XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 14 - Đường ranh sống chết

↓↓

Thiết Oa cố gắng chèo thuyền của gã đến gần quỷ thuyền, khi hai thuyền cặp vào nhau, người bên nầy bước sang bên kia.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mắt vừa đảo nhìn vào quỷ thuyền, mọi người đều kinh hãi, thất thần.


Trong thuyền, nằm ngổn ngang hơn hai mươi xác chết, có xác nằm ngay trên mặt bàn, có xác nằm vắt nửa trong nửa ngoài nơi cửa sổ khoang thuyền⬦ Tình hình đó chứng tỏ người trên thuyền bị tập kích, không kịp làm một phản ứng nhỏ nhặt, không kịp nghĩ đến sự thoát thân!


Khương Phong nhảy đến đống xác người, moi ra một chiếc, Phương Bửu Nhi lấy làm lạ, vụt hỏi:


- Ngươi định làm gì với chiếc xác đó?


Khương Phong bật cười lớn:


- Thì ra ngươi! Ha ha! Ngươi!


Giọng cười nàng nghe thê lương làm sao! Chẳng khác nào tiếng vượn hú giữa đêm trường vắng lặng⬦ Mọi người đều kinh hãi, cùng chú mắt nhìn cái xác do Khương Phong vừa moi lên.


Xác của Tiêu Phối Thu! Y dã chết rồi, xác lạnh, cứng nhưng gương mặt còn giữ vẻ hãi hùng, khủng khiếp.


Không rỏ nàng sợ hay nàng mừng, Ngưu Thiết Lan rung rung giọng hỏi:


- Ai ⬦ ai hạ thủ đoạn?


Lý Anh Hồng bước tới, dùng mũi đao vẹt áo của Tiêu Phối Thu, thấy nơi ngực có một dấu tay, dấu đã xám xịt.


Lảo soát trọn thân thể y, chẳng tìm thấy thêm một vết tích nào khác. Như vậy, họ Tiêu bị chưởng lực chấn động, đứt tâm mạch, chết ngay. Người phát xuất chưởng lực hẳn phải là một tay phi thường!


Ai có chưởng lực phi thường như thế?


Mọi người đều nín thở vì quá hãi hùng. Lâu lắm Ngưu Thiết Lan mới lẩm nhẩm:


- Ai? ... Mộc Lang Quân? Thổ Long Tử? ...


Châu Phương hừ một tiếng:


- Trừ hai lão ấy ra, còn ai nữa?


Lý Anh Hồng trầm giọng:


- Người trong Ngũ Hành Ma Cung ai ai cũng cố chấp, bất cứ gặp sự bất bình nào cũng chẳng bỏ qua. Tiêu Phối Thu đã nổi lửa đốt vùng lau, khiến cả hai phải chật vật trong biển lửa, tự nhiên khi thoát nạn rồi họ phải hỏi tội kẻ đã gây nên khốn khổ cho họ. Có lẽ Tiêu Phối Thu cũng biết mình làm liên lụy đến hai lão ác ma đó, sợ tội nên liền đêm lướt thuyền chạy nạn nhưng không may cho hắn, hắn bị họ đuổi theo kịp!


Cái chết của Tiêu Phối Thu, dù không phải do họ gây nên, mọi người trên thuyền đều cho là một may mắn, họ thỏa mãn phần nào, song nhìn cái chết thảm của họ Tiêu, tất cả đều không tránh khỏi thê nhiêu, lòng vô cùng xót xa thương cảm.


Bỗng Ngưu Thiết Hùng hét lên một tiếng lớn, nhảy vọt vào khoang thuyền, rồi trở ra, giương mắt ngây ngây si si, nhìn mọi người, bật cười hì hì:


- Lão bà của tôi không có tại đây!


Không có tại đây, là không có trong đống xác chết, mà cũng không có ẩn nấp ở đâu cả, tại bất cứ góc thuyền nào.


Châu Phương cười nhẹ:


- Con người của Tiêu Phối Thu làm gì nghĩ đến kẻ khác trong lúc chạy sống chạy chết nổi? Mặc ai ra sao, hắn chỉ cố lấy an toàn cho hắn thôi, tự nhiên hắn không thể nghĩ đến em gái hắn!


Ngưu Thiết Hùng đồng ý với lập luận đó, gã hoan hô, gã nhảy vút lên cao ba thước.


