pacman, rainbows, and roller s
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 19 - Phiêu lãng vạn dặm dài

↓↓

- Thành là vua, thua là giặc, vua thì quản trị sơn hà, giặc thì phơi xác nơi pháp trường! Hối hận gì hở Vạn tử Lương?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão day qua bạn đồng hành đang quỳ dưới đất, cao giọng tiếp:


- Có, ta hối hận! Ta không hối hận vì ta thất bại, mà ta hối hận vì đã mang cái tên súc sanh này cùng theo ta! Hắn đã làm cho ta mất mặt quá chừng.


Người đang quỳ càng khóc lớn:


- Tạ.. tạ..


Vương bán Hiệp hét:


- Toàn thân ngươi toàn là lửa, những lửa và lửa, vật gì trên mình ngươi cũng sinh lửa được cả, ngươi là tay vô địch trên giang hồ, nếu ngươi bình tĩnh một chút, can đảm một chút, sử dụng những vật trên mình của ngươi, thì cục diện đâu đến nỗi này? Tại sao ngươi chẳng dùng? Ngươi sợ gì? Ta hỏi ngươi sợ gì chứ?


Người bao mặt đó nức nở:


- Ta thấy đánh nhau trí mạng, ta thấy máu chảy, không có tại sao, tay ta mềm, chân ta nhũn, thân ta rung! Đáng lẽ ta không nên đi theo ngươi!


Vương bán Hiệp thở dài:


- Một đời kiêu hùng, có cái hiệu là Thiên Hỏa Ma Thần, mà lại sinh con khiếp nhược như ngươi, thật ta chẳng biết nói sao nữa. Đúng là cái cảnh dở khóc dở cười!


Quần hùng giật mình.


Vạn tử Lương gấp giọng:


- Hắn là thiếu chủ nhân Ma Hỏa Cung?


Vương bán Hiệp bật cười vang:


- Chứ còn ai nữa? Đúng là cái cảnh cha cọp sinh con chó! Ta mang hắn theo, chỉ mong hắn giúp sức ta phần nào, ngờ đâu...


Người bao mặt thốt:


- Nếu gia gia ta không bảo ta theo ngươi, thì có khi nào ta chấp thuận chen mình vào vòng thị phi trên giang hồ?


Y càng khóc già hơn, lần này thì khóc hối hận hơn là khóc sợ hãi.


Rồi y đưa tay giật phắt vuông khăn bao mặt, bày ra một làn da mỏng, mịn, trắng nõn nà, mặt như thiếu nữ.


Trông y còn ai dám tưởng đó là một trang thiếu niên?


Thấy một người con của Thiên Hỏa Ma Quân như vậy, quần hùng nửa than thở, nửa buồn cười.


Vương bán Hiệp cứ nhìn lườm lườm người đó, có lẽ y đổ cho hắn cái thất bại hôm nay, nếu hắn sử dụng những ngón nghề riêng biệt thì tình thế đâu đến nỗi này!


Vạn tử Lương thấp giọng thốt:


- Không ngờ, trong thời gian năm năm qua, Vương bán Hiệp tiến bộ đến mức này! Giao liên với Ma Hỏa cung! Có lẽ Hỏa Ma Thần Quân định so tài cùng người áo trắng? Cho nên Vương bán Hiệp đi tìm Thanh bình kiếm khách Bạch lão tiền bối, hỏi cho biết chỗ sơ hở của người áo trắng?


Vương bán Hiệp bật cười ghê rợn:


- Phải đó! Cảnh cáo các ngươi, nếu hôm nay các ngươi động đến bọn ta, thì lão Ma Thần lập tức tìm các ngươi, trước hết lão phóng thần hỏa đốt trọn khu rừng này, rồi sau đó, thanh toán từng người một!


Kim tổ Lâm cười lớn:


- Ta đang bực mình vì khu rừng này quá nhiều cây đây, nếu được thiêu rụi thì còn gì bằng!


Công Tôn Bất Trí lạnh lùng:


- Hỏa ma Thần là một nhân vật cuồng ngạo, dù có cái tâm quyết chiến với người áo trắng thì tự mình tập luyện võ công, tài cao thì thắng, tài kém thì bại, như vậy mới đáng mặt anh hùng chứ! Tại sao lại đi tìm cái sơ hở của người mà lợi dụng?


