Đột nhiên Ngưu Thiết Lan nhào tới, chụp hai bàn tay giá lạnh của Lý Anh Hồng gặc gặc:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cầu đại hiệp⬦ mang hắn đi ngay! Nếu chần chờ e chẳng còn kịp nữa!
Lý Anh Hồng cúi xuống nhìn nàng:
- Còn ngươi!
Ngưu Thiết Lan đáp nhanh:
- Tôi thì chẳng đáng ngại, có ra sao thì ra, đại hiệp đừng lo chi cho tôi!
Phương Bửu Nhi hét lên:
- Đại thúc hãy cứu nàng! Đưa nàng thoát khỏi nơi nầy đi! Phần tôi chẳng đáng ngại, đừng lo gì cho tôi!
Lý Anh Hồng trố mắt:
- Ngươi không sợ chết?
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Ai không thích sống? Nhưng ⬦ Ngưu Thiết Lan chận lại:
- Mọi người đều có thể chết, riêng ngươi không thể chết!
Phương Bửu Nhi lại hét:
- Mạng sống, mạng nào cũng như mạng nào. Nếu ta không thể chết, thì nàng cũng không thể chết, mà Thiết đại thúc cũng không thể chết!....
Hắn gằn từng tiếng:
- Một người may mắn còn sống, không thể chết!
Lý Anh Hồng thở dài lắc đầu:
- Chỉ sợ tất cả đều phải chết!....
Y ngã xuống sàn thuyền, uất tức, khẩn trương đã làm cho y dao động tâm thần quá mạnh.
Ngưu Thiết Lan biến sắc, vội hướng sang Phương Bửu Nhi giục:
- Không thể đợi Lý đại hiệp được đâu, ngươi cứ đi đi, đi gấp, vô luận thế nào cũng phải thoát khỏi nơi nầy, thoát bằng mọi cách!
Phương Bửu Nhi lạnh lùng lắc đầu:
- Ta không đi đâu hết, ta chẳng thể bỏ họ trong tình trạng đó!
Ngưu Thiết Lan sôi giận:
- Ngươi biết không, bao nhiêu người chết đi chỉ vì muốn cho ngươi sống, họ đã hy sinh cho ngươi như vậy, ngươi lại không chịu thoát đi, chẳng hóa ra sự hy sinh của họ vô nghĩa? Cái trách nhiệm ngươi đang mang trên vai, bằng mọi giá, ngươi phải làm tròn, ngươi không thể chết được.
Phương Bửu Nhi xúc động mạnh, đôi mắt đỏ ngầu chực khóc.
Lý Anh Hồng ngã xuống qua phút giây dao động, từ từ tĩnh lại, buông từng tiếng:
- Dù hắn không chết, hắn cũng chẳng còn cách nào thoát ra khỏi biển lửa nầy!
Thấy Lý Anh Hồng tỉnh lại Ngưu Thiết Lan mừng rở, nhưng nghe y nói thế, nàng giật mình hỏi gấp:
- Vậy còn đại hiệp? Đại hiệp không thể⬦ Lý Anh Hồng lắc đầu, chận ngang lời nàng:
- Ta thì cầm như bất lực!
Ngưu Thiết Lan òa lên khóc.
Chí khí anh hùng của họ Lý lúc đó hoàn toàn tan biến mất, y ngồi lên, nhưng đầu cúi xuống, ủ rũ thê thảm.
Lửa đã cháy nửa phần sau chiếc thuyền trong khoảnh khắc, lửa sẽ lan ra tận mũi, hiện tại hơi nóng từ bốn phía hồ bốc hơi nóng gần, từ lái thuyền bị gió đùa tới, không khí bắt đầu ngột ngạt, khó thở vô cùng.
Cả ba đều nghe cổ họng khô, lưởi khô.
Lý Anh Hồng không buồn lưu ý đến ngoại cảnh, chỉ nhìn Thiết Ôn Hầu, thở dài, lẩm nhẩm:
- Ta cùng ngươi, sóng bước trên giang hồ ngay từ thời thơ ấu chúng ta đến đâu là tạo thành tích đến oanh liệt đến đó, giờ thì oai phong ngày củ còn đâu? Chúng ta có tưởng là phải có ngày như hôm nay đâu?
Chết! Chết trong cảnh huống nầy chết thê thảm quá!
Rồi y bật cười ha hả, tiếng cười vang to, lệ bi hoài tuông trào như suối!
Vừa lúc đó, người bí mật từng dùng pháp truyền âm chỉ điểm y trước đây trong khi tương trì với Mộc Lang Quân, lại vang lên tai y:
- Có lão nhân gia tiếp trợ, ngươi chết thế nào được?
Lý Anh Hồng giật mình, ngẩng nhanh đầu lên.
Người bí mật thong thả tiếp:
- Phải! Ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực tới, đứng thẳng lên đi, ngươi đã không chết trong trường ác chiến vừa qua, thì sá gì mấy ngọn lửa kia mà ngươi thối chí. Ngươi cam tâm chết trong lửa đỏ, chẳng sợ giang hồ hào kiệt sỉ tiếu ngươi hay sao?
Lý Anh Hồng cắn răng, vụt đứng lên.
Y thẳng người như cán bút dựng đứng, y ngửa mặt lên không hét lớn:
- Phải! Cứ lướt đi! Lướt khỏi hay không khỏi, chẳng cần! Cứ lướt, phải lướt! Thà lướt mà vô hiệu quả, còn hơn ngồi tại đây mà chờ chết!
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa kinh ngạc, phụ họa ngay:
- Phải! Có như vậy mới được chứ! Là một đại hiệp có đâu lại ủy mỵ chờ thời như bọn tục lục thường tài?
Lý Anh Hồng cao giọng:
- Ngươi theo sau ta, còn Phương Bửu Nhi thì đeo nơi lưng ta. Chúng ta⬦ Phương Bửu Nhi vụt thốt:
- Không được!
Lý Anh Hồng phẩn nộ:
- Ngươi không dám đi à?
Phương Bửu Nhi dõng dạc giải thích:
- Làm gì lại chẳng dám đi? Nhưng muốn đi, chúng ta phải mang luôn Chiến đại thúc và Thiết đại thúc cùng đi. Chúng ta không thể để họ Ở đây!
Ngưu Thiết Lan dậm chân:
- Trời! Họ thọ thương trầm trọng như vậy, đưa họ qua khỏi vòng lửa đỏ rồi, liệu họ còn sống được với tình trạng tuyệt vọng đó chăng?
Phương Bửu Nhi chan òa lệ thảm:
- Vô luận làm sao, chúng ta cũng không thể để họ Ở đây, chờ lửa đốt cháy! Nếu không đưa họ ra khỏi nơi nầy, thì nhất định là tôi chẳng đi đâu hết!
Lý Anh Hồng thở dài:
- Tiểu tử tốt quá! Ta không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà hào khí cao khỏi mây xanh! Chỉ vì..., chỉ vì⬦ Ngưu Thiết Lan chận lời:
- Chỉ vì⬦ ba chúng ta, ai lo thân nấy còn không xong, làm thế nào đèo thêm một người bên mình nổi?
Phương Bửu Nhi cao giọng thốt:
- Họ vì chúng ta mà chiến đấu ác liệt, đến đỗi phải ra thân thể như vậy đó, thì chúng ta phải hy sinh để làm một cái gì cho họ chứ! Dù có lướt qua vòng lửa để ra ngoài, thì tất cả phải cùng đi, đi mà chết, tất cả cùng chết một nơi, một lúc! Không thể tự mình đi tìm cái sống mà để mặc họ nằm đây chờ chết!
Lý Anh Hồng bật cười vang:
- Hay! Tiểu tử đáng phục quá! Ta bôn tẩu giang hồ hơn mấy mươi năm, chưa hề trông thấy một nhân vật nào có đảm khí cao minh như ngươi, đừng nói là hạng người trong lứa tuổi của ngươi. Dù ra chẳng khỏi, dù chết tại đây, ngươi cũng sẽ được người đời ca ngợi, tôn sùng⬦ Ngưu Thiết Lan cười nhẹ:
- Có danh mà làm gì, khi chúng ta về sâu trong lòng đất lạnh?
Lý Anh Hồng theo ý tưởng của y tiếp luôn:
- Vô luận làm sao ta cũng không thể để cho tiểu tử thất vọng! Lại đây, phần ngươi cõng Chiến Thường Thắng, phần ta cõng Thiết Ôn Hầu. Còn tiểu tử⬦ cứ theo sát ta. Chúng ta lướt đi, đi đến đâu hay đến đó!
Y cúi xuống, bế xốc Thiết Ôn Hầu, đoạn quát to:
- Nào! Chúng ta vọt!
Ngưu Thiết Lan cũng nâng Chiến Thường Thắng lên lưng nàng, có lẽ vì quá xúc động, nàng khóc.
Phương Bửu Nhi trái lại bật cười lớn:
- Cho đến hôm nay ta mới thấy cái ý vị của câu đồng sanh cộng tử!
Cao đẹp thay cho những tấm lòng vị tha, xả kỷ!
Bỗng từ nơi một góc thuyền, có tiếng rên ư ử, rồi bằng một giọng thê thảm, người nào đó gọi:
- Ngươi⬦ ngươi nỡ bỏ ta ở đây sao? Ta già rồi, thiếu chi cách chết, lại phải chết cháy sao?
Phương Bửu Nhi giật mình quay nhìn lại, nhận ra chính là Cẩm Y Hầu Châu Phương, lão chập choạng bước từng bước khó khăn đến gặp họ.
Ngưu Thiết Lan kêu lên:
- Lão là một tên lưu manh, chuyên lường gạt người đời, đừng⬦ Phương Bửu Nhi bước tới, đón đở lão, dìu lão từ bước một an ủi:
- Đừng lo chi cả. Có tôi dìu đây!
Hắn làm theo cái ý muốn của hắn, hắn không hề nghĩ là sức hắn quá yếu không thể làm trụ cốt cho Châu Phương nương mình.
Ngưu Thiết Lan thốt chưa dứt câu, đã thấy Phương Bửu Nhi sốt sắng lo liệu cho Châu Phương, lại càng bối rối hơn, dậm chân thình thịch, hấp tấp tiếp:
- Ngươi có bao nhiêu sức lực mà hòng nâng đỡ lão ấy? Ngươi không lo cho thân, lại lo cho người khác, thế là không sợ chết à?
Phương Bửu Nhi điềm nhiên khoát tay:
- Đừng lo gì cho ta cả! Mặc ta!
Ngưu Thiết Lan định nói thêm gì đó, nhưng lửa đã cháy trọn phần sau chiếc thuyền, lửa lan rộng ra đến phần trước, hiện tại chỉ còn khoảng trống nơi họ đứng mà thôi. Và cái khoảng trống đó, bất quá chỉ trong phút giây sau sẽ bị lửa thiêu hủy luôn.
Nếu không đi gấp, cả bọn sẽ chịu chết hết.
Chương trước | Chương sau