XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 13 - Giàu lòng nghĩa hiệp

↓↓

Thổ Long Tử, đang ngồi xếp bằng tròn, đè lên đường giây tơ bạc, vụt chớp mình lên.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Không một cao thủ nào tại cục trường thấy lão giở thân pháp nào, chỉ thấy thân hình lão chớp lên, như một người đang ngồi, nhít động để thay đổi tư thế, khi thân hình lão im lặng, trong lòng lão đã có thêm một người.


Người đó, là Khương Phong, trại chủ Thiên Phong Trại.


Lão đưa tay ve vuốt, âu yếm nàng, lão cúi mặt xuống, lão hôn hít lão siết mạnh nàng ra chiều say mê đắm đuối lắm.


Bốn cao thủ Trung Nguyên, uổng mang tài cao quán thế uổng đứng trong hàng ngũ võ lâm, uổng xưng anh hùng, lúc đó bất động, giương mắt nhìn một lão nhân dâm dật bày trò trơ trẽn đối với một kẻ nhược chất liễu bồ.


Bốn gã vệ sĩ của Khương Phong thấy chủ nhân bị nhục, cùng hét lên, cùng nhào tới.


Thổ Long Tử, một tay ôm cứng Khương Phong, tay kia phất ra một vòng. Bốn tên vệ sĩ bị gió trốt hốt trọn, cuốn bổng lên cao, gió trốt tung chúng ngoài xa, rơi trên mặt hồ, tiếng kêu lủm bủm.


Rồi lão hoành tay lại, giật phắt ngực áo Khương Phong. Một tiếng soạt vang lên, ngực áo rách toạt, bày khuôn ngực trắng mịn, đôi bồng đảo căng lộ no tròn, lão nhân đưa tay xoa xao trên hai vầng tròn trắng mịn, mắt híp say sưa.


Khương Phong vừa khẩn trương, vừa phẫn uất, vừa thẹn thùng, rú lên một tiếng lớn, bất tỉnh liền.


Bốn đại hán vẫn trầm tĩnh như thường, tất cả đều tuốt vũ khí cầm tay, nhưng đứng lặng tại cửa khoang thuyền, chừng như họ cần bảo vệ số châu báu gì bên trong khoang, hơn là phải quan tâm đến tình trạng của Thiên Phong Trại Chủ.


Khương Phong bị uy hiếp, họ không nhúc nhích, Khương Phong bị làm nhục, họ vẫn bất động mặc dù họ hờm vũ khí. Mặc dù họ là những nhân vật thượng thặng trong võ lâm Trung Nguyên, như Vạn lão phu nhân đã tuyên bố.


Sư kiện đó, làm cho Phương Bửu Nhi bất bình, rồi từ bất bình đến phẫn uất, hắn thầm nghĩ:


- "Bọn này uổng mang tiếng anh hùng, thấy nữ nhân yếu đuối bị uy hiếp mà vẫn thản nhiên được! Ta tuy chẳng biết võ công, song có thể nào lấy mắt nhìn cái lão câm điếc đó giở trò dâm trơ trẽn như thế?" Máu nóng bừng lên, đôi mắ hắn đỏ rực, hắn bất chấp sanh tử, hét lên một tiếng, nhào bổ tới Thổ Long Tử, đồng thời mắng:


- Lão súc sanh, có buông người ra ra không?


Thổ Long Tử làm gì nghe lọt tiếng mắng của hắn? Lão cứ mân mê cơ thể của Khương Phong, chẳng buồn nhìn hắn.


Mộc Lang Quân, Vạn lão phu nhân thấy hắn, cùng quắc mắt ngời ánh hung quang. Mộc Lang Quân chưa kịp nói gì thì Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:


- À! Tiểu quỷ! Lại là ngươi! Ở đâu cũng có mặt ngươi, dù ngươi trát bùn đầy mặt, ta vẫn nhận ra ngươi dễ dàng! Tiểu quỷ ăn một quả ô mai rim đường của ta đây!


