Vũ khí của song phương không thuộc loại thông dụng, vũ khí đó sáng chế theo ngoại môn. Do ý tưởng của người xử dụng mà thành hình, họ không lập dị song họ muốn tuyệt kỹ của họ trở thành độc đáo trên giang hồ.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cho nên, bằng vào thanh danh của họ, bằng vào vũ khí độc đáo của họ, mọi người hiện diện đều chăm chú theo dõi cuộc đấu, nhất định là hi hữu trên thế gian, dù không có tầm quan trọng bằng cuộc so tài giữa người áo trắng với Tử Y Hầu bên bờ sông Đông Hải trước đây mấy hôm.
Trong thoáng mắt, Vạn lão phu nhân đã phát xuất ba chiêu. Chiêu thứ nhất Loạn Điểm Lê Hoa áp dụng thương pháp Lê Hoa Thương.
Song kích của Thiết Ôn Hầu hoàng ngang, hóa giải dễ dàng bằng chiêu Thập Tự Quái Trượng. Vạn lão phu nhân thu trượng về phóng ra chiêu Tề My Ngũ Hành Côn, tiếp theo một chiêu nữa, chiêu Ngọc Đái Thúc Kim Bào.
Thiết Ôn Hầu xoay mình nửa vòng, dùng kích thay câu, tung ra chiêu Dã Mã Phân Tông một chiêu trong tuyệt học của Bửu Gia Trại tại Sơn Tây, có cái tên là Vạn Thắng Vô Địch Câu.
Vạn lão phu nhân, thân hình đã lùn, lại rùn thấp xuống, như con ốc thu mình lòn qua bên chớp chiếc trượng lên, như khổng tước xoè cánh, trả lại một chiêu " Hoành Tảo Thiên Sát Mã".
Thiết Ôn Hầu tán:
- Khá đấy!
Song kích thay côn, quét ra, đầu kích vẽ thành hình chữ thập chuyển chạm vào đầu trượng hơn là tìm chọt vào thân thể địch. Y áp dụng chiêu thức lợi hại thuộc ấn quyết chữ Tỏa trong Đoạt Pháp Truy Hồn Thập Tam Đoạt.
Trong võ lâm, người ta thường nói:
"Một tấc ngắn một tấc nguy." Dùng vũ khí ngắn, trước tiên nguy cho người xử dụng. Người xử dụng thắng thế rồi, thì đối phương sẽ nguy ngược lại. Bởi vũ khí ngắn nhập nội được rồi, người xử dụng vũ khí dài, chẳng hạn trượng, không còn làm sao day trở kịp.
Mà, khi hai cao thủ giao đấu, một sự lúng túng nhỏ cũng đủ gây tai hại rồi, đợi gì phải hoàn toàn bị dồn vào thế kẹt?
Ở đây, vũ khí dài gặp vũ khí ngắn đã là một khắc kỵ rồi, những chiêu thức do Thiết Ôn Hầu thi triển, lại có tánh cách khắc chế võ công của Vạn lão phu nhân, đó là điều bất lợi cho bà ta.
Bà sôi giận, luôn luôn biến chiêu, nhưng càng biến chiêu càng bị khắc chế, cuối cùng vẫn kẹt trong lúng túng như thường.
Cuộc chiến nan phân thắng bại, Tiêu Phối Thu đứng bên ngoài hết sức khẩn trương.
Lý Danh Sanh nắm tay Châu Phương, thốt:
- Bách Bửu Trượng là một trong số mười ba loại vũ khí tân kỳ, thuộc ngoại môn dị phái. Theo thứ tự xếp loại thì đứng trên Thất Táng Kích, bởi chỗ dài ngắn bất đồng, mà cũng do phần diệu dụng vô biên, nhờ chiều dài mà ngăn chận được địch thủ nhập nội, nhưng tại sao chẳng thấy Vạn lão phu nhân thi triển sở năng, để đến nỗi bị đối phương dồn vào lúng túng?
Phương Bửu Nhi buột miệng tiết lộ:
- Chiếc trượng của bà ta đã bị kẻ địch khác đánh gãy trước đây rồi, còn đâu nữa mà dùng? Có lẽ chiếc trượng trong tay bà hiện giờ, là vật giả đấy!
Chính Tiêu Phối Thu cũng ứng tiếng:
- Từ lâu, nghe Bách Bửu Trượng của phu nhân lợi hại vô cùng, tại sao tiền bối không xử dụng sở năng. Cho bọn tại hạ được thấy cái hay của hàng tôn trưởng?