Ngưu Thiết Lan lẩm nhẩm:


- Tiêu Phối Thu chết, em gái hắn mất tung, vậy là mình an toàn trở về nhà!


Phương Bửu Nhi cững mừng cho ba anh em họ Ngưu, hắn mừng thật sự, hắn rơi lệ vì cảm động.


Rồi thuyền cặp bờ.


Lý Anh Hồng tìm một cỗ xe êm, dự bị đưa Thiết Ôn Hầu và Chiến Thường Thắng đến nhà y sư, Khương Phong mặt đẫm lệ, quỳ xuống đưa đón.


Lý Anh Hồng vỗ tay lên vai Phương Bửu Nhi, một lúc lâu mà chẳng nói được thành lời, niềm bi cảm dâng tràn, lão nghe có cái gì ngăn chận nơi yết hầu, vừa cay, vừa đắng.


Chính Phương Bửu Nhi cất tiếng trước:


- Lý đại thúc từ Trung Nguyên đến, chắc có biết tin tức về ngoại công của tôi chứ? Ngoại công tôi là Thanh Bình Kiếm Khách!


Lý Anh Hồng thoáng biến sắc, lão tránh câu hỏi của hắn, lão chỉ trầm giọng:


- Sự nghiệp của bậc anh hùng, toàn bằng tự lực cấu tạo! Ngươi tiền đồ bảo trọng, sự tiến bộ không thể lường, hãy cẩn thận nhé!


Cuộc chia tay sao bi thảm thế nầy? Dù bình thủy tương phùng, song đồng cảnh tương liên, Phương Bửu Nhi xúc động tình hoài, lệ trào lai láng.


Lý Anh Hồng đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên thì thầm bên tai Phương Bửu Nhi:


- Cái lão họ Châu đó, hẳn là một bậc phi thường, ngươi không nên vô lễ với lão!


Phương Bửu Nhi gật đầu, Lý Anh Hồng nhảy lên xe, đoạn vòng tay, hướng về nội bọn:


- Sông không dời, núi chẳng đổi, ngày gặp lại nhau hẳn phải có!


Lão ra roi, ngựa vừa cất vó, lão cao giọng:


- Tại hạ tạm biệt, các vị trân trọng!


Lý Anh Hồng đi rồi, Ngưu Thiết Lan day qua Khương Phong:


- Giờ bang chủ định đi đâu?


Khương Phong cười lớn:


- Đi đâu? Khách anh hùng lấy bốn biển làm nhà, đi nơi nào mà chẳng được?


Nàng xuất phát câu đó, bất quá chỉ để biểu lộ khí phách một người hùng chứ thực ra, nàng cũng bi thương về hoàn cảnh của nàng, khẩu khí cao, nhưng âm thinh đượm nhiều thê thảm.


Ngưu Thiết Lan từ từ thốt:


- Giang hồ là nơi hung hiểm, mà bang chủ lại độc lực đơn thân, làm sao tiếp tục con đường xuôi ngược? Ngôi nhà cũ của tôi⬦ bang chủ hiểu chứ, nơi đó bang chủ có thể dừng chân một thời gian chăng?


Khương Phong đưa mắt nhìn dòng sông dài, nước sông cuồn cuộn chảy, nước sông chảy mà giòng tâm tư của nàng cũng cuồn chảy bao nổi ẩn hiện triền miên, như sóng sau đùa sóng trước⬦ Lâu lắm nàng mới thốt qua mơ màng:


- Đơn thân, độc lực! Đi không được, thì đừng đi! Mà đừng đi không được, cũng phải đi!


Ngưu Thiết Oa định mở miệng nói gì đó, song bắt gặp ánh mắt của em gái gã, gã nín lặng.


Ngưu Thiết Lan đưa tay vuốt lại mớ tóc rối của Khương Phong nhẹ giọng thốt:


- Nhưng bang chủ⬦ Bỗng Khương Phong dậm chân gằn giọng:


- Ngươi còn nói gì nửa? Chẳng lẽ ngươi không biết là ta không còn một chỗ dung thân?


Khoát đôi tay, xô xẹt Ngưu Thiết Lan ra xa, nàng chạy tới trước.


Ngưu Thiết Lan kịp thời nắm áo nàng, giữ lại kêu lên:


- Bang chủ⬦ Khương Phong vọt mhạnh một chút, Ngưu Thiết Lan vuột tay nắm, mất thăng bằng ngã xuống.


