Teya Salat
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 22 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 19 - Phiêu lãng vạn dặm dài

↓↓

Vạn tử Lương vòng tay chào lại, cung kính đáp:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chẳng dám nhận lễ quá trọng hậu!


Thiếu niên áo tím day qua lão ăn mày chân thọt, lúc đó đang thừ người trong sửng sốt, cất tiếng:


- Không ngờ từ cái lúc Mộc lang Quân cắt tai, chặt tay các ngươi đến nay, các ngươi vẫn chứng nào tật ấy, chẳng chút hối cải ăn năn!


Thì ra, hai lão ăn mày này, ngày trước động tính tham, toan cướp châu ngọc của Mộc lang Quân nơi sơn cốc, bị Mộc lang Quân trừng trị xứng đáng và tha chết cho, mãi đến hôm nay mới xuất hiện trở lại giang hồ.


Việc năm xưa, tưởng đâu đã chìm lặng dưới cát bụi thời gian, bỗng nhiên bị một thiếu niên vô danh bộc lộ, hai lão ăn mày kinh hãi, đồng kêu lên thất thanh:


- Ngươi..... sao ngươi biết?


Thiếu niên áo tím mỉm cười:


- Nếu muốn thiên hạ đừng biết hành vi của mình, thì đừng bao giờ làm gì cả, đã làm là phải có người biết, các vị lạ gì điều đó?


Bây giờ chàng lại dùng lối xưng hô khách sáo, chẳng phải lấy lễ độ đối với họ mà chính là để chứng tỏ sự khinh miệt của chàng, bởi chàng càng khách sáo thì sự trừng phạt càng đích đáng.


Lão ăn mày chân thọt chớp đôi mắt ngời ánh hung quang, vội hụp mình, lưng cong lên, tay hoành trái về phía hậu, bàn tay đập lên chiếc túi trên lưng.


Trong khi lão ăn mày làm động tác đó, quần hùng đều thất sắc, họ biết rõ lão sẽ phóng ra ngọn Sưu Hồn Ma Hỏa như vừa rồi, và ngọn lửa đó lợi hại vô tưởng.


Nhưng họ lo sợ cho thiếu niên vô ích, chẳng rõ chàng sử dụng một thủ pháp kỳ bí thần tình như thế nào, chàng lại đứng xa lão ăn mày, chỉ thấy chàng lắc nhẹ bàn tay, lão ăn mày chưa kịp đập tay vào túi, liền ngã nhào.


Bàn tay đó, do thiếu niên lắc nhẹ, không giống với một chiêu thức của bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, chừng như không cần có hình thức, có quy củ, cứ lắc nhẹ tay là cái ý muốn sao, kết quả sẽ y như vậy.


Thủ pháp xảo, diệu, gần như cái phép lạ, tạo thành nhiệm mầu, lại rất chuẩn.


Chỉ một cái lắc tay nhẹ đó cũng đủ làm bảy đệ tử của Thanh bình kiếm khách Bạch tam Không công nhận là bao nhiêu năm học hỏi của họ chưa đưa họ đến mức thành đạt cao siêu.


Họ còn kém thiếu niên, kém xa, rất xạ..


Bởi chẳng ai nhận ra chiêu thức đó như thế nào, chứ đừng nói là biết được cái tên của nó.


Quần hùng quá sợ, hiện tại lại quá mừng.


Người vận y phục đen, bao kín mặt, chỉ còn lộ rõ đôi mắt, lúc đó ngây người, đôi mắt giương tròn, ánh mắt ngời niềm kinh sợ tột độ.


Người đó rú lên, chẳng phải y bị công kích mà rú, mà y rú lên vì thán phục.


Trong khi đó, thiếu niên đã ung dung bước đến trước mặt lão ăn mày gầy ốm, điểm nhẹ một nụ cười:


- Đã cùng chung một đường mà đến, thì hẳn phải chịu chung số phận như nhau, có vậy mới công bình, chắc các hạ không nỡ trách tại hạ hơi tàn nhẫn?


Lão ăn mày gầy ốm rung từng thớ thịt, từng đường gân, chẳng rõ lão rung vì sợ hay vì giận, điều đó chỉ có lão biết mà thôi.


Nhưng, dù là sợ, lão bắt buộc phải phản ứng.


Lập tức bàn tay nắm lại, lão tung ra một quyền, đồng thời phóng luôn một ngọn cước, cước vừa bay ra, biến thành ba thức, cước nhắm ngực và bụng, quyền nhắm vai của thiếu niên áo tím.


