Châu Phương nhìn quanh vùng lau, lửa bốc cao ngọn lão lắc đầu thốt:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chắc không hy vọng rồi! Nơi nào lửa mỏng, ít nhất cũng có mấy trượng, vượt qua khoảng đường mấy trượng lửa lại lội càn dưới nước, không phải là việc dễ làm! Thà cứ ở đây chờ, liều mà chờ, khi nào lửa tắt mình sẽ thoát đi!
Ngưu Thiết Lan sôi giận:
- Người ta cứu lão, lão lại thốt những lời vô ý thức như vậy, còn ai nghe được chứ?
Một ý nghĩ chợt phát sanh trong tâm tư, Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Đúng đó! Châu lão nói đúng! Chúng ta nên ở đây chờ là phải hơn!
Ngưu Thiết Lan trừng mắt:
- Ngươi nói gì?
Phương Bửu Nhi lặp lại:
- Ta nói, mình nên ở lại đây là hơn. Chẳng những ở lại mà còn gom tất cả những con thuyền nhẹ kia dàn thành một vòng bao quanh bên ngoài chúng ta, rồi nổi lửa đốt hết.
Ngưu Thiết Lan giương tròn mắt, suýt rách khóe, kêu lên:
- Ngươi có điên không?
Châu Phương mỉm cười:
- Hắn không điên đâu, hắn sáng suốt hơn bất cứ ai trong chúng ta đó!
Ngưu Thiết Lan phẩn nộ:
- Ngươi biết gì mà nói? Ngoài cái việc lừa gạt thiên hạ ngươi còn hiểu gì khác mà phê bình?
Lý Anh Hồng chăm chú nhìn Châu Phương từ lúc lão rời góc thuyền bước ra, đến lúc đó vụt thốt to:
- Vị lão gia đó nói đúng! Bửu nhi không điên đâu, hắn sáng suốt hơn chúng ta nhiều! Chúng ta nên tuân theo ý kiến của hắn vậy!
Ngưu Thiết Lan sửng sốt, không ngờ một vị đại hiệp có cái thinh danh chấn động giang hồ lại đưa một nhận xét như vậy!
Y tán đồng sự phê phán của Châu Phương! Sự phê phán của một tay chuyên lường gạt người đời?
Y đã có nhận xét đó, thì Ngưu Thiết Lan còn dám nói gì, bởi nàng rất mực kính trọng y, khâm phục y.
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Lấy lửa, chế lửa! Hủy diệt những vật bén lửa chung quanh ta, gần ta, lửa sẽ không bắt cháy tới cạnh ta được! Ta sợ chết vì lửa, ta tìm cái sống trong lửa!
Hắn hô to:
- Nào, chúng ta bắt tay vào việc ngay!
Nội bọn, ai làm được gì, cứ làm, làm theo sự điều khiển của hắn.
Vòng thuyền bao bọc bên ngoài, bị cháy hết rồi, lửa từ các bụi lau không còn vật gì để bắt cháy vào trong, lại chuyển hướng cháy trở ra, lửa càng đi xa, hơi nóng càng dịu lại. Họ đã thấy khỏe nhiều, chẳng còn ngột ngạt như trước, Rồi, một lúc sau, toàn khu lau bị cháy trọn vẹn, lửa dịu dần rồi tắt hẳn.
Giới ngư phủ trên sông thấy rõ cuộc hỏa hoạn tại vùng lau, song chẳng ai dám vào chữa lửa, bởi vì họ biết Thiên Phong Bang đặt căn cứ trong đó họ nào muốn vào, lỡ ra thuộc hạ Thiên Phong Bang nghi ngờ họ dọ thám thì nguy.
Tuy nhiên họ tưởng là cuộc hỏa hoạn lớn lao như vậy, hẳn phải thiêu rụi các cơ sỏ của Thiên Phong Bang, và lửa cháy rất lâu mà chẳng có một người nào thoát ra ngoài thì nhất định là toàn bang đều thọ hại trong lửa.
Đến lúc một bọn gồm sáu người vượt vùng cháy chạy ra ngoài, họ giật mình thầm hỏi tại sao đoàn người đó lại còn sóng sót được.
Đoàn người đó, không ai khác hơn bọn Lý Anh Hồng, Phương Bửu Nhi, Ngưu Thiết Lan, Châu Phương, và hai người bị trọng thương là Thiết Ôn Hầu và Chiến Thường Thắng.
Ra đến bên ngoài, cầm như được an toàn rồi, Ngưu Thiết Lan thở dài:
- Phương pháp thoát nạn xem ra thì rất đơn giản, bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng nghĩ được ngay trong lúc nguy cấp cửu tử vô nhất sanh, thì trên thế gian này, có lẽ chỉ có mỗi mình ngươi!
Lý Anh Hồng buột miệng tán:
- Lâm nguy bất loạn, tùy cơ ứng biến, giữ tâm thần trấn định như vậy, thiết tưởng, cái dũng khí của ngươi quá cao, càng đáng ngợi hơn nữa là dũng khí đó lồng trong số tuổi đời rất nhỏ! Tiểu tử! Ta thành thật thú nhận là còn kém ngươi nhiều!
Phương Bửu Nhi cúi đầu:
- Đa tạ đại thúc khen tặng!
Châu Phương vụt thốt:
- Thương thế của Chiến đại hiệp và Thiết đại hiệp rất trầm trọng, phải lo liệu chữa trị gấp cho họ mới được. Lúc nầy không nên nói chuyện phiếm, Lý đại hiệp hãy đi tìm y sư ngay.