Y muốn Vạn lão phu nhân thủ thắng ngay, cho nên y cao giọng nhắc nhở bà, y cứ tưởng bà khinh địch mà không cần xử dụng đến vật sở cậy, bà kéo dài cuộc đấu vô ích.
Thực ra, đúng như Phương Bửu Nhi đã tiết lộ, chiếc Bách Bửu Trượng đã bị hủy diệt từ lâu, hiện tại trong tay bà chỉ là vật tạm, nhờ bà có kinh nghiệm phong phú về trượng pháp, cho nên chẳng ai nhận thức ra là vật giả. Bảo bà lấy một vật giả, xử dụng như vật thực, thì bà làm sao làm được? Vật gì có chứa đựng đủ Bách Bửu đâu? Chẳng có một pháp bửu nào trong chiếc trượng, thì bà còn làm gì hơn là nghinh chiêu, hóa thức, cốt giữ cho đừng bại trước một đối thủ cũng lợi hại chẳng kém bà?
Nhờ kinh nghiệm phong phú, dần dần bà chuyển cục diện từ lúng túng đến quân bình và giờ đây, tuy không thủ thắng nổi, bà cũng không bại được.
Nghe Phương Bửu Nhi tiết lộ như vậy, bà sôi giận quát to:
- Tiểu tử nói gì chứ?
Rồi bà mắng luôn Tiêu Phối Thu:
- Ngu! Ngươi ngu lắm! Ngươi đề tỉnh ta, là ngươi cảnh giác luôn đối phương, nếu ta không tận dụng sở năng thì đối phương sẽ tung ám khí trước, biết chưa?
Đúng như bà lo ngại, Thiết Ôn Hầu vung kích trong tay tả, đường kích bay qua, Vạn lão phu nhân hụp đầu xuống, đổi bộ vị liền.
Kích, dài độ ba thước, nhưng vừa bay ra, từ đầu kích, có một vật dài, nối tiếp một chiêu độ một thước ba tấc.
Kích vung ra, bằng vào thân kích thì chẳng đúng tầm, chạm địch, nhưng với chiều dài nối tiếp đó mũi kích thừa chạm vào địch. Cho nên, chiêu thức xem thì chẳng khác nào đánh dư, thực sự thì thừa hạ đối thủ.
Vạn lão phu nhân hụp đầu xuống, đổi bộ vị cấp tốc, bà xoay tròn thân hình lùn, mập, như con trốt tháo ra khỏi vòng chiến độ năm thước.
Thiết Ôn Hầu hét lớn:
- Trúng này!
Ngọn kích trong tay hữu bay ra, từ đầu kích, bảy điểm tinh quang xẹt tới, nhắm đúng bảy huyệt đạo nơi xung yếu trước ngực và bụng của Vạn lão phu nhân, cùng gương mặt bà.
Đồng thời, tay tả thu ngọn kích kia trở về, rồi lập tức phóng theo từ đầu kích, bắn ra một đường dây tơ bạc, dây tơ tháo thẳng, cứng như ngọn thương, nhắm đôi chân của phu nhân, định quấn quanh.
Xem đó, đôi Thất Táng Kích đã nhả ra những gì chất chứa trong lòng rỗng, tấn công Vạn lão phu nhân từ đầu xuống chân cùng một lúc.
Tình thế hết sức nguy ngập, Vạn lão phu nhân chỉ còn cách ngả ngửa người về sau, lăn tròn đi nhanh chóng, may ra mới tránh được những đòn hiểm độc của đối phương.
Nhưng Vạn lão phu nhân khỏi làm gì cả, ngoài cái việc hoang mang trong một thoáng.
Nên biết, đầu đường giây tơ bạc, còn có một mũi nhọn, nếu đầu giây chạm ngay chân, chân bị mũi nhọn đâm vào áp lực có thể làm gãy chân, nếu trịch ra ngoài, thì giây quấn quanh chân, đối phương sẽ giật tay, phu nhân phải mất thăng bằng, ngã nhào.
Đang lúc vạn phần nguy cấp một bóng người từ không trung đáp nhanh xuống, đứng trước mặt Vạn lão phu nhân.
Cộc! Cộc! Cộc!
Mấy tiếng cộc cộc vang lên, bảy điểm tinh quang từ đầu kích của Thiết Ôn Hầu bay tới, bắn trọn vào mình người mới đến như chạm vào tượng gỗ.
