- Trong cái hỗn loạn đó, ta và ngươi, chẳng có lợi gì dấn thân vào, chúng ta để mình bị lôi cuốn trong vòng sát phạt đó chẳng khác nào tự tìm con đường diệt vog mà tiến bước. hy sinh vô ích, do đó ta khuyên ngươi dùng mắt mà nhìn, dùng trí mà xét, miệng thì phải câm, có như vậy mới tránh khỏi dạt theo giòng đời.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lúc đó trên bờ, Vương bán Hiệp và Vương đại Nương hầu như say máu, cùng nhau giao đấu rất ác liệt.
Chính là lúc cuộc đấu thập phần hấp dẫn, dù ai không thích võ cũng không thể không nhìn, huống chi Phương bửu Nhi và Ngưu thiết Oa đang chú hết tinh thần theo dõi?
Song Châu Phương đã nắm lấy con sào, chỏi bờ, đẩy mạnh thuyền ra khơi, giòng nước đang chảy mạnh, cuốn thuyền đi băng băng, phút chốc đã xa cuộc đấu đến mấy mươi trượng.
Rồi lão nắm luôn tay lái giữ cho thuyền xuôi theo giòng, rành rẽ như một ngư phủ chuyên nghiệp.
Từ lúc gặp Châu Phương đến giờ, Phương bửu Nhi luôn luôn lưu ý đến lão, nhận thấy mỗi ngôn từ cử động gì của lão đều hàm cái ý sâu xa, lý lẽ của lão rất vừng chắc, không để lộ một sơ hở nào. Hắn thở dài, mặc cho lão lái thuyền xa dần cuộc chiến.
Ngưu thiết Oa tuy có ấm ức thật, song thấy Phương bửu Nhi nín lặng, gã cũng nín luôn, chẳng dám cự nự.
Tuy nhiên, gã còn tiếc rẻ, quay nhìn mãi về chỗ cũ.
Thuyền lướt theo giòng, xa dần, xa dần, gã cố giương mắt nhì, song còn thấy được gì rõ ràng, bất quá gã nhìn về địa điểm đó, chứ bóng người thì tan biến mất.
Đột nhiên, một vầng khói muôn màu bốc dâng cao từ nơi đấu, vầng khói che khuất cả cỏ cây, lan rộng hơn mấy trượng tròn.
Phương bửu Nhi và Ngưu thiết Oa không còn nhìn thấy gì nữa qua vầng khói đó.
Ngưu thiết Oa thở dài, rồi càu nhàu:
- Mình không xuất hiện, mình không can thiệp vào việc của họ thì thôi, mình cứ nhìn, có sao dâu? Tại sao lại không nhìn cho đến lúc mãn cuộc? Đại ca có ức không? Xem xong rồi đi cũng chẳng muộn gì.
Châu Phương cười lạnh hỏi:
- Chỉ sợ xem đến mãn cuộc rồi có muốn đi cũng chẳng đi được nữa.
Ngưu thiết Oa nhìn sững lão:
- Tại sao?
Châu Phương hừ một tiếng:
- Ngươi tưởng họ chẳng trông thấy chúng ta à? Chỉ vì họ đang lo việc của họ, có rảnh đâu mà nghĩ đến bọn chúng ta. Nhờ vậy mà chúng ta có dịp nhìn họ giao đấu một lúc. Ta cũng muốn nhân dịp này để cho các ngươi nhìn để mở rộng tầm mắt. Còn như đợi đến lúc cuộc đấu ngã ngũ rồi, thì ai ai cũng rảnh rang họ không còn lo nghĩ đến việc của họ, họ quay về chúng ta, chừng đó, dù ngươi có cánh cũng chẳng chạy thoát được khỏi tay họ! Thực ra chẳng cần đợi xem đến mãn cuộc mới biết ai thắng ai bại, khi Vương đại Nương xuất hiện, ta đã biết cuộc đấu sẽ kết thúc như thế nào rồi!
Phương bửu Nhi kinh ngạc hỏi:
- Làm sao lão gia biết được chứ? Lão gia có tại vị bốc tiên tri à?
Dám hỏi lão gia, chứ cuộc chiến sẽ kết thúc ra làm sao?
Châu Phương điềm nhiên thốt:
- Vương bán Hiệp bại, Vương đại Nương trở thành bang chủ Cái bang!
Phương bửu Nhi giật mình:
- Chắc vậy à?
Châu Phương cười nhẹ:
- Đương nhiên!
Rồi lão hỏi lại:
- Ngươi có biết Vương đại Nương là ai chăng?
Phương bửu Nhi lại giật mình lần nữa, trầm ngâm một lúc lâu, rồi lắc đầu.
Ngưu thiết Oa nóng nảy hỏi:
- Ai? Vương đại Nương là Vương đại Nương chứ còn ai nữa?
Châu Phương không nhìn gã, chỉ hướng sang Phương bửu Nhi buông từng tiếng:
- Vương đại Nương là vợ chánh thức của Vương bán Hiệp. Ngày xưa bà ấy có ngoại hiệu là Hồ Nữ, tên thật của bà là Ngô Tô.
Lần này Phương bửu Nhi còn giật mình hơn nữa, hắn suýt nhảy chồm lên há hốc mồm, lâu lắm mới kêu lên được mấy tiếng:
- Trời! ... Bà ta là... vợ của Vương đại thúc!
Châu Phương gật đầu:
- Đúng vậy! Ngày xưa trong vũ lâm, Hồ nữ Ngô Tô là một nàng có tánh tình hết sức phóng đãng, nàng thành danh trước Vương bán Hiệp rất lâu, còn Vương bán Hiệp dặt chân vào kiếp sống giang hồ, sau nàng, có thể xem như một nhân vật đợt mới. Không rõ trong trường hợp nào đôi bên lại quen nhau, rồi thành vợ chồng với nhau. Cả hai không rời nhau nửa bước, bất cứ nơi nào trên giang hồ, ai thấy mặt một người là cũng phải nghĩ ngay có người kia, quanh quẩn bên cạnh dù không chường mặt. Họ đã gây nên bao nhiêu việc kinh thiên động địa, cái danh của họ truyền đi như sấm vang, hào kiệt vũ lâm đều kinh khiếp.
Dĩ nhiên, những việc họ làm không mấy tốt đẹp nên hàng tiền bối lúc đó hết sức tiếc cho Vương bán Hiệp.
Lão dừng lại thở dài rồi trầm giọng tiếp:
- Các vị tiền bối tiếc rẻ cho lão, bởi những vị ấy đinh ninh lão là một bậc đại hiệp chân chính, lại kết bạn với một nữ nhân phóng đãng, chuyên hành động ngông cuồng, thành cái thinh danh đại hiệp bị hoen ố. Nhưng riêng ta thì ta sớm biết Vương bán Hiệp từ lâu. Lão ỷ trượng vào cái thuật phúc ngữ cố tạo cho mình một con người hai mặt, một mặt hiệp, một mặt cuồng, bằng vào hai mặt, lão lừa gạt toàn thể võ lâm, lão gieo ấn tượng khắp giang hồ, khếin ai ai cũng cho lão là bậc kỳ nhân, lấy cái hiệp cứu vãn cái cuồng, nhân cái cuồng mà làm liều để củng cố cái hiệp, phản phúc vô thường, thực ra lão chỉ là một kẻ bại hoại, khoác hư danh lửa đời, dối thế. Lão là một tay đại gian, đại ác, không hơn không kém.
Phương bửu Nhi vội biện hộ cho Vương bán Hiệp:
- Nhưng, những năm sau này, lão hết sức bảo vệ công đạo, lão chuyên làm việc nghĩa, nếu tôi nghe không lầm thì cái danh hiệp của lão còn vang rền khắp nơi, có thể là lão đang ở hồi cực thịnh.
Châu Phương cười mỉa:
- Phải! Ngươi nói đúng, nhưng ngoài mặt thì lão ấy trọng công đạo, tôn chánh nghĩa, nhưng bên trong, thì lão là con người vị lợi, vị kỷ nhất trần đời, việc gì không có lợi cho lão đừng mong van cầu mà lão chịu gánh vác cho, đừng mong đòi ở lão một sự hy sanh nhỏ mọn nào!
Lão lại dừng, trầm ngâm một lúc, đoạn tiếp nối:
- Ta đơn cử ra một việc, lão vì sự xuất hiện của người áo trắng mà bôn ba lặn lội, chẳng quản đường xa chẳng màng gian khổ, lão làm như có cái bổn phận cứu vãn kiếp vận vũ lâm Trung Nguyên, chứ thực ra lão rất đố kỵ Tử y Hầu, đố kỵ và sợ sệt, bình nhật lão rất muốn làm nhiều việc song còn ngại Tử y Hầu, nên lão phải bất động, dịp may đưa đến cho lão, người áo trắng xuất hiện, lão định mượn tay người áo trắng trừ diệt Tử y Hầu. Tử y Hầu mất đi, vũ lâm Trung nguyên sẽ là bãi dất hoang, mặc tình cho lão tung hoành ngang dọc.
Phương bửu Nhi trố mắt:
- Có sự việc như vậy à?
Châu Phương mỉm cười không đáp câu hỏi đó, lại tiếp luôn:
- Mười năm trước Hồ nữ Ngô Tô nhân một đêm, xâm nhập Vương phủ tại Vân Nam định trộm một toa thuốc bí truyền, bất ngờ lại gặp một vị kỳ nhân ẩn tu tại Thương sơn lúc đó có mặt trong Vương phủ, bậc kỳ nhân đó là Linh Kiếm tiên sanh, giở Vô cực kiếm pháp đánh bà ta, chặt đôi chân bà, rồi bỏ bà xuống lòng hang sâu trong núi vắng.