Thủ pháp và cước pháp của lão nhanh tuyệt, chiêu thức lại độc tuyệt, cùng tấn công một lúc ba nơi, mà toàn là những nơi yếu nhược trên cơ thể con người, thế công lại kín đáo chặt chẽ, không để lộ một sơ hở nào.


Lão đã luyện được một tài nghệ siêu đẳng, công rất độc mà trong lúc công có cả thủ rất kín.


Thiếu niên áo tím cười nhạt, nụ cười chứng tỏ chàng chẳng xem đối tượng ra gì?


Trong quyền ảnh, cước ảnh của địch, chàng ung dung lướt tới, bàn tay vừa đưa lên, lắc nhẹ, bàn tay đó đã chạm vào hông lão ăn mày gầy ốm.


Quyền hụt, cước hụt, lão ăn mày cũng chẳng biết tại sao mà hụt, lão chưa kịp kinh ngạc , thân hình lão bị nâng bổng lên cao. Thiếu niên áo tím mỉm cười gọi:


- Mạc đại thúc, hứng lão này!


Cánh tay chàng khẽ vươn ra, lão ăn mày bay vù đến Mạc bất Khuất.


Dù gầ tại sao mà hụt, lão chưa kịp kinh ngạc , thân hình lão bị nâng bổng lên cao. Thiếu niên áo tím mỉm cười gọi:


- Mạc đại thúc, hứng lão này!


Cánh tay chàng khẽ vươn ra, lão ăn mày bay vù đến Mạc bất Khuất.


Dù gầy ốm, lão ăn mày ít nhất cũng có trọng lượng mấy mươi cân, trọng lượng đó được lao đi, phải gia tăng phần nào, rơi vào tay Mạc bất Khuất như chiếc bị cát.


Công Tôn Bất Trí bước lên điểm nhanh vào bốn huyệt đạo của lão.


Hai lão ăn mày bị loại nhanh chóng, còn lại hai người bao mặt.


Trong hai người đó, một người chừng như quá sợ hãi cứng mình ngay từ lúc đầu, chẳng nhúc nhích tí nào, trơ như gỗ Người kia luôn luôn chớp rực đôi mắt, y đảo đôi mắt đó mãi như để ức lượng tình thế, có lẽ y chuẩn bị chuồn đi.


Cử động của y không thoát khỏi đôi mắt của thiếu niên, chàng cười tươi hỏi:


- Vương bán Hiệp lại toan giở phương pháp cũ mèm à? Cái phương pháp đó là thấy đồng bạn lâm nguy, bỏ mặc đồng bạn trong cảnh nguy tử, tự lo lấy bản thân, tự tìm cách chuồn đi?


Người bao mặt vận y phục đen giật bắn mình, rú lên thất thanh:


- Ngươi nói gì? Lầm rồi! Lầm rồi! Ai là Vương bán Hiệp?


Giọng của y rung rung, có phần nào bối rối, tuy y phủ nhận nhưng giọng nói của y thừa nhận rõ ràng.


Vạn tử Lương, Kim tổ Lâm và bảy đệ tử của Thanh bình kiếm khách cùng biến sắc.


Có thể nào như vậy? Người áo đen bao mặt kia là Vương bán Hiệp?


Thiếu niên áo tím lại cười, rồi tiếp:


- Vương bán Hiệp! Bao mặt để che mắt ai, chứ che mắt tại hạ không được đâu! Đối với tại hạ thì chẳng có gì khuất lấp nổi!


Giọng cười của chàng trong trẻo, thuần khiết vô cùng, nhưng có cái oai khí rất mạnh, khiến người bao mặt phải rùng mình.


Ánh mắt của y chớp nhanh, chớp một cách láo liên, như muốn tháo lui gấp mà chẳng biết làm sao thoát đi được.


Y lúng túng giọng, kêu lên:


- Ngươi... ngươi..... có phải ngươi là..... Thiếu niên áo tím gật đầu:


- Đúng vậy! Khắc tinh của các hạ! Gặp khắc tinh rồi, nên khuất phục thì hơn, khuất phục sớm thì cái danh Bán Hiệp vẫn còn, ngoan cố thì chỉ là Bán Cuồng thôi, vả lại rất có thể trở thành Toàn Cuồng nữa đấy!


Người áo đen bao mặt hét lớn:


- Ta ba phen bảy lượt an bày mưu kế, kế nào cũng bị ngươi là một tiểu súc sinh khám phá, hủy diệt! Hôm nay ta quyết liều mạng một sống một chết với ngươi!


Y quyết trí mạng, nhưng thiếu niên chẳng hề nao núng, chàng nhẹ điểm một nụ cười, thần sắc bình tịnh lạ lùng:


Vạn tử Lương lo sợ thay cho thiếu niên, vội kêu lên:


- Cẩn thận!