Mà, nếu là tượng gỗ, những điểm tinh quang sẽ xuyên thủng như thường, nhưng thân hình đó có một tiềm lực bốc ra những điểm tinh quang vừa chạm vào, là bật dội trở lại, chỉ gây nên âm hưởng cộc cộc vô tích sự.
Bảy điểm tinh quang bị bắn dội trở lại, song đường giây tơ bạc lại quấn quanh chân người đó.
Chính mũi nhọn của đường giây chạm vào chân người đó, bật ra tiếng leng keng, như chạm vào vật thể bằng sắt.
Người đó xuất hiện rồi, đứng lặng, thẳng mình, tròn mắt nhìn Thiết Ôn Hầu.
Tất cả mọi người quanh cục trường đều biến sắc, Thiết Ôn Hầu cũng bối rối, sự xuất hiện của người đó đảo lộn cả tình thế, vừa cứu vãn Vạn lão phu nhân khỏi cơn nguy mà cũng vừa đưa Thiết Ôn Hầu từ ưu thế trở về nguy cảnh.
Lập tức, Thiết Ôn Hầu co tay giật mạnh đường giây, mong giật hổng chân người đó.
Nhưng, đường giây chưa được giật thẳng, một bóng người nữa, vận áo vàng từ trên không rơi xuống, rơi đúng trên đường giây, chiếc xác đè lên đường giây, thành thử thay vì giật đường giây, bị cái đè đó đường giây thun lại kéo luôn Thiết Ôn Hầu hơi chồm tới một chút.
Đường giây dính liền với kích, cánh tay Thiết Ôn Hầu nhói lên năm ngón tay lỏng liền, ngọn kích rơi xuống.
Khai Bi Thủ Tống Quang, Đạp Tuyết Vô Ngân Lý Anh Hồng, Vạn Nhân Địch Chiến Thường Thắng chớp động thân hình, cùng lướt tới.
Người xuất hiện trước, có thân hình vừa cao vừa ốm, mặt xanh vận chiếc áo rộng dài, nơi áo có gắn đủ bảy điểm tinh quang của Thiết Ôn Hầu, bảy điểm tròn tròn như nút áo, không bắn sâu hơn, mà cũng không rớt xuống.
Kỳ quái thật, chẳng khác nào bảy điểm đó do keo gắn vào.
Người vận áo vàng đến sau, ngồi xếp bằng tròn, dưới mông là đường giây bạc, đường giây bị giữ cứng, như bị chôn chặt dưới chân núi.
Thiết Ôn Hầu dù chưa buông kích cũng chẳng tài nào kéo về nổi.
Tác giả, người đó điểm một nụ cười, quái dị vô tưởng trên thế gian này, chẳng ai cười như vậy. Cho rằng lão mếu, thì lý do gì lão phải mếu.
Điểm kỳ lạ nhất là miệng lão bành ra. Với cái vẻ cười bành ra làm sao mãi y làm vậy, từ lúc xuất hiện đến mấy phút sau, như một nụ cười trên hình tượng, cười mãi muôn đời, khi nào tượng bị hủy diệt thì nụ cười mới tan biến.
Miệng điểm nụ cười, nhưng gương mặt không cười, vì gương mặt lạnh lùng quá! Gương mặt không cười, thì tâm tư chẳng cười là lẽ đương nhiên rồi, thứ nụ cười đó không mang lại một hoà dịu nào trong cục diện.
Trong hai người, Phương Bửu Nhi nhận ra người tới trước chính là Mộc Lang Quân.
Sự kiện đó làm cho hắn sững sờ. Dừ nằm mộng, hắn cũng chẳng tưởng là Vạn lão phu nhân lại kêu gọi đến Mộc Lang Quân. Thì mới ngày nào đây, song phương là đôi tử đối đầu, bao nhiêu báu vật của Mộc Lang Quân, bị phu nhân cuỗm sạch!
Tại sao, hiện tại họ lại liên kết với nhau? Họ quên thù trước? Họ trở nên thân mật?
Hắn có biết đâu trên giang hồ, có nhiều sự việc mà lý trí không suy lường được?
Hôm nay là bọn, ngày mai là thù, và ngược lại. Chẳng qua lợi quyền bắt buộc, chẳng qua, phần đông đều chạy theo lợi quyền, họ theo dõi võ nghiệp để lập sản nghiệp, lợi là họ theo, lợi là họ quên thù, hại là họ bỏ, bỏ cả những người ruột rà, thâm thích.