Khương Phong bước tới một bước, đột nhiên trở lại cúi xuống ôm Ngưu Thiết Lan, rồi cả hai quyện vào nhau, òa lên khóc Ngưu Thiết Lan nức nở:


- Nhà tôi, có chỗ cho bang chủ an thân, nếu bang chủ không hiềm tỵ xin cứ đến đó, tạm náu nương một vài ngày⬦ Khương Phong chan òa lệ thảm:


- Ta là kẻ không nhà, ngươi sẵn sàng chứa chấp ta chăng?


Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa kinh ngạc:


- Bang chủ bằng lòng đến nhà tôi?


Khương Phong trầm gương mặt:


- Ngươi nghĩ, ta còn thích bôn tẩu giang hồ nữa à? Giang hồ làm ta sợ lắm! Giang hồ có quá nhiều cạm bẫy, mỗi bước đi đều có thể dẫm lên cạm bẫy! Ta chẳng muốn bước một bước nào nữa?


Bao lâu nay nàng cao mặt nhìn đời, nàng kiêu hãnh khoác cái lốt nữ trung hào kiệt, giờ đây thì nàng muốn vất bỏ tất cả, để trở thành một nữ nhân thông thường, một nữ nhân an phận, không nuôi nhiều tham vọng.


Ngưu Thiết Lan tuôn trào lệ xúc cảm, ấp úng:


- Bang chủ⬦.


Khương Phong vụt đứng lên, đưa tay áo lau ráo lệ, nhếch một nụ cười đầy gắng gượng:


- Bang chủ? Ta còn là bang chủ nửa chăng? Ngươi hãy đổi lối xưng hô đi, có vậy ta mới sẳn sàng đi! Đi theo ngươi về nhà ngươi!


Đang khóc mùi mẫn, Ngưu Thiết Lan vụt cười nhanh nhẹn thốt:


- Được! Được! Tiểu muội xin vâng lời thơ thơ!


Phương Bửu Nhi mục kích cảnh tình, hết sức cảm động, thầm nghỉ!


- Con người trong cơn hoạn nạn mới hiển lộ chân tánh rỏ rệt!


* * * Người khoái trá hơn hết, chính là Ngưu Thiết Oa, gã há rộng mồm cười như pháo nổ gã lại định nói gì đó, nhưng Ngưu Thiết Lan lại trừng mắt nhìn, gã lại nín lặng.


Ngưu Thiết Lan gắt!


- Sao chưa đi trước dẩn đường? Còn đợi chừng nào nữa mới về nhà?


Ngưu Thiết Oa cười hì hì:


- Tam muội đừng la! Ngu huynh đi ngay!


Gã nắm tay Phương Bửu Nhi giục:


- Đi, đại ca! Đi về nhà tiểu đệ sẽ giới thiệu với cha với mẹ tiểu đệ.


Gã và Phương Bửu Nhi chạy trước, Ngưu Thiết Lan dìu Khương Phong theo sau. Châu Phương nắm áo Thiết Hùng thốt:


- Vợ ngươi nghe tin ca ca nàng đã chết, chắc nàng không còn ở đây nữa đâu, thiết tưởng, ngươi có muốn lấy vợ lượt nữa không phải dễ vậy.


Ngưu Thiết Hùng giật mình hỏi:


- Thế thì tôi phải làm sao?


Châu Phương mỉm cười:


- Nếu ngươi bằng lòng nghe lời ta, thì ta chỉ cho một phương pháp!


Gã rít lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Mẹ tôi

Mẹ tôi

Ba xuất hiện, mẹ thấy như trời bừng sáng khi nhìn thấy ba lững thững đi vào nhà,trong

29-06-2016
Cánh đồng

Cánh đồng

Có câu chuyện vui. À mà không biết là vui hay buồn. Rầm hay lễ gì đó nhà luộc gà

23-06-2016
Giường

Giường

Tôi đưa em qua cửa và bảo: "Cho một giường đôi". Em bụm miệng cười. Cậu phục vụ

01-07-2016
Con cá chiên xù

Con cá chiên xù

Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói

26-06-2016
Mắt rừng

Mắt rừng

Cái tin Lả sắp về làm dâu nhà ông Tèn Lua làm cả bản xôn xao. *** Trong cái vùng này

25-06-2016