Old school Easter eggs.
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 19 - Phiêu lãng vạn dặm dài

↓↓

- Tuyệt đối không nên để hắn đoạt giải dược! Dù chết cũng cố giữ.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão không kêu lên, hẳn gã đó chẳng hiểu được Phương bửu Ngọc muốn gì. Lão kêu lên rồi, thiếu niên càng đưa giải dược ra gấp, gã sợ quá rồi, gã không muốn ai động đến thân thể gã.


Phương bửu Ngọc không cần mở miệng, mà cũng có thuốc giải độc như thường, chính Vương bán Hiệp đã khai khẩu làm giúp chàng việc đó.


Vương bán Hiệp lại sôi giận, quát to:


- Vô dụng! Ngươi là một tên vô dụng!....


Thạch Bất Vi vươn tay tới, điểm vào huyệt câm của lão.


Ma hỏa của Ma hỏa Cung tuy độc thật, song đã chế được loại độc tất phải chế luôn giải độc, phòng người trong cung ngộ nạn bất thường, và loại giải độc cũng phải công hiệu.


Loại giải độc màu như sữa, thoa trên cánh tay Dương bất Nộ, y tỉnh lại liền.


Y đảo mắt nhìn quanh, rồi gượng cười:


- Các vị cứ lo nghĩ về tôi mãi, mà quên mất đi vị đại anh hùng ở bên trên miệng hố! Nếu chẳng có vị ấy thì chúng ta ra sao chứ?


Mạc bất Khuất ạ lên một tiếng:


- Phải! Thất đệ thọ thương nặng như vậy mà còn sáng suốt hơn người lành mạnh, thật đáng ngợi lắm! Song chẳng biết vị đại anh hùng đó là ai?


Phương bửu Ngọc mỉm cười:


- Người anh em kết nghĩa của tiểu điệt đấy, hắn tên là Ngưu thiết Oa!


Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên, thấy Ngưu thiết Oa hiện lồ lộ nơi miệng hố, oai nghiêm như thiên thần.


Thân hình hộ pháp hiện giữa không gian, trên chỗ cao, trông như chiếc tháp.


Mạc bất Khuất vòng tay, cao giọng gọi:


- Ngưu thiếu hiệp có thể xuống đây cho tất cả được diện kiến chăng?


Ngưu thiết Oa đáp:


- Hố sâu lắm, xuống không được rồi, xuống là có đường nát xác. Xin các vị lên đây.


Quần hùng lấy làm kỳ.


Vừa rồi hắn trổ thần oai, trông uy mãnh quá, sao bây giờ hắn lại nói thế?


Phương bửu Ngọc cười nhẹ:


- Người anh em kết nghĩa của tiểu điệt có thân hình khổng lồ, da sắt, xương đồng, có thể bảo là hắn có dũng lực thắng nổi vạn người, nhưng chẳng biết mảy may khinh công. Do đó, hắn chưa xuống đây, chứ nếu không thì hắn đã xuống từ lâu rồi!


Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, họ mừng có được một bạn đồng minh hùng mạnh và họ cười về sở đoản của hắn, cười cởi mở chứ chẳng phải cười khinh.


Kim tổ Lâm vỗ tay cười lớn:


- Hay quá! Tấu xảo vô cùng! Tấu xảo như thế là tuyệt!


Bởi Ngưu thiếu hiệp xương đồng da sắt, nên không luyện được khinh công. Nhờ không luyện được khinh công nên chẳng xuống đây mà đành đứng trên đó. Nhờ đứng trên đó nên ngăn chặn được Vương bán Hiệp. Chứ nếu Ngưu thiếu hiệp biết khinh công thì đã xuống dưới đây rồi, mà xuống thì còn ai ngăn chặn Vương bán Hiệp? Có phải là lão ấy được dịp chuồn đi rồi chăng? Tấu xảo vô cùng!


Hoa Thanh Thanh cũng cười bằng thích:


- Có nên uống mấy chén rượu mừng không hả tửu quỷ?


Kim tổ Lâm gật đầu như chày mổ:


- Sanh ta là cha mẹ, hiểu ta là vợ. Qúy hóa quá! Vậy mới đáng mặt là vợ họ Kim này chứ!