Thiếu niên áo tím mỉm cười:


- Công Tôn nhị thúc nói phải đấy, nhưng biết đâu được cái điểm mà Vương bán Hiệp khai thác? Nếu Vương bán Hiệp biết được chỗ sơ hở của người áo trắng rồi thì thu hoạch được vô cùng lợi lộc đấy! Trên giang hồ phàm những ai lưu tâm đến cuộc ước hội với người áo trắng đều muốn biết chỗ sơ hở đó. Vương bán Hiệp mượn danh nghĩa của Hỏa Ma Thần mà đến, nhưng lòng riêng thì đã có chủ trương. Các vị hiểu tiểu điệt muốn nói gì chứ?


Công Tôn Bất Trí hết sức lấy làm lạ, tự hỏi thiếu niên này là ai, lại biết rõ cả bảy anh em y, biết từng người một, lại có võ công cao tuyệt, thêm cái tài ức đoán sự việc rất chính xác.


Thiếu niên áo tím day sang Kim tổ Lâm thốt:


- Phiền Kim đại thúc chọn một chỗ kín đáo nào đó, ta an trí bốn người này, cho sự tình hôm nay đừng bị tiết lậu ra bên ngoài.


Kim tổ Lâm mỉm cười:


- Điều đó không thành vấn đề, bởi khu rừng này thừa rộng và thừa kín đáo để nhốt hàng bốn trăm, bốn ngàn người, nói gì chỉ bốn mạng.


Thiếu niên áo tím nghiêng mình, cười nhẹ:


- Được vậy thì đa tạ đại thúc lắm lắm!


Kim tổ Lâm cao giọng:


- Nhưng làm sao tiểu huynh đệ lại tìm đến chốn này được? Tại sao lại ở ngay chỗ trú ẩn của Bạch lão tiền bối? Thật tại hạ hết sức thắc mắc!


Bỗng một âm thanh dịu dàng, trong trẻo vang lên:


- Tôi! Chính tôi tiết lộ đấy!


Sợi dây từ trên tàng cây trăm trượng cao thòng xuống. Tử lan Hoa Thanh Thanh theo đường dây xuống đến nơi.


Kim tổ Lâm sửng sốt, mọi người cùng sửng sốt.


Bảy đệ tử vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:


- Ta là đệ tử thân yêu của người, tại sao người chẳng cho ta lên, mà lại chấp nhận cho kẻ lạ lên trên đó?


Họ cứ cho thiếu niên áo tím là kẻ lạ.


Tử lan Hoa vừa đáp chân xuống đất, đường dây được thu hồi lên tàng cây ngay.


Tử lan Hoa đảo mắt nhìn quanh mọi người, điểm nhẹ một nụ cười, thốt:


- Các vị lấy làm lạ lắm? Có khi nào vô duyên vô cớ tôi lại đưa thiếu niên này đến gặp Bạch lão tiền bối? Các vị có biết thiếu niên này là ai chăng?


Tất cả mọi người cùng nhìn thiếu niên.


Chàng đột nhiên sụp xuống, vừa lạy vừa nói:


- Các vị thúc phụ không nhận ra tiểu điệt à?


Mọi người hoang mang, vội đáp lễ, trước khi biết thiếu niên là ai, họ phải giữ tròn lễ độ, không dám nhận tuổi lớn mà dám tự tôn.


Bỗng, Dương bất Nộ xuất hạn ướt mình, kêu lên thất thanh:


- Phương bửu Nhi! Trời! Ngươi là Phương bửu Nhi!


Thiếu niên gật đầu:


- Tiểu điệt là Phương bửu Nhi!


Chàng ngẩng mặt lên, miệng điểm nụ cười, nhưng mắt nhòa lệ cảm xúc.


Thì ra, lúc học nghệ tại nhà Thanh bình kiếm khách Bạch tam Không, trong hàng đệ tử chỉ có Hồ bất Sầu hòa nhã và Dương bất Nộ nhỏ tuổi hơn hết, cả hai thường nô đùa với Phương bửu Nhi.


Nhờ đó, Dương bất Nộ rất quen thuộc những đặc tính của chàng, và hiện tại, chỉ cần quan sát kỹ chàng một chút, là y nhận ra.


