Bảy đệ tử lộ vẻ thất vọng ra mặt.
Họ chẳng còn biết nghĩ sao nữa, tuy nhiên họ hiểu là Thanh bình kiếm khách Bạch tam Không chẳng muốn gặp mặt họ, đó là cái chắc. Hiểu được điều đó, họ càng thất vọng hơn.
Công Tôn Bất Trí cầm cầm hạt sen, tét đôi ra, nhụy sen đã mất, hạt sen trống lòng.
Lệ thảm trào ra như xối, y cúi đầu, nức nở:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hạt sen không nhụy! Vãng sự cầm như không! Sen không lòng người không dĩ vãng. Đáng sợ thay! Đáng sợ thay! Qúa khứ cầm như hư vô, thì chúng ta mong gì gặp sư phụ? Người đã quên quá khứ, là người không có nhớ có chúng ta nữa rồi!
Tất cả cùng cúi đầu, cùng sụt sùi uất nghẹn.
Đột nhiên Kim bất Úy kêu lên:
- Chúng ta không thể cúi đầu trước nghịch cảnh, chúng ta cứ lên trên ấy, dù sư phụ có muốn lánh mặt chúng ta, cũng không thể lánh.
Thạch Bất Vi lắc đầu:
- Cãi lời sư phụ, trời chẳng dung tha!
Y không thường nói, nếu nói lên là lời phải có giá trị, và nói điều gì là tất cả răm rắp tuân theo.
Kim bất Úy lại cúi đầu, y nghe đầu nặng hơn trước.
Vừa lúc đó, trăm viên, ngàn viên đá, to có, nhỏ có, từ bốn phía vách hố ào ào đổ xuống, như một trận mưa to.
Mưa đá trên đầu họ, họ không chỗ nấp, tất cả đều muốn bay trở lên bên trên.
Nhưng, họ kịp nhận ra, trong trận mưa đá có bốn bóng người.
Bốn người đó, có lẽ đang rình rập đâu đây, bị trận mưa đá làm lộ hình tích, phần đá to, va chạm thân hình, họ sợ bị trúng thương, đang nôn nao nửa như muốn vượt lên khỏi hố, nửa như muốn tìm chỗ ẩn nấp kín đáo hơn.
Thân pháp của họ vô cùng linh diệu, nhưng họ chẳng làm sao vọt lên được bởi đá rơi xuống ào ào, từng đợt từng đợt rất dày, tạo thành màn lưới dồn họ trở xuống.
Trong tình trạng đó, họ chẳng còn làm sao hơn là vừa vung tay đỡ gạt những viên đá khỏi chạm vào mình, vừa đáp xuống lòng hố.
Mạc bất Khuất hét to một tiếng:
- Vây!
Đang cơn phẫn hận vì quá thất vọng, bảy đệ tử không tìm nơi phát tiết, gặp dịp này còn gì hơn, cấp tốc phân ra mỗi người một góc, tạo thành vòng vây quanh bốn người vừa xuất hiện.
Nhìn thân pháp của họ, qua sự phản ứng chớp nhoáng đó, Vạn tử Lương hết sức thán phục, niềm tin tưởng phát sinh, y có ý mừng là trong khi tái ngộ với người áo trắng tới đây, ít nhất cũng có một đại diện xứng đáng, dù có phải bại nơi tay người áo trắng cũng là một cái bại trong danh dự.
Bỗng, một âm thanh rền vang như chuông gióng từ bên trên vọng xuống:
- Ta phát hiện ra bốn tên đại tặc rình rập nên đánh bật chúng khỏi chỗ nấp, rơi xuống dưới đấy, các ngươi hãy xử trí chúng cách nào tùy ý.
Câu nói vừa dứt, một tràng cười nối tiếp, tràng cười dứt rồi im lìm.
Có người ngầm giúp trong bóng tối như vậy, mà người đó hẳn phải có công lực tu vi thâm hậu mới phát âm sang sảng như vậy, ai ai cũng lên tinh thần, nhưng lúc này chẳng phải là lúc tìm hiểu người ngầm giúp là ai, trước hết họ phải lo giải quyết tình hình.
Họ bắt đầu quan sát bốn người vừa xuất hiện.
Một người mặt thon, mắt chuộc, một người thọt chân hữu, mặt trầm trầm như mặt quỷ, hai người mặc áo vá trăm mảnh, cả hai cùng mất cả cánh tay hữu, tay áo buông thõng, cả hai cùng mất cả đôi vành tai.
Trông hai người có dáng dấp hành khất đó, ai ai cũng phải có ác cảm ngay.
Hai người kia thì mặc y phục đen, mặt bao kín chỉ chừa đôi mắt sáng rực, ánh mắt đó chứng tỏ công lực của cả hai còn trên hai người khất cái một bậc.
Kim tổ Lâm hét:
- Các ngươi có hành động mờ ám như vậy, hẳn không phải là người tốt rồi. Thử hỏi các ngươi đột nhập vào khu vực riêng tư của ngoại nhân, để làm gì?