Mọi người đều bật cười vang.


Hoa Thanh Thanh tiếp:


- Nói cho đúng lương tâm, thì hôm nay phải uống rượu mới được!


Không ngày nào bằng ngày nay, rượu đáng được uống lắm. Chính tôi đây cũng mới nổi hứng rượu.


Kim tổ Lâm cao giọng:


- Các vị nhớ cho điều này, tửu lượng của nàng trên tại hạ một bậc đấy!


Hoa Thanh Thanh đắc ý đến híp mắt:


- Tự nhiên rồi! Tự nhiên rồi!


Kim tổ Lâm gật gù:


- Chẳng những tửu lượng cao hơn tại hạ, mà khi say rồi, thì nàng còn lợi hại hơn tại hạ nữa chứ, lợi hại gấp mấy lần. Các vị nhớ, thấy nàng say là phải trách cho xa, tránh lập tức đấy nhé, tránh gấp mới yên thân cho.


* * * Trong khu rừng sâu, tại một nơi, có hoa có trúc có giòng suối bao quanh, một tòa tinh xá được dựng lên, tòa tinh xá gồm bảy gian, tường màu hồng rực rỡ.


Tòa tinh xá đó, là nơi cư ngụ của vợ chồng Kim tổ Lâm.


Là nơi cư ngụ của hạng giàu, tự nhiên tất cả đều lồng trong hoa lệ, tất cả đều tinh khiết gần như cầu kỳ, chỉ đáng tiếc là những gian phòng hơi thấp một chút, đã thấp với mọi người thì càng thấp so với Ngưu thiết Oa.


Hắn đứng thẳng người lên, là đầu chạm trần nhà, cho nên hắn chẳng được thoải mái cho lắm ở trong tòa nhà đó.


Hắn cao lớn, dềnh dàng quá, ai ai cũng nhìn hắn, ai nhìn thì mặc ai, hắn xem như dưới mắt không người, chẳng phải vì hắn khinh người, mà vì hắn thành phác, chân chất, tự nhiên quá độ, ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống, chẳng cần dè dặt khách sáo, được hắn, chẳng có gì ràng buộc hắn nổi.


Hắn có một thân hình hộ pháp, năm năm qua, hắn lại tập luyện không ngừng, thì cái dũng lực sẵn có phải tăng gia như thế nào. Làn da của hắn như màu đồng đen, một màu đồng được đánh bóng loáng, nhựa sống như bốc rực từ lỗ chân lông.


Thêm vào đó, có đôi mày rậm, đôi mắt to, đôi mắt bằng lục lạc đồng nhưng chớp ngời như hai viên kim cương.


Phương bửu Ngọc tóm lược sự tình của chàng trong năm năm qua cho các vị thúc bá hiểu những tao ngộ của chàng làm mọi người kinh hãi, hồi hộp qua từng giai đoạn, rồi cuối cùng thì tất cả cùng thở phào, bởi chàng đã qua mọi nguy nan, và giờ đây chàng trở lại đời với một tài ba siêu thượng.


Vạn tử Lương và những người khác đều tiếc hận chẳng gặp lại Châu Phương và có lẽ còn lâu lắm, hoặc không còn dịp gặp lại con người thoát tục đó, bởi hiện tại lão đã phiêu bạt nơi phương trời xa lạ, còn sống hay chết, chưa ai biết rõ.


Rồi họ thương cảm về số phận của Tiểu công chúa, giọt máu duy nhất của Tử y Hầu.


Họ cũng nhắc nhớ đến Thủy thiên Cơ.


Họ cũng không quên Hồ Bất Sầu.


Bảy đệ tử của Bạch Tam Không tha thiết vô cùng về trường hợp của Hồ Bất Sầu.


Mạc bất Khuất thở dài:


- Ngày nay là ngày vui nhất sau sáu năm chia ly, nếu có mặt Hồ Bất Sầu, thì thật là hoàn toàn! Khổ thay, nhân vô thập toàn, vì tạo hóa ố toàn!


Kim bất Úy cao giọng:


- Bát đệ đi đâu? Bát đệ đã chết hay còn sống? Có ai biết rõ tình hình của hắn chăng? Tôi đang nôn nóng muốn biết tin tức về bát đệ đây! Giả sử hắn chết, thì chắc chắn là tôi cũng khó sống!


Công Tôn Bất Trí cười nhẹ:


- Không đâu, tứ đệ đừng hoài nghi, Hồ bát đệ thừa thông minh ứng phó với mọi bất trắc, dù gặp cảnh nguy nan như thế nào nhất định bát đệ cũng có cách tự giải thoát! Hắn chẳng thể chết được!


Ngụy Bất Tham trầm giọng:


- Tôi kỳ quái nhất, là về cái việc Bửu Nhi luyện võ công! Bửu Nhi là con mọt sách kia mà.


Phương bửu Ngọc chưa kịp nói gì, Ngưu thiết Oa đã cất tiếng:


- Bất cứ ai học võ công cũng phải đi từ cái dễ đến cái khó, nhưng đại ca của tôi là con người được trời phú cho sự thông minh tuyệt đỉnh, trước nhất nghiên cứu lẽ biến hóa của vạn vật, rồi từ huyền cơ của tạo hóa mà suy luận ra chỗ ảo diệu của võ đạo. Đại ca tôi chẳng cần ai truyền dạy chiêu thức mà vẫn biết sử dụng như thường, tự mình lãnh hội từ chỗ hóa hóa sinh sinh của vạn vật mà thức ngộ cái biến ảo của võ học, sự lãnh hội của đại ca có hiệu dụng vô cùng, một người nhìn vào bức họa còn quên được một vài nét, nhưng đại ca tôi nhìn vào vạn vật mà chẳng bỏ qua một sự biến thiên nào, chính những biến thiên đó là chiêu thức võ đạo của đấng tôn sư thiên nhiên.


Vạn tử Lương hỏi:


- Vừa rồi Phương thiếu hiệp có sử dụng hai chiêu thức, hai chiêu đó khác biệt hoàn toàn so với sở học của các môn phái đương thời. Chẳng hay lai lịch của hai chiêu đó như thế nào?


Ngưu thiết Oa giải thích:


- Võ đạo cũng như văn từ, con người làm văn, do cái tứ mà làm nên há phải có một tiêu chuẩn, một chiều hướng gì? Cái tứ do hứng, hứng làm sao, văn ra làm vậy, hứng dâng lên do cảnh, thì cái võ đạo của đại ca tôi cũng thế, chiêu thức không tiêu chuẩn, không chiều hướng, chiêu thức do hứng, hứng làm sao, chiêu phát ra như thế, hứng túy cảnh mà thành, nghĩ là đối tượng thế nào thì hứng dâng cao lên theo cỡ ấy, tùy hứng, tùy ý mà thành chiêu, chứ chẳng phải có quy, có pháp như sở học của các môn phái trên giang hồ, trong quy pháp thì gò bó, ngoài quy pháp thì hoang mang. Chiêu thức còn lệ thuộc nơi quy pháp, là một chiêu thức gượng gạo, công hiệu bị giới hạn, sao bằng những chiêu thức phát xuất từ cái hứng, phù hợp với thiên nhiên? Phàm mọi biến hóa của vạn vật đều có sinh có khắc, lãnh hội được lẽ biến hóa đó, là sinh chiêu dễ dàng mà khắc địch cũng không khó. Và luận làm văn hay tập võ, nếu còn chấp nê trong khuôn sáo, lỡ còn lục đục trong hạ thừa, thì còn lâu lắm mới đạt đến thượng thừa.


Vạn tử Lương thở dài:


- Cao minh! Quả thật cao minh!


Ngụy Bất Tham thốt:


- Luận về chiêu thức như vậy, đành rằng đúng, nhưng vừa rồi từ trên cao trăm trượng mà bay xuống, nếu chẳng có thuật khinh công, thì tránh sao khỏi nguy hại? Khinh công cũng phát xuất từ cái đạo lý hóa hóa sanh của trời đất ư?


