ bộ lại đứng bất động.
Vạn lão phu nhân cũng trụ bộ, bất động.
Chiếc trượng chong ngay ngực Mộc Lang Quân trong khoảng cách độ ba tấc, nhưng chẳng phải do bà chống thẳng, hòng phóng tới nếu cần, mà chính do Mộc Lang Quân giữ khoảng cách đó.
Không rõ lão xuất thủ cách nào, bàn tay của lão đang nắm cứng mũi nhọn, bàn tay đó chẳng hề bị thương tổn qua ánh chớp rùng rợn của mũi nhọn.
Vạn lão phu nhân lộ hẳn vẻ hãi hùng trên gương mặt. Bà ta không tưởng là Mộc Lang Quân dám dùng tay không chụp vũ khí của bà, bà càng không tưởng hơn nữa là chiêu thức tiến công của bà lại bị địch phong tỏa quá dễ dàng như vậy.
Tuy tạp niệm đột hiện trong tâm tư, Vạn lão phu nhân không vì sự hoang mang hãi hùng đó mà chậm phản ứng, vừa trụ bộ nhận ra vũ khí bị kềm chế, lập tức bà giật mạnh tay lại, vũ khí theo đà tay thu về, Mộc Lang Quân chừng như cũng chỉ chờ có thế nên đối phương vừa nhích động cánh tay, lão buông tay liền, đối phương vừa lùi lại một bước lão cũng vừa tiến lên nhập nội.
Lão nhập nội khoảng cách thu hẹp, chiếc trượng dài hơn mười thước trở thành vô dụng, vũ khí vô dụng thì người cầm nó phải lúng túng ngay.
Vừa nhập nội, Mộc Lang Quân xuất chưởng giáng xuống vai tả của Vạn lão phu nhân liền.
Hồ Bất Sầu dù là một cao đồ của Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không vẫn phải thán phục thân pháp và thủ pháp của Mộc Lang Quân. Tài nghệ đó ít nhất cũng ngang hàng với sư phó y trở lên, và như vậy là y chưa có thể sánh mình được. Dù muốn dù không, y cũng nhận thấy với những gì thọ huấn nơi sư phó, y chưa đủ mang ra sử dụng trên bước giang hồ.
Y hết sức lo sợ cho Vạn lão phu nhân, đã từ cái thế chủ động trở về thế thụ động, và trong một cuộc ác chiến, chỉ thụ động một giây thôi cũng đủ giúp cho địch chuyển nguy thành an, chuyển bại thành thắng.
Hiện tại, bà ta mất cả ưu thế, và sắp rơi vào thảm bại, bởi ỷ vào vũ khí trong khi địch tay không, mà còn chẳng làm gì được. Khi địch nhập nội rồi, vũ khí vô dụng, bà ta còn hy vọng gì nữa?
Trong tình trạng đó, nếu bà tiếc rẻ chiếc trượng, chẳng chịu bỏ đi thì chẳng những bà giữ một vật thừa vướng bận, mà còn mất hết một cánh tay, trong khi địch có đủ hai tay.
Mộc Lang Quân tiến tới, ngoài tay chưởng giáng xuống vai tả của bà, lão còn phát động một đạo âm nhu kình lực cuồn cuộn dồn tới, kình lực đó càng lúc càng mãnh liệt, càng mãnh liệt càng hiện màu xanh dờn, màu xanh chớp chớp dợn dợn như sóng nước đuổi nhau, dưới ánh dương quang chiếu sáng.
Ở đây, đang đêm thiếu vắng ánh dương quang, thì còn có ánh sáng của bảy ngọn đèn. Mộc Lang Quân chập chờn trong ánh sáng kỳ diệu đó, trông huyền huyền ảo ảo vừa kỳ bí, vừa rùng rợn, chẳng khác nào một ác quỷ, một hung thần đang tác oai, tác phúc.
Dĩ nhiên, Vạn lão phu nhân phải sợ hãi vô cùng. Có lẽ bà ta đã ước độ bản lãnh của đối phương quá thấp, giờ đây bà mục kích tài nghệ siêu nhiên của lão, bà mới nhận thấy dấn thân đến nơi này là một sự liều.
Nhưng không phải với nhận xét đó, Vạn lão phu nhân nao núng. Dù sao thì bà cũng là một vị tiền bối cao tuổi đời, cao tuổi giang hồ, gặp hoàn cảnh khó nào, bà cũng thừa sức hóa giải, có khi nào bà chịu khoanh tay thọ nhận thảm bại?
Nhận thấy không còn tránh né kịp trong cơn nguy cấp, Vạn lão phu nhân phải liều, bà hạ nhanh đầu chiếc trượng chỏi mặt đất nhún chân, nương theo cái chỏi đó, tung người lên không theo một góc độ đã tính toán kỹ, vừa nhích khỏi tầm chưởng của địch, vừa vượt qua đầu Mộc Lang Quân, thân hình uốn cầu vồng, đáp xuống phía hậu.