Những người kia, ít thân mật với chàng hơn, thoạt đầu họ cũng thấy chàng mang máng giống Phương bửu Nhi, song họ đâu dám nhận!


Cách nhau một thời gian sáu năm thôi, Phương bửu Nhi thay đổi như thế, tự nhiên chẳng ai khỏi kinh ngạc. Từ một tiểu hài đồng mê đọc sách hơn thiêu thân mê đèn, chàng trở thành một thiếu niên anh tuấn như vậy! Đó là điều trên xa chỗ tưởng của bảy đệ tử!


Công Tôn Bất Trí là người trầm lạnh hơn hết, cũng phải rơi lệ cảm xúc.


Thạch Bất Vi là người chẳng hề mở miệng, cũng phải lẩm nhẩm:


- Bửu Nhi! Bửu Nhi! Đội ơn trời phật! Bửu Nhi còn sống sót!


Phương bửu Nhi vừa cười vừa rơi lệ:


- Tiểu điệt xin cho các vị thúc biết, hiện tại Bửu Nhi đã đổi thành Bửu Ngọc rồi. Bửu Nhi là cái tên còn mùi sữa, tiểu điệt lớn rồi, mùi sữa phải mất, nên sửa lại là Bửu Ngọc.


Hoa Thanh Thanh cũng cảm xúc theo các đệ tử, mắt nhòa lệ, nhưng miệng lại cười tươi:


- Phương bửu Ngọc! Cái tên đẹp quá! Cái tên rất hợp với con người!


Bỗng Dương bất Nộ hét lên một tiếng, nhào tới ôm cứng Bửu Ngọc, rung rung giọng thốt:


- Đổi tên gì cứ đổi, ta quen gọi Bửu Nhi, ta cứ gọi Bửu Nhi. Dù mất mùi sữa, dù ngươi trưởng thành, ngươi vẫn là Bửu Nhi, Bửu Nhi của ta, Bửu Nhi từng đùa giỡn với ta thuở nhỏ. Bửu Nhi là tiểu bằng hữu của ta. Bửu Nhi ơi, ta nhớ ngươi vô cùng!


Phương bửu Ngọc nhắc nhở:


- Bàn tay Thất thúc thúc bị thương!


Dương bất Nộ rít lên:


- Mặc! Ta bất chấp thương nhẹ, thương nặng, ta thấy ngươi là ta lành mạnh liền! Không tin, ngươi xem đây!....


Y vung tay.


Cái vung bướng đó là y đau quá, ngất xỉu.


Mọi người hoảng sợ, vội bước tới, quan sát thương thế của y, ai ai cũng lắc đầu, thở dài:


- Thứ lửa độc thật! Tay của thất đệ chỉ sợ rồi...


Không ai dám nói tiếp, không ai nỡ nói tiếp.


Đang vui mừng đó, tất cả đều bi thương trở lại, nụ cười tắt, gương mặt trầm trầm.


Phương bửu Ngọc thở dài:


- Chỉ tại tiểu điệt can thiệp chậm một chút! Thành ra thất thúc thúc mới bị nạn như vầy!


Bỗng chàng lộ vẻ hân hoan, kêu lên:


- Không sao, thất thúc thúc! Các vị thúc thúc đừng lo nữa!


Chàng quay mình, nhảy vọt đến cạnh gã con trai của Hỏa Ma Thần.


Vương bán Hiệp kêu lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dư vị

Dư vị

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nếu như trên

27-06-2016
Nhân duyên

Nhân duyên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Có thể nhân

24-06-2016
Mật khẩu trái tim

Mật khẩu trái tim

"Nếu trái tim anh đã cài password, thì em sẽ cố gắng trở thành hacker chuyên nghiệp. Em

01-07-2016
Ngôi nhà không có mái

Ngôi nhà không có mái

Lần ngồi tù thứ tư Miền đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã đếm nếu ra tù đúng hạn

29-06-2016
Căn hầm bí ẩn

Căn hầm bí ẩn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1.) Mỗi khi ngủ nghiêng

28-06-2016
Cỏ may mắn

Cỏ may mắn

Tôi chậm chạp rời khỏi nhà và lê dài từng bước tiến về nơi hẹn. Đôi chân nặng

24-06-2016
Màu đỏ

Màu đỏ

Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật

30-06-2016