Bởi hắn chưa từng trải, nên hắn phải lấy làm lạ, hiện tại hai kẻ tử đối đầu cùng đứng chung một cánh.
Mộc Lang Quân tài nghệ như thế nào, Phương Bửu Nhi thừa hiểu, lão xuất hiện rồi, hắn càng lo sợ cho Khương Phong, bốn đại cao thủ Trung Nguyên, tuy hắn không dám cho bốn cao thủ Trung Nguyên hèn kém, song hắn nghĩ, dù sao thì cuộc tranh chấp sẽ phải gay go hơn nhiều với những người vừa tham dự.
Nhất là lão nhân áo vàng, đang ngồi đè lên đường giây tơ bạc của Thiết Ôn Hầu.
Lão nhân đó là ai?
Bốn đại hán, cao thủ Trung Nguyên, chừng như chẳng xem Mộc Lang Quân ra gì, họ chú mắt nhìn lão nhân áo vàng, trong ánh mắt của họ có vẻ kinh khiếp rõ rệt.
Khai Bi Thủ Tống Quan từ từ hỏi:
- Từ lâu, từng nghe dang Cực Thiên Mậu Thổ Cung, trông qua thần tình của bằng hữu, tại hạ có thể nghĩ rằng bằng hữu từ Mậu Thổ Cung đến đây, có phải vậy chăng?
Vạn lão phu nhân bật cười hắc hắc:
- Trẻ con khá đó, có nhãn lực đáng ngợi lắm!
Tống Quan không màng đến lời khinh miệt trẻ con đó, nhìn lão nhân áo vàng lượt nữa trầm giọng hỏi tiếp:
- Tại sao bằng hữu không đáp cho một lời? Hay không muốn tiết lộ danh tánh?
Lão nhân áo vàng đưa tay chỉ lỗ tai lão, rồi lắc đầu.
Phương Bửu Nhi tỉnh ngộ, hắn nghĩ:
- "Thì ra, lão ấy mang tật điếc!" Hắn nhìn sang bốn đại hán, thấy họ càng biến sắc hơn lúc trước.
Tất cả cùng lẩm nhẩm một lượt:
- Thổ Long Tử...
Hắn nhìn sang bọn Lý Danh Sanh, Châu Phương, thấy cả hai càng thảm hại gấp trăm ngàn lần. Gương mặt họ tái nhợt như màu da chết.
Hắn lấy làm lạ thầm nghĩ:
- "Cái lão già điếc này, lợi hại như thế nào mà ai ai cũng khiếp sợ cực độ như thế?" Châu Phương nắm tay hắn, lôi ra xa thì thầm:
- Thổ Long Tử là thiếu chủ nhân trong Mậu Thổ Cung, điếc từ lúc sơ sanh, lại câm, nhưng võ công cực kỳ cao diệu, nghe nói không kém Kim Hà Vương, Thủy Thần Quân chút nào. Tánh tình táo bạo, động một tí là phẫn nộ, hung dữ còn hơn một đại ma đầu chính tông, bình sanh có tật hiếu sắc, bất cứ trong trường hợp nào, gặp gái đẹp là bắt cho kỳ được, để gian dâm...
Bỗng, y ngừng bặt câu nói và nhìn ra cục trường.
Lúc đó, Thổ Long Tử không nhìn ai, đội mắt lão dán chặt vào người Khương Phong, đôi mắt dần dần ngời sáng, một màu lửa đỏ.
Màu đỏ của lửa dục, chắc chắn như vậy rồi, nếu Châu Phương nói đúng tâm tính lão.
Khương Phong một nữ trung hào kiệt, xuất hiện trên giang hồ chưa được bao lâu, nổi danh bá chủ suốt dải Trường Giang, tánh tình cương liệt, từng sát hại bao nhiêu người không gớm tay, tanh mũi, mặt chẳng nháy mày chẳng cau, bình thường chẳng một ai dám nhìn nghinh nàng, giang hồ quen xem nàng là nam tử, hơn là nữ nhân, giờ đây, đối trước Thổ Long Tử, chẳng khác nào một con cừu non trước mãnh hổ, nàng nghe điện lạnh chạy từng luồng, từng luồng khắp cơ thể, vô hình trung nàng từ từ bước từng bước một, lùi lại, lùi lại xa, lùi mãi đến tận bên thuyền.
Nếu chỉ lùi thêm một bước nữa, là nàng rơi tùm xuống nước.
Nhưng dù nàng muốn lùi, dù có rơi xuống nước, cũng chẳng còn kịp.
Chương trước | Chương sau