Người trong võ lâm lúc ấy cho rằng bà ta phải chết, và ai ai cũng chờ xem Vương bán Hiệp tìm Linh Kiếm tiên sanh báo thù cho vợ. Nhưng Vương bán Hiệp lại tuyên ngôn trên giang hồ, là vợ lão có hành vi phi nhân, bất nghĩa, có chết cũng đáng tội rồi, một con người bại hoại như vậy không còn liên quan gì đến lão nữa, lão xem Linh Kiến tiên sanh như một người ân, thay vì như kẻ thù, bởi tiên sanh đã trừ cho lão một người vợ hư hèn, trừ cho đời một người gian ác.
Phương bửu Nhi căm hờn:
- Không ngờ lão ấy lại có cái tâm tàn nhẫn như vậy!
Châu Phương tiếp:
- Cái tâm đó, hẳn là hãn hữu trên thế gian, nó che đậy hành vi xấu xa của một con người, thành ra đồng đạo vũ lâm lại có dịp tán tụng lão, tất cả đều cho lão vì đại nghĩa mà diệt thân, lão là một kỳ nam tử trong thiên hạ. Bắt đầu từ đó, cái hiệp danh của lão càng lúc càng vang rền, và nếu lão thỉnh thoảng có hành động ngông cuồng, thì người ta lại cho rằng chính nửa phần cuồng của lão thị vi, không liên quan gì đến nửa phần hiệp của lão. Tuy nhiên, lão cũng chẳng dám buông lung dã tánh, bởi lẽ giản dị là Tử y Hầu còn sống.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Giờ đây, sự tình chuyển biến khác hẳn trước kia, Tử y Hầu đã chết, lão chẳng còn kiêng kỵ ai nữa, lão bắt đầu giở thủ đoạn, điều tai hại hơn nữa cho đời, là Hồ nữ Ngô Tô không chết, bà ta đổi tên là Vương đại Nương, cùng với Vương bán Hiệp, một người trong bóng tối, một người ngoài ánh sáng, thông liên với nhau, mưu đoạt ngôi vị bang chủ Cái bang.
Lão nói quá nhiều, nên có phần nào mệt, lão nghỉ mệt một lúc khỏe rồi lão thở dài, tíếp:
- Bây giờ các ngươi hiểu tại sao ta dám nói là Vương bán Hiệp bại, và Vương đại Nương trở thành bang chủ Cái bang.
Phương bửu Nhi thở dài:
Thì ra hai vợ chồng ngầm mưu ám kế với nhau, nên chồng điểm huyệt mà vợ chẳng sao cả, tôi cứ tưởng là Vương đại Nương có bản lãnh siêu việt, tự hóa giải dễ dàng các huyệt đạo bị kiềm, hoặc dời đổi vị trí các yếu huyệt, thành ra Vương bán Hiệp không đắc thủ.
Hắn lại tặc lưỡi, tiếp:
- Thật không ngờ! Tôi không thể tưởng Vương bán Hiệp là con người đại gian hoạt, đại xảo trá như thế!
Châu Phương lạnh lùng:
- Trên thế gian, có biết bao sự bất ngờ? Ta có thể cho rằng con người sanh ra để tao ngộ những bất ngờ suốt cuộc đời, từ lúc mở mắt chui khỏi bụng mẹ, đến khi tắt hơi thở cuối cùng.
Phương bửu Nhi hừ một tiếng:
- Tuy nhiên, đừng nghe thấy thì thôi, chứ đã nghe, đã thấy rồi ai mà chẳng bất bình?
Châu Phương rùn vai:
- Bất bình rồi ngươi phải làm gì, và sẽ làm được gì? Nếu dùng trọn ngày dài tháng rộng của một kiếp người chuyên gánh vác việc bất bình trong thiên hạ, thiết tưởng ngươi sống lại chết đi muôn kiếp, vạn kiếp cũng chẳng làm sao hết việc bất bình. Huống chi, ngươi tài gì, trí gì mà hòng lo nghĩ đến việc thiên hạ? Tốt hơn hết là đừng nhìn vào việc của ai, đừng nghe đến việc của ai, như vậy là ngươi được yên thân! Can thiệp vào việc bất bình là tự chuốc lấy tai hại đấy, chẳng làm được gì ai mà mình thiệt thân.
Phương bửu Nhi trầm giọng:
- Nhất định phải có một ngày nào đó, tôi sẽ khám phá ra mưu ma chước quỷ của họ! Tôi sẽ tuyên ngôn lên, cho khắp giang hồ được biết...