Ngưu thiết Oa thản nhiên đáp:


- Chẳng có gì kỳ bí cả, bất cứ việc gì, cũng do tâm và ý của mình, chẳng hạn, một tên đầu bếp, thái thịt rất khéo, lúc thái thịt hắn chỉ biết có miếng thịt thôi, hắn đâu có nghĩ đến toàn thân con thú mà run tay? Nếu đứng trước một con thú, tay dao của hắn tự nhiên hơi ngán, ngán là khôn ngon dao được rồi, nhát dao chẳng chuẩn. Như đại ca tôi, dù ở trên cao trăm trượng, nhảy xuống dưới sâu, có khi nào đại ca tôi nghĩ là phải đáp sâu dưới trăm trượng? Nếu chỉ nghĩ là mình xuống sâu một chút, như bước một nấc thềm, thì làm gì phải ngán? Bước từ nấc thềm, bước mãi, rồi cũng phải xuống đến đáy, xuống được rồi mà vẫn không ngán, không ngợp, như vậy, dù chẳng học khinh công, cũng cầm như biết khinh công.


Gã nói có đạo lý quá, mà cái đạo lý đó, chưa ai nói đến, thành lạ tai mọi người, và mọi người say sưa nghe.


Điều đáng nói hơn hết, là mọi người ở đây lại gồm những cao thủ võ lâm, những đệ tử danh môn chánh phái.


Nhưng, đã bảo Ngưu thiết Oa là con người chân thật, thành phác, gã biết làm sao, nói làm vậy, chẳng phải gã bịa chuyện để lòe người, cho nên gã buông luôn, dù cho bất cứ ai ở trong trh của gã cũng tạm dừng ở đó, chẳng thể buông luôn, bởi dừng lại mới tỏ rõ cái giá trị của mình, còn buông luôn là chẳng khác nào lòi đuôi chuột.


- Cái đạo lý đó, chính sư phó của tôi đã dẫn giải cho tôi nghe, người đã tiên đoán là thế nào cũng có kẻ hỏi tôi, để tôi có thể giải thích cho những ai muốn nghe mà hiểu. Người sợ đại ca của tôi nhân thiên hạ thán phục rồi khoa trương, rồi tự cao, tự đắc. Thực ra, tôi cũng chẳng biết gì về đạo lý đó.


Rồi gã cười, tiếp nối:


- Thôi nhé, hết rồi đấy nhé, đừng ai hỏi gì nữa, tôi chẳng biết gì hơn, hỏi nữa, tôi chẳng giải đáp được đâu!


Kim bất Úy bật cười ha hả, vỗ tay lên vai gã, tán:


- Thích quá! Tôi càng phút càng thấy thích cái lão họ Ngưu này lắm rồi! Tôi nghĩ, chúng ta nên kết làm huynh đệ với nhau mới hợp lý!


Ngụy Bất Tham mỉm cười:


- Như vậy là không ổn thân phận rồi!


Kim bất Úy trừng mắt:


- Sao lại không ổn? Ai có phận nấy chứ, có thể hỗn hợp lại được mà cho là không ổn?


Phương bửu Ngọc lắng nghe từ đầu, miệng điểm một nụ cười, không nói chen một lời nào, đến lúc đó mới cất tiếng:


- Tiểu điệt xuất hiện trên giang hồ trở lại có hai mục đích. Mục đích thứ nhất, là tìm ngoại tổ. Giờ đây, biết được người tráng kiện như xưa, lòng mừng vô hạn, về khía cạnh đó, tiểu điệt mãn nguyện lắm rồi.


Còn mục đích thứ hai...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Sương mù

Sương mù

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hỏi nó

25-06-2016
Lạc đường

Lạc đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Cà phê làm

27-06-2016
Thầy tu rởm

Thầy tu rởm

Xưa có một con Sói rừng vừa hung ác vừa gian giảo. Một hôm nó nghe tin ở làng bên có

24-06-2016
Huế của tháng ba

Huế của tháng ba

Trong tôi tháng ba là tháng của mùa nhớ, dẫu kí ức của tôi đã từ lâu thuộc về mùa

26-06-2016
Lời nguyền Ebola

Lời nguyền Ebola

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ba tháng

25-06-2016
Một chuyến xe

Một chuyến xe

Audio - Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì

01-07-2016