Lý Anh Hồng giật mình:
- Lão gia nói đúng đấy!
Y quay mình toan bước đi.
Châu Phương gọi giật lại:
- Hãy khoan! Xương vai của Thiết đại hiệp vỡ vụn, nếu không phải là con người dày công tập luyện, hẳn đã chết rồi. Bây giờ, tuy còn hoi hóp thở, song hơi thở có thể đứt bất cứ trong phút giây nào, dù Lý đại hiệp có gấp đi tìm y sư, chỉ sợ khi trở lại, Thiết đại hiệp sẽ là người thiên cổ mất!
Lão vừa thốt, vừa mở nắp rương nơi ngực, lấy ra một cái hộp bằng gỗ, đoạn tiếp:
- Ta có thứ thuốc nầy, tuy chẳng có công hiệu cải tử hoàn sanh, nhưng cũng cầm hơi người bịnh trong một thời gian, bây giờ trước hết Lý đại hiệp hãy tìm nước, cho Thiết đại hiệp uống thứ thuốc nầy, sau đó sẽ đi tìm y sư.
Lão dừng lại một chút, lại tiếp:
- Trong uống ngoài thoa, Thiết đại hiệp sẽ đỡ đau nhiều.
Lý Anh Hồng luôn miệng cám ơn, làm y theo lời Châu Phương.
Cho Thiết Ôn Hầu uống thuốc, thoa thuốc xong, Lý Anh Hồng nhìn sững Châu Phương một lúc rồi hỏi:
- Vãn bối có sự thắc mắc, muốn nhờ tiền bối chỉ điểm⬦ Châu Phương cười nhẹ:
- So lòng là hiểu còn hỏi làm gì! Chúng ta đi thôi!
Lý Anh Hồng không hỏi, nhưng lòng hoang mang, có lẽ còn hoang mang hơn nữa.
Tại sao một bậc đại hiệp như Lý Anh Hồng lại có vẻ kính trọng một lão già chuyên môn lừa gạt người đời?
Phương Bửu Nhi chốc chốc lại nhìn thoáng qua Châu Phương, càng nhìn hắn càng nhận lão già nầy có vẻ thần bí quá.
Họ theo con đường trước mặt đi tới, một lúc sau, gặp một đại hán đón chận.
Đại hán đó là Ngưu Thiết Oa. Gã đứng đó, nhìn dáo dác như tìm ai.
Chừng thấy dạng Phương Bửu Nhi, gã mừng rỡ, chạy đến.
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Chừng như ngươi đứng đây để chờ đợi người nào, phải vậy chăng?
Ngưu Thiết Oa gật đầu:
- Phải!
Phương Bửu Nhi hỏi:
- Đợi ai?
Ngưu Thiết Oa cười hì hì:
- Đợi đại ca chớ đợi ai nữa?
Phương Bửu Nhi hừ một tiếng:
- Trong cơn nguy cấp, ngươi chỉ cố lấy bản thân quên mất đại ca, rồi bây giờ chờ đợi đại ca, chờ để làm gì? Nếu đại ca bị lửa đốt cháy thì ngươi sẽ làm gì?
Ngưu Thiết Oa cười hì hì:
- Bản lĩnh của đại ca như thế đó, làm gì chết trong lửa được mà tiểu đệ phải lo sợ? Cho nên tiểu đệ vững tâm, tự lo cho mình rồi chạy đến đây chờ đại ca!
Đối với kẻ nào thì Phương Bửu Nhi còn hoài nghi sự dối trá tìm cách chạy tội, nhưng hắn thừa hiểu Ngưu Thiết Oa, chẳng khi nào gã xảo quyệt đến mức tắc trách một hành động bằng lối tâng bốc như vậy.
Hắn thấy thương hại cho gã hơn, vội điểm một nụ cười cho gã an lòng đoạn thốt:
- Thực sự thì ngươi cũng chẳng có gì phải khẩn trương!
Ngưu Thiết Lan hỏi:
- Còn nhị ca đâu hở đại ca?
Ngưu Thiết Oa chớp mắt:
- Hắn đang bầu bạn với chị dâu tiểu muội đấy!
Ngưu Thiết Lan thoáng biến sắc:
- Nhị tẩu⬦ có đến đây?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không! Ta nói chị dâu, là chị dâu lớn của tiểu muội đó, chứ chẳng phải nhị tẩu của tiểu muội đâu!
Ngưu Thiết Lan sửng sốt, trố mắt nhìn.
Ngưu Thiết Oa cười lớn:
- Cho tiểu muội biết, đại ca của tiểu muội muốn lấy vợ đấy!
Rồi gã nắm tay Ngưu Thiết Lan, lôi nàng đi.
Gã đưa nàng đến chiếc thuyền quái dị của gã, nơi đó hiện có bang chủ Thiên Phong Bang là Khương Phong, đang nằm hôn mê trầm trầm.
Khương Phong nằm đó, vẻ anh dũng của một bang chủ tiêu tan, hiện tại nàng chỉ còn là một nữ nhân thông thường, với tất cả vẻ đẹp trời cho, đẹp vô tưởng.
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa sợ, quay sang Ngưu Thiết Oa:
- Đại ca⬦ muốn⬦ lấy⬦ bang chủ làm vợ?
Ngưu Thiết Oa thản nhiên gật đầu:
Chương trước | Chương sau