Mộc Lang Quân bước nhanh tới trước mặt hắn, trầm giọng hỏi:


- Cái gã to đầu ở đâu? Ngươi bảo hắn ra đây, ra ngay đây nói chuyện với ta!


Hai bàn tay lão vươn ra, mười ngón xòe thẳng, mười ngón đó vừa xòe lại vừa co, rồi xòe ra, mấp máy như muốn bóp nghẹt con người mà lão đòi gặp mặt. Giả sử lúc đó, Hồ Bát Sầu xuất hiện, chắc lão chẳng cần nói một tiếng nào, lão vồ ngay như cọp đói mười hôm gặp mồi ngon.


Toàn thân lão rung rung, mắt lão đỏ ngầu, niềm oán độc như toé ra quanh lão.


Vạn lão phu nhân lạnh lùng tiếp:


- Thủy Thiên Cơ vắng mặt, Tử Y Hầu chết rồi, còn ai bảo vệ ngươi?


Tiểu quỷ bước lại đây cúi đầu van xin bà nội đi, bà sẽ buông tha cho mà sống đời!


Bọn Thiết Ôn Hầu giật mình khi nghe Vạn lão phu nhân nhắc đến mấy nhân vật đó, họ chú ý nhìn Phương Bửu Nhi, bây giờ mới nhận ra hắn, nơi bờ biển Đông Hải ngày đó, họ có thấy hắn trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc.


Phương Bửu Nhi ưỡn ngực, càng lớn tiếng hơn, mắng:


- Ta cứ tưởng các ngươi là con người, không ngờ tất cả đều là súc sanh, các ngươi có giết ta, ta cũng cầm như là đi rừng chạm phải rắn độc, đừng tưởng...


Mộc Lang Quân bật cười ghê rợn, xoay lòng bàn tay chụp ngay xuống đầu hắn.


Bọn Thiết Ôn Hầu toan can thiệp, song Cẩm Y Hầu Châu Phương nhanh chân bước tới, nắm lưng áo Phương Bửu Nhi cười lạnh thốt:


- Đường đường là một thiếu chủ Thanh Mộc Cung lại uy hiếp một tiểu tử chưa ráo máu đầu! Hắn là thư đồng của ta đấy, một nhân vật như người lại có liên quan với hắn à?


Mộc Lang Quân hét to:


- Cút ngay!


Lão vung bàn tay, phất tạt qua, Châu Phương ngã nhào buông ngay Phương Bửu Nhi.


Vừa lúc đó, Thiết Ôn Hầu lại chụp kịp Phương Bửu Nhi, giữ cho hắn khỏi ngã theo Châu Phương, y vừa đẩy hắn vào trong khoang vừa bảo:


- Vào đó, ở yên, đừng thập thò ra nữa!


Y đẩy nhẹ, nhưng công lực của y lại mạnh, thành thử Phương Bửu Nhi thay vì ngã theo Châu Phương, lại ngã chúi vào khoang thuyền.


Từ nơi sau bức màn cửa khoang, có tiếng rú lên thất thanh:


- Bửu nhi!....


Thì ra, hắn ngã, gây tiếng động, người ở sau bức màn kinh hãi thò đầu ra, người đó nhận được hắn kêu lên.


Người vừa kêu lên, có âm thanh rất quen thuộc, hắn chưa kịp nhớ ra, liền theo tiếng kêu, sáu cánh tay đã đón thân hình hắn.


Đến lúc đó, chẳng phải một người kêu lên tiếp nối, mà đúng là ba người tất cả cùng phát âm một lượt!


- Trời! Bửu nhi! Ngươi lại đến đây!....


Mùi thơm thoang thoảng bốc đến mũi hắn, hắn hiểu ngay những kẻ đón hắn trong vòng tay, là nữ nhân, hắn đảo mắt nhìn, nhận ra ba thiếu nữ trong số những thiếu nữ trong thuyền buồm ngũ sắc bị Kim Hà Vương trục xuất.


Ba thiếu nữ vừa kinh dị, vừa hân hoan, chúng thành thật mừng rỡ gặp lại Phương Bửu Nhi, nàng nào cũng rơi lệ.


Rất có thể những hạt lệ đó phát xuất từ thương tâm cho hoàn cảnh chúng, thương cảm cho hoàn cảnh của Phương Bửu Nhi, chúng ôm cứng lấy hắn, nức nở.


Lệ của chúng rơi ướt mặt Phương Bửu Nhi, rồi chúng thay nhau cúi mặt xuống, hôn hắn, dù mặt hắn trát đầy bùn.


Sau cùng, mặt hắn đẫm lệ, hắn cũng chẳng rõ là mình có khóc theo ba thiếu nữ chăng?


Trong những trường hợp như vậy lời nói nào cũng là thừa cho nên tất cả để cho lòng thổn thức, chẳng ai cất tiếng nào.


Cũng như nhau, tất cả đều trải qua những cảnh hãi hùng, riêng về Phương Bửu Nhi thì vô kể, có thể bảo là từ ngày rời mái ấm của ngoại công, chẳng ngày nào hắn không rơi vào nguy, lọt vào hiểm, ngoài ra hắn còn bơ vơ, cô độc, bất mãn, ưu sầu, đau khổ.


Được dịp trút bớt sầu đau, hắn hòa mình cùng ba thiếu nữ, để mặc nguồn lòng lai láng...


Bỗng, có giọng nói lạnh lùng vang lên đâu đây:


- Rõ gớm! Mới ngần ấy tuổi mà biết ôm biết ấp thiếu nữ nhà người!


Thân lắm chăng? Hừ!


Phương Bửu Nhi giật mình đỏ mặt, cấp tốc vùng ra khỏi vòng tay của ba thiếu nữ.


Hắn nhìn ra, thấy một thiếu nữ, gọi là thiếu nữ chứ nàng không bao nhiêu tuổi, đang ngồi trên mặt bàn, mặt lạnh như tiền nhưng nhìn kỹ thấy đôi má hơi đỏ, đôi mắt cũng đỏ. Nàng trừng trừng nhìn về phía hắn.


Nàng, là tiểu công chúa, con gái Tử Y Hầu, trông thoáng qua là Phương Bửu Nhi nhận ra ngay.


Phương Bữu Nhi sững sờ, ngây người nhì nàng.


Bọn thiếu nữ cười hì hì:


- Tiểu công chúa cứ chọc phá mãi! Chúng tôi, là đại thơ thơ của hắn, chúng tôi hôn hắn cũng được lắm chứ!


Tiểu công chúa hừ lạnh:


- Các ngươi cho như vậy là không quan hệ à?


Các thiếu nữ lắc đầu:


- Chẳng quan hệ gì cả!


Tiểu công chúa hét lên một tiếng, từ trên mặt bàn nhảy vọt xuống, ôm cứng Phương Bửu Nhi, há miệng cắn vào cổ hắn, hằn học:


- Tiểu quỷ! Tiểu quỷ! Tại sao ai ai cũng thích ngươi? từ này thì sửa đổi lại đấy, sửa đổi cách nào cho chẳng con ai thích ngươi muốn hôn ngươi nữa đấy!


Phương Bửu Nhi lúc đó chẳng biết được mình đê mê khoan khoái hay bực dọc, cái cắn của nàng có êm hay có đau, hắn chỉ hận mình không thể há miệng cắn lại vào má nàng...


Hắn không cắn nàng, nhưng nàng rời cổ đưa miệng đến má hắn, cắn vào một cái, rồi hai cái, rồi ba cái, lần này thì hắn nghe đau thật, hắn kêu lên oái một tiếng, rồi hắn hít hà.


Tiểu công chúa bật cười sằng sặc:


- Đau à? Cho ngươi đau, đau mà chết đi cho rảnh!


Đoạn nàng đấm Phương Bửu Nhi một đấm, rồi nhảy lên mặt bàn quay lưng về hắn, không nhìn hắn nữa.


Phương Bửu Nhi đưa tay xoa hai má, rồi ôm bụng sững sờ.


Bọn thiếu nữ bật cười khúc khích, chúng không cười lớn, nhưng cười bằng thích, gập lưng lại mà cười.


Vừa lúc đó, có tiếng gọi:


- Đại ca!....


Phương Bửu Nhi vội quay lại nhìn ra cửa thuyền thấy Ngưu Thiết Lan, hắn chưa kịp nói gì, tiểu công chúa cũng đã quay lại, hừ một tiếng:


- Ngươi gọi hắn là đại ca? Hừ! Thì ra hắn có bà vợ sồn rồi hắn còn có em gái sồn! Hay quá! Hay quá!


Nàng lại nhảy xuống.


Ngưu Thiết Lan đỏ mặt! Phương Bửu Nhi cũng đỏ mặt. Hắn bảo Ngưu Thiết Lan:


- Đừng để ý đến nàng, nàng điên đấy!


Hắn vừa dứt tiếng, tiểu công chúa đã chồm tới, cắn vào má hắn.


Bên ngoài mũi thuyền, chợt có tiếng rú thảm vang lên.


Thiết Ôn Hầu vẫn thủ chiếc Thất Táng Kích trong tay, Khai Bi Thủ Tống Quang đưa bàn tay đặt ngang ngực, Đạp Tuyết Vô Ngân Lý Anh Hồng hờm sẵn ngọn Tỏa Hầu Luyện Ngân Thương mười hai đốt, còn Vạn Nhân Địch Chiến Thường Thắng tay tả cầm một chiếc nặng ba mươi bảy cân, tay hữu một chiếc nặng bốn mươi tư cân, hai chiếc Tinh Cương Báo Vĩ Tiên vặn mắt trúc nặng chung tám mươi mốt cân đúng.


Cả bốn người đứng tại cửa khoang thuyền như bốn vị thiên thần, ngăn chận Mộc Lang Quân, họ trầm lặng như bốn tượng gỗ.


Dù quen tánh xem dưới mắt không người, đứng trước bốn cao thủ Trung Nguyên, Mộc Lang Quân cũng thấy chột dạ. Qua phút giây do dự, lão trầm giọng hỏi:


- Cái việc này, các người nhất định can thiệp?


Thiết Ôn Hầu buông gọn:


- Phải!


Vạn lão phu nhân thở dài:


- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Hào kiệt trong võ lâm Trung nguyên bắt đầu từ Liễu Tùng, đến nay đã hơn mấy mươi người táng mạng rồi! Bạch Tam không dở sống dở chết, không dám ở hẳn tại nhà, không biết lão đó phiêu lãng phương trời nào? Còn lại có các ngươi, bốn người, không ngờ giờ đây bốn người lại toan tìm cái chết!


Thất Táng Kích Thiết Ôn Hầu lạnh lùng ; - Phải! Chúng ta đi tìm cái chết đây! Xin mời!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Như tiếng dương cầm

Như tiếng dương cầm

Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được

28-06-2016
"Anh có nhớ em không?"

"Anh có nhớ em không?"

Hãy cứ kiên trì thương, kiên trì yêu một người; dù cho có đôi khi người đó không

25-06-2016
Con Mèo Đen

Con Mèo Đen

Đời giáo viên có lẽ chỉ cần thế là đã cảm thấy đủ hạnh phúc. *** Sau một

24-06-2016
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ là một truyện rất teen nhí nhảnh nhiều lúc gây cười phù hợp cho

22-07-2016 8 chương