Thoạt đầu, Phương Bửu Nhi thấy Mộc Lang Quân dồn bà ta vào nguy cảnh, hắn nhất định chẳng bao giờ bà ta thoát khỏi thủ đoạn của Mộc Lang Quân. Hắn mừng ra mặt và thầm nhủ:
- Yêu bà thế nào cũng mất mạng. Phải chứ, tạo hóa chí công có khi nào lại để cho một nữ lão ma đầu ung dung hưởng an nhàn trong ngày tàn. Kẻ gây nhiều tội ác phải đền tội ác, không sớm thì muộn, như vậy mới hợp lý chứ.
Nhưng hắn chưa mừng lâu thì chỉ một cái vọt đó, Vạn lão phu nhân đã thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của Mộc Lang Quân dễ dàng. Từ cái nguy, bà nắm được cái an. Rất có thể nhân cái an đó, bà sẽ nắm luôn phần chủ động tình hình.
Phương Bửu Nhi vừa mừng đó lại lo liền đó. Chẳng phải hắn lo cho sinh mạng của Mộc Lang Quân mà hắn tiếc cái cơ hội ngàn năm một thưở. Mất cơ hội này Vạn lão phu nhân sẽ sống thêm một thời gian.
Trong thời gian đó bà ta sẽ sát hại bao nhiêu mạng người nữa, dù những nạn nhân trước đó và sau này chỉ là những tay đại cường đạo đáng chết cả.
Mộc Lang Quân hụt chưởng đó, cấp tốc thu tay về, quay mình nửa vòng đối diện với Vạn lão phu nhân.
Vừa đáp xuống đất, Vạn lão phu nhân gạt mạnh tay, chiếc trượng vụt gãy làm hai đoạn, tuy gãy làm hai đoạn nhưng chẳng rời nhau, như còn dính chung bởi một làn da mỏng. Nơi hai đầu đoạn gãy, hai đợt khói đen bắn ra.
Trong thoáng mắt đã tỏa rộng, bao bọc quanh mình bà. Vầng khói lớn dần, từ trong làn khói có một đạo ngân quang xẹt tới Mộc Lang Quân.
Đạo ngân quang đó, chính là chiếc trượng có mũi nhọn do Vạn lão phu nhân nấp trong vầng khói, đâm tới nhắm đúng ngực đối phương.
Đúng như chỗ lo ngại của Phương Bửu Nhi, thoát khỏi cái nguy, bà ta trở về vị trí an toàn, dành phần chủ động. Rất có thể bà sẽ đoạt lại lợi thế đã mất.
Hắn buột miệng kêu lên:
- Không xong!....
Chính lúc đó, Mộc Lang Quân ngã người, nằm dài trên mặt đất.
Hắn tưởng đâu lão bị đạo ngân quang đó chạm phải, hắn lo sợ cho lão, vì quá lo sợ thành ra líu lưỡi không thốt nên lời, dứt trọn câu.
Hắn đưa mắt nhìn sang Vạn lão phu nhân, thấy bà đã nhảy vọt ra xa ngoài mười trượng, bà cười hì hì thốt:
- Đừng hy vọng chạm đến ta, Thần Quân ạ! Ít nhất ta cũng có bảy mươi hai cách biến hóa thừa ứng phó mọi biến chuyển bất ngờ, không ai làm gì thương tổn đến ta nổi.
Câu nói vừa dứt, bà ta đã biến mất luôn.
Hồ Bất Sầu hết sức kinh khiếp trước thuật khinh công của bà.
Còn Phương Bửu Nhi thừ người ra, tắc lưỡi thở dài than:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Yêu bà đã thoát chết rồi! Nhưng lão già lại chết!
Bỗng Mộc Lang Quân vụt đứng lên, ngẩng mặt nhìn về phía hắn và Hồ Bất Sầu, ánh mắt của lão sắc lạnh vô tưởng, lão cất giọng cũng lạnh lùng vô tưởng, nói:
- Xuống đây!
Phương Bửu Nhi xám mặt run run giọng rỉ bên tai Hồ Bất Sầu:
- Lão ấy... không chết? Lão đã phát hiện ra chúng ta?
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Một ngọn chưởng như thế làm gì nổi lão?
Phương Bửu Nhi sanh tính quật cường:
- Mình không xuống dưới xem lão làm gì mình!
Hồ Bất Sầu cười khổ:
- Vô ích. Không xuống cũng chẳng xong, mà dù có chạy đi cũng chẳng thoát, nên tuân theo lời lão là hơn!
Y còn nói gì, cái họa đêm nay, nếu có, thì cũng do Phương Bửu Nhi tạo nên, giả sử hắn cứ tuân theo lời y, đừng lên tiếng, làm sao Mộc Lang Quân biết được cả hai đang nấp trong động, theo dõi mọi biến chuyển bên dưới? Bây giờ sự việc đã như thế rồi, có trách hắn cũng vô ích. Y điểm một nụ cười vòng tay ôm hắn, kẹp vào nách, nhún chân nhảy xuống.
Cửa động cách bên dưới hơn trượng, trong một phút y đã đáp xuống trước mặt Mộc Lang Quân.
Mộc Lang Quân nhìn cả hai một thoáng đoạn đưa tay vẫy Phương Bửu Nhi:
- Tiểu tử bước lại đây!
Chương trước | Chương sau