Châu Phương cười mỉa:
- Ngươi được bao nhiêu niên kỷ mà hòng làm cái việc đó? Ai người ta tin được lời nói của một hài đồng như ngươi? Huống chi, cái hiệp danh của Vương bán Hiệp rền dội như sấm, ngươi toan phá hủy cái hiệp danh của lão là chẳng khác nào ngươi nuôi mộng vá trời, khi nào con lằng xanh xô ngã trụ đá hoàng cung, thì ngươi mới thực hiện được tâm nguyện đó! Ta dám nói là khi ngươi đả động đến lão, tức khắc sẽ có người bất bình ngươi thay lão mà giết ngươi như thường. Kẻ đó giết chết ngươi, mà chẳng ai thương xót ngươi, mà kẻ đó lại được người đời ca tụng là làm một việc hết sức hợp lý. Vương bán Hiệp cứ ung dung tự tại, vẫn có người trừ diệt những ai vu xấu cho lão.
Phương bửu Nhi đuối lý, không nói gì được, thành ra thẹn, càng nghĩ đến càng thẹn, càng thấy hận, nhưng hận để làm gì?
Không làm sao thỏa hận, hắn nắm hai tay lại, nắm như thế có nghĩa là hắn tự nguyện với lòng, phải làm thế nào san bằng bất bình, bắt đầu từ việc phá vỡ mưu mô của vợ chồng Vương bán Hiệp, gỡ mặt nạ của Vương bán Hiệp cho đời nhìn tận mặt của tay đại gian trá, chuyên khoác hư danh lừa đời dối thế.
Châu Phương tiếp:
- Giả sử ngươi tha thiết gánh vác việc bất bình, giả sử ngươi muốn nói cho mọi người tin được ngươi, thì ngươi cần phải luyện thành một thân vũ công tuyệt thế bất cứ ai trên giang hồ cũng tôn trọng kính nể ngươi. Mà muốn luyện thành một vũ công tuyệt thế, ngươi cần phải chuyên tâm, ngươi cần phải kiềm chế, nói một cách khác, là muốn luyện thành kỳ công tuyệt diệu, trước tiên phải gác bỏ mọi việc trên đời, ngoài tai, ngoài mắt, giữ tâm tư thanh tịnh. Như vậy, ngươi mới lãnh hội được những điểm ảo huyền trong vũ học. Khi nắm được cái tài vô thượng rồi, lúc đó ngươi hãy nghĩ đến việc san lấp bất bằng!
Phương bửu Nhi chớp chớp mắt, vụt thốt:
- Muốn luyện một kỳ công, tất phải tìm một bậc kỳ nhân, bái làm sư phó, tôi đang nghĩ đến một người, theo tôi nghĩ thì người đó là một bậc kỳ nhân, xứng đáng làm sư phó của tôi...
Ánh mắt hắn sáng ngời, niềm hy vọng bừng lên rực rỡ quá, hai mắt như hai vì sao lớn chiếu giữa nền trời đen tối, ánh mắt biểu lộ rõ rệt nhiệt độ tâm trường, tưởng chừng như hắn có thể lướt qua mọi chướng ngại vật mà đi đến cái đích vừa phác họa...
Châu Phương nhìn hắn, hỏi:
- Còn ai lớn hơn trời? Còn ai phức tạp hơn vạn vật trong cái lẽ sanh sanh hóa hóa? Còn ai thông suốt máy huyền vi hơn sự tự nhiên?
Trời, đất, vạn vật, lẽ sanh hóa tự nhiên là vị sư phó cao siêu quán tuyệt của ngươi, ngươi còn đi tìm ai, tìm đâu nữa?
Phương bửu Nhi ngưng trọng thần sắc, nhìn lão một lúc như lão nhìn hắn, sau cùng hỏi lại:
- Trong tâm tư của tôi, có một nghi vấn, cái nghi vấn đó là chẳng hiểu lão gia có phải là vị sư phó mà tôi đang mơ ước chăng?
Châu Phương điểm nhẹ một nụ cười:
- Trong vòng luẩn quẩn của thị phi, thị là sao, phi là sao? Trong chỗ ẩn hiện của muôn loài, tại sao ẩn, lúc nào ẩn, tại sao hiện, lúc nào hiện? Ẩn đến bao giờ, hiện đến bao giờ? Hoa kia nở thực sự là cái gì nở, sương mù dấy lên, thực sự là cái gì dấy lên? Con người, ai biết chính mình? Ngươi có nắm chắc là không lấy hư làm thực chăng? Và ngược lại, không lầm thực là hư chăng? Cứ nhìn ngươi. Nếu nhìn mãi vào một mặt, thì rồi ra ngưoi tập thói quen cố chấp, nhà Phật gọi là chấp tướng đó.
Phương bửu Nhi thốt:
Chương trước | Chương sau