Bốn người đó chẳng có vẻ gì là nao núng cả, trái lại quắc mắt nhìn chính người bao vây xung quanh, ánh mắt ngời sát khí bừng bừng.
Công Tôn Bất Trí từ từ thốt:
- Bốn tên này có lẽ đã theo dõi bọn ta từ lâu, như vậy là chúng cố ý dọ thám sư phụ hạ lạc như thế nào. Chúng ta không thể buông tha được!
Y từ từ thốt, không gấp, không chậm, không nặng, không nhẹ, nhưng ý tứ rõ ràng và rất đúng tâm tư của đối phương.
Người khất cái chân thọt bật cười quái dị:
- Tiểu tử thông minh đấy! Các lão gia theo dõi bọn ngươi từ lâu rồi, các lão gia biết rõ các ngươi đi tìm tung tích Bạch tam Không, cho nên các lão gia chẳng bỏ qua dịp may, định nhân dịp này, hạch hỏi lão Bạch mấy tiếng, tại sao không chịu tiết lộ chỗ sơ hở trong kiếm pháp của người áo trắng! Nhưng liệu các ngươi với số người như vậy có làm gì nổi các lão gia chăng mà lên giọng hống hách?
Dương bất Nộ quát:
- Giết! Cứ giết chúng!
Thân hình y chớp lên, mười ngón tay vươn dài, sẵn sàng chụp vào người địch.
Thoáng mắt, y đã phát xuất năm chiêu, theo trảo pháp Đại ưng trảo lực của phái Hoài Dương danh chấn giang hồ.
Dĩ nhiên, đối tượng của y chính là lão ăn mày chân thọt.
Lão ăn mày không hề sợ hãi, lão bật cười ghê rợn lướt mình tới.
Còn lại ba người, thấy địch đông hơn, chẳng dám tạo nên cuộc hỗn chiến, cũng đứng ngoài vòng quan sát.
Bọn Mạc bất Khuất cũng tin tưởng là Đại ưng trảo lực của Dương bất Nộ lợi hại phi thường, hắn sẽ tạo được thành công, nên bàng quan như ba người kia.
Ngờ đâu lão ăn mày chân dù thọt, vẫn linh hoạt như người lành lặn, thân pháp lão kỳ ảo vô tưởng, lão lại còn một cánh tay duy nhất, thủ pháp lão linh diệu phi thường, hoặc chưởng hoặc chỉ, luôn luôn lão phản công, chẳng xem Đại Ưng trảo lực của Dương bất Nộ ra quái gì.
Những chiêu thức lão đánh ra, bao hàm tuyệt học của đủ chín môn phái lớn trên võ lâm, mà những chiêu thức toàn là những độc chiêu, chạm phải người là mất mạng ngay.
Một con người hầu như tàn phế, lại có bản lĩnh phi thường, hẳn phải hi hữu, giả sử lão còn nguyên vẹn thể xác, thì còn lợi hại đến đâu!
Lần thứ nhất giẫm bước trên giang hồ, mang tài cao góp mặt với đời, dù muốn dù không, trong lứa tuổi phương cương, Dương bất Nộ cũng có phần nào dương dương tự đắc, y muốn hiển lộng thần oai tạo áp lực nhanh chóng, song gặp phải tay kình địch qua phút giây đầu không đắc thủ, y bực tức, khí huyết sôi trào, bất giác hét lên một tiếng, nhún chân bay vọt lên không.
Đồng thời, y hú lên một tiếng lớn.
Bọn Mạc bất Khuất biết rõ người sư đệ thứ bảy của họ tính nóng như lửa, dù cái tên là Bất Nộ, lúc đó đang sôi động phẫn nộ tột độ rồi và sắp sửa thi triển thủ pháp Phong Vân Ưng Trảo.
Dùng đến tuyệt học đó, nếu Dương bất Nộ không hạ ngay địch thủ tại đương trường, thì chính y cũng lâm vào nguy cảnh, bởi thủ pháp đó gần như trí mạng.
Sáu bạn đồng môn nghe con tim mình đứng nhịp, mười hai con mắt mở tròn, tập trung vào cuộc đấu.
Bỗng lão ăn mày bật cười ghê rợn, nhích động đôi vành tai, hoành tay ra sau lưng, vỗ nhẹ vào chiếc bị đeo lủng lẳng.
Một tiếng nổ bùng, một ngọn lửa màu xanh từ chiếc bị vọt ra.
Ngọn lửa màu xanh bốc lên nhanh chóng trong không gian, uốn cầu vồng, lao vút tới Dương bất Nộ.
Thân pháp của họ Dương rất nhanh, nhưng ngọn lửa còn nhanh hơn, ngọn lửa đã táp đúng vào vai tả và cánh tay hữu của y rồi.