Người áo đen nhào tới, nhưng nhào được nửa đường, bỗng rùn mình xuống, lao vọt lên không, cái vọt đó đưa lão lên cao hơn hai trượng.


Lão lại uốn mình, vọt tiếp mấy lượt nữa, chân đạp vào không khí lấy đà, chẳng cần chạm vào vách đá.


Đúng như thiếu niên đã nói, lão bỏ ba đồng bạn tại đó tự cố lấy thân.


Vạn tử Lương dậm chân kêu lên:


- Đáng tiếc lão chuồn mất rồi!


Thiếu niên điềm nhiên nói:


- Không sao, lão chẳng chuồn đi được đâu, chỉ sợ lão bị nguy hại thôi!


Từ nơi vách đá, trên cao, một bóng người xuất hiện, bóng người đó cao lớn quá, trông như thiên thần từ ngang trời giáng xuống, người đó xuất hiện bên trên, là người áo đen bao mặt không phương chạy thoát rồi!


Người áo đen trong cơn nguy cấp, cùng phóng đôi tay luôn cả đôi chân định đánh bạt người cao lớn, trống đường cho lão vọt đi.


Người cao lớn bật cười vang:


- Xuống đi, lão gian hoạt!


Từ bên trên y giáng xuống một quyền, đúng là một đòn trời giáng.


Một quyền đó có thể đập vỡ một hòn núi nhỏ, thì người áo đen bao mặt tài gì hứng nổi!


Người áo đen bao mặt hét lên một tiếng, nhào lộn trở xuống.


Công Tôn Bất Trí và Tây Môn Bất Nhược cùng lướt tới, đưa tay hứng.


Người áo đen bao mặt kia sợ quá, vội quỳ xuống, khẩn cầu:


- Xin các vị dung thạ..


Y quỳ, khuất mạng, điều đó trên chỗ tưởng của tất cả. Trong võ lâm, có thể có người hèn mọn đến như thế sao?


Vạn tử Lương nhìn sững y:


- Ngươi là ai? Đến đây có việc gì chứ?


Hỏi như thế, là Vạn tử Lương không muốn xếp y vào loại ba người kia, bởi y chỉ cố đến thân, chưa bị hại như ba người kia mà y đã van xin, cầu khẩn rồi, như vậy chứng tỏ y không đến đây với trọn vẹn nguyên ý, có thể là do cao hứng, bị dẫn dụ hoặc bức bách mà thôi.


Người đó không đáp, chỉ cúi đầu, khóc mướt.


Trời! Một nhân vật võ lâm, chưa bị hại, chưa thấy cái hại của kẻ đồng hành, sợ quá, van cầu dung thứ, lại khóc mướt.


Nhưng, y nào có phải hèn kém gì cho cam?


Quần hùng trông thấy thân pháp y, đều phải công nhận tài nghệ y tương đương với Vương bán Hiệp, nếu không hơn, thoạt đầu ai ai cũng nghĩ y là một người hung bạo lắm, tàn độc lắm, nhưng bây giờ thì y lộ chân tướng bạc nhược, khiếp hèn đáng thương hại hơn là đáng hận.


Công Tôn Bất Trí và Tây Môn Bất Nhược thu xếp xong người kia, giật vuông khăn bao mặt của y.


Thì ra đúng là Vương bán Hiệp!


Y bị rơi từ trên miệng hố xuống, y phục rách tả tơi, đầu cũng bị trầy, máu me còn đọng từng chỗ, thần sắc thì còn hung hãn lắm, song tình trạng thảm não vô cùng.


Vạn tử Lương thở dài:


- Là một bậc đại hiệp lại xuống thấp đến mức độ này, Vương... a..... Vương huynh, chẳng hay Vương huynh có hối hận chăng?


Vương bán Hiệp bật cười cuồng dại:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016
Cô đơn mấy lần

Cô đơn mấy lần

Cô chia tay anh, đúng hôn là cô phũ phàng người đàn ông mà cô đã hò hẹn hơn hai năm

01-07-2016
Chuyện ở cafe Đinh

Chuyện ở cafe Đinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em xin

25-06-2016
Vết thương tỉnh thức

Vết thương tỉnh thức

Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. "Hãy

24-06-2016
Hai chiếc USB

Hai chiếc USB

Sáng nào cũng vậy, trước giờ đi làm, Diệp Thư lại đứng trước gương, cẩn thận

30-06-2016
No More

No More

"Chúng ta chia tay nhé?" Anh nhìn cô với đôi mắt nâu nhạt. Tại sao anh lại hỏi cô câu

23-06-2016
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương