Ring ring
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 13 - Giàu lòng nghĩa hiệp

↓↓

Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng hấp tấp thu vũ khí về nhảy tạt ra xa. Còn Cẩm Y Hầu chạy chậm hơn trúng phải một cái quét chân của Thổ Long Tử, y ngã nhào, nhưng chẳng dám nằm tại chỗ, lăn đi mấy vòng, đôi tay vẫn giữ khư khư chiếc rương, y lăn đến góc thuyền rồi mà vẫn chưa thuận thế đứng lên được.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cẩm Y Hầu lăn đi, cửa khoang thuyền bỏ trống, có khi nào Thiết Ôn Hầu lại để cho Thổ Long Tử thừa dịp đó, chui tọt vào khoang, y nhảy vút lên không, rồi từ trên không vung kích đánh xuống đầu Thổ Long Tử.


Y đánh luôn một lượt ba chiêu Lôi Thần Kích Điện, Cấp Phong Loạn Vũ và Phong Tuyết Tinh Phát, phỏng theo ba chiêu kiếm trong kiếm pháp tuyệt luân Phong Lôi Kiếm Pháp.


Đánh ra ba chiêu đó, là liều, quá liều, quyết cùng địch đồng quy ư tận.


Ánh sáng lạnh chớp lên, ba chiêu biến thành bảy thức, thức nào cũng kỳ ảo, dị ngụy, hiểm ác cả.


Thổ Long Tử dù là bậc cao tuyệt trong võ lâm, trước thế công mạng đổi mạng, cũng chẳng dám khinh thường, ngang nhiên nghinh đòn, tà áo vàng vừa nhít động đôi chân vừa nhún, vừa đảo, định lòn mình qua vầng hào quang, vọt ra ngoài, nhưng dợm chân chuyển mình mấy lượt, vẫn còn lúng túng trong vòng kích quang.


Lý Anh Hồng chớp mắt, toan thừa gian nhoài người tới, tiếp tay Thiết Ôn Hầu, bỗng nghe tiếng gió rít bên mình. Y vừa kịp quay mình lại nhìn, thấy Mộc Lang Quân đã phi thân đến nơi.


Bắt buộc y vung tay, dùng đoạn ngân thương quét ngang, ngăn chận Mộc Lang Quân bức dồn tới.


Đoạn ngân thương trong tay y, dài độ ba thước, hiện tại dùng thay thế đoản côn, y đánh ra theo chiêu " Yên Vân Xuất Trục" đầu tiêu loang một vòng tròn, rồi nhắm ngực Mộc Lang Quân bắn vút tới...


Về phần Tiêu Phối thu, tức uất với Ngưu Thiết Oa, lại ngại liệng chuột vở đồ, chẳng dám ra lịnh cho thuộc hạ phóng tiễn, không biết làm cách nào đoạt lấy Khương Phong trong tay gã Ngưu.


Đủ biết từ lâu, hắn nuôi mộng đẹp đối với Khương Phong, hắn đến đây không ngoài mục đích chiếm hưởng cái hương sắc tuyệt vời của nữ trại chủ Thiên Phong, còn như hắn có tính chuyện lâu dài với nàng hay chăng, điều đó chỉ có mỗi một mình hắn biết.


Người đẹp đã bị Ngưu Thiết Oa mang đi, cái dụng ý của Ngưu Thiết Oa như thế nào hắn chẳng rõ, có điều hắn phải nghi ngờ, dù rằng hắn biết chẳng bao giờ người đẹp lại chấp nhận sống chung với một gã nông dân thô bạo, bởi nghi ngờ nên hắn khẩn trương ra mặt.


Hắn khẩn trương vì mất người đẹp, bọn thuộc hạ Thiên Phong Trại cũng khẩn trương như hắn, vì trại chủ lâm nạn, chúng cùng hét vang lên, cùng nhảy xuống hồ, lao vun vút trên mặt nước, vào bụi lau, theo dấu Ngưu Thiết Oa.