Lửa táp trúng, áo bốc cháy, thoạt đầu Dương bất Nộ nghe lạnh như có khối băng chạm vào mình, kế tiếp nghe đau, như có muôn ngàn mũi châm đâm vào thịt, cơn đau càng phút càng dữ dội. Đau quá chịu không nổi, cố sức chịu thành đôi mắt vừa trợn trừng vừa đỏ ngầu, rồi thì y chẳng còn thiết tha gì đến thân thế nữa, y hét lên một tiếng, nhào tới lão ăn mày, định liều mạng.
Thạch Bất Vi giật mình, lập tức đảo bộ bước tới, ôm y lại. Người vọt đi quá mạnh, người ôm lại quá cứng, cả hai bị áp lực của nhau, làm mất thăng bằng, cùng ngã xuống, nhào lăn mấy vòng.
Chỉ vì trông thấy ngọn lửa ngời màu xanh, Thạch Bất Vi biết ngay là lửa độc, nên ngăn chặn Dương bất Nộ, phàm muốn diệt lửa, khi chẳng có nước, chỉ còn có cách là lăn mình vòng tròn trên đất, lấy thân đè tắt chỗ cháy.
Do đó, y phải ôm Dương bất Nộ, dù cả hai không ai ngã, y cũng vật họ Dương cho ngã, để lăn tròn.
Chỉ sợ cánh tay tả của Dương bất Nộ bị hỏng mất.
Vân mộng đại hiệp Vạn tử Lương, Kim tổ Lâm cùng bọn Mạc bất Khuất vô cùng phẫn nộ, tất cả chưa có phản ứng gì kịp thời, thì một người bao mặt cất tiếng cười âm trầm, đoạn hỏi:
- Đường đường là hào kiệt anh hùng, danh môn đệ tử, lại định lấy số đông toan lấn số ít chăng?
Mạc bất Khuất trầm giọng:
- Các vị tạm thời lui lại, để tại hạ thanh toán tên này cho.
Lão già ăn mày bật cười ha hả:
- Lão gia đã cho các người thấy lợi hại của Sưu Hồn ma hỏa rồi, có kẻ nào chưa cho là lợi hại, cứ bước tới!
Công Tôn Bất Trí nhìn qua Dương bất Nộ, thấy y nhăn mặt, mồ hôi kết thành hạt đầy đầu đầy trán chẳng khác nào nắm kim cương, toàn thân họ Dương rung rung, có lẽ cơn đau đang hành hạ ghê gớm, Bất Trí thở dài, thầm nghĩ:
- Cái lão này chừng như là người trong Ma Hỏa cung đây, hoặc có liên quan đến Ma Hỏa cung làm sao đó.
Y rỉ bên tai Mạc bất Khuất:
- Đại ca phải đề phòng cho lắm mới được.
Mạc bất Khuất hừ một tiếng, trấn định tâm thần, tuy nhiên trong thâm tâm y có phần nào hãi hùng, bàn tay tả đưa tay hữu ngang ngực, ngưng thần giới bị, từ từ bước tới.
Vừa lúc đó, một tràng cười như sấm nổ liên tục vang rền, rồi một bóng người vận y phục tím từ trên miệng hố cao hơn trăm trượng lao vút xuống.
Bảy đệ tử cùng reo lên:
- Sư phó xuất hiện!
Từ trên cao trăm trượng bay xuống, nếu là người không có công phu tuyệt đỉnh, thì thế nào làm nổi?
Có công phu tuyệt đỉnh đã đành, mà cũng phải có can đảm to lớn, mới dám làm cái việc đó.
Nhưng, người vận y phục tím chừng như xem khoảng cao trăm trượng chẳng có nghĩa gì, tuy lao vút xuống, song xem rất nhẹ nhàng, chẳng cần dùng quá nhiều lực.
Người đó có đúng là Thanh bình kiếm khách Bạch Tam Không chăng?
Tất cả đều hồi hộp chờ.
Xuống đến nơi rồi, người đó ung dung nhìn mọi người.
Người đó có trán rộng, mày thanh, vừa dài, vừa dày, vừa nhuyễn, đôi mắt lóng lánh như kim cương, khóe miệng dù không cười cũng ẩn ước như có vẻ cười.
Da không trắng lắm, song vẻ quý phái hiện rõ, vẻ quý phái đầy đủ sinh lực chứ không ẻo lả như phần đông các công tử vương tôn, gương mặt anh tuấn khôi ngô phi thường, bất cứ ai dù nam, dù nữ, trông thấy là phải mến ngay.
Người đó vòng tay chào Vạn tử Lương và bọn Mạc bất Khuất, điểm một nụ cười, thốt:
- Để tiểu điệt tiếp xúc với bốn người kia xong, sẽ đàm đạo với các vị thúc bá.
Bọn Vạn tử Lương hết sức kinh ngạc, mà cũng hết sức hân hoan.
Người đó là một thiếu niên, mà thiếu niên là ai lại gọi họ là thúc bá? Chính điều đó làm cho họ kinh ngạc.
Và họ hân hoan vì thiếu niên xuất hiện là để tiếp trợ họ, thu thập bốn lão ác ma kia.
Chương trước | Chương sau