Trong lau dĩ nhiên có bọn thuộc hạ Tiêu Phối Thu mai phục, những kẻ ở bên ngoài trông thấy đám Thiên Phong Trại ào vào lau, sợ đồng bọn bên trong, ít người, không chống cự nổi, cũng bỏ trận thế nhảy ùn xuống nước, vọt theo, thế là Ngưu Thiết Oa mang Khương Phong đi trước, thuộc hạ Khương Phong đuổi theo, rồi thuộc hạ của Tiêu Phối Thu theo sau cùng, ba toán người cùng chạy, cùng săn đuổi.


Rồi từ trong lau, ánh thép chớp lên, tiếng thép chạm vang chan chát, lau ngã, khua xào xào bùn văng tứ tung, nước kêu bì bõm, có giao chiến với nhau trong đó rồi.


Chốc chốc, vài tia máu bắn vút lên không, đầu cỏ lau nhuộm đỏ, rồi tiếng hét, tiếng la, tiếng rú tiếp nối vang lên, chứng tỏ cục diện đã đến hồi sôi động hãi hùng, tử thần đã thẳng tay càn quét.


Ngưu Thiết Oa cười lớn, tiếng cười của hắn vang dội, át hẳn tiếng vũ khí chạm, tiếng hét la.


Song, hùm thiêng khi lạc lõng khỏi rừng già, cũng không vươn nanh vuốt mà biểu lộ Oai khí của một chúa tể sơn lâm. Hiện tại dù Tiêu Phối Thu có muốn phát huy toàn lực cũng chẳng làm sao toại ý được.


Bởi, vùng lau rậm rạp này là căn cứ của Thiên Phong Trại, một giang sơn riêng biệt của trại chủ Thiên Phong.


Cuộc chiến giữa thuộc hạ song phương khai diễn một lúc, bọn đệ tử Thiên Phong Trại bằng vào địa lợi, nhân hòa, chiếm thắng thế rõ rệt.


Trong mười tiếng rú thảm, có ít nhất bảy tám tiếng do cánh Tiêu Phối Thu phát ra. Điều đó, chứng tỏ thuộc hạ của Khương Phong cũng có hao hụt nhưng con số thiệt hại rất kém, so với phần tiêu mòn của Tiêu Phối Thu.


Tiêu Phối Thu dần dần biến sắc mặt xanh dờn, chẳng rõ nghĩ ra được mưu chước gì, bỗng y điểm một nụ cười tàn độc, rồi y cao giọng quát:


- Đốt!


Âm thinh chấn dội mặt hồ, vang đi rất xa, lồng lên không trung, tưởng chừng toàn khu lau rậm rung chuyển như có gió bão quét qua.


Bọn đệ tử của y bố trí quanh vùng, cùng rập nhau vâng một tiếng to, cùng phụ họa:


- Đốt... đốt!....


Rồi, một đạo hào quang từ dưới bắn vút lên không.


Lúc đó, cuộc chiến trên thuyền đã phân định thắng bại.


Võ công của Chiến Thường Thắng vô cùng lợi hại, nội lực của y hết sức dồi dào, đương trường nghinh chiến thì chẳng khi nào Vạn lão phu nhân dám đảm nhận, cho nên bà cứ tránh né, thỉnh thoảng thừa gian xuất phát một vài chiêu độc, còn thì chuyên quẩn đối phương theo lối du đấu, cốt làm kém giảm dần dần chân lực của địch thủ.


Con người không phải là sắt đá, sức chi trì có hạn, hơn nữa còn nóng thắng, càng dùng sức quá nhiều, do đó càng mau tiêu hao nội lực, gia dĩ Chiến Thường Thắng lại thọ thương nơi đầu vai, qua một lúc quần thảo với Vạn lão phu nhân, y cảm thấy thế công rời rạt.


Thế công rời rạc, tự nhiên y phải quay về thế thủ nhiều hơn.


Trong một cuộc chiến, ít công là không làm sao hạ đối phương được, ít công nhiều thủ là bắt đầu mình chịu cho đối phương chuyển biến cục diện rồi, nhường phần chủ động hẳn cho đối phương.


Vạn lão phu nhân thở dài:


- Rất tiếc võ lâm Trung nguyên lại sắp mất một cây kình trụ uổng thay! Cái số đoạn trường của hào kiệt anh hùng Trung thổ lại dài thêm một danh tánh nữa đó là Chiến Thường Thắng.


Chiến Thường Thắng sôi giận hét to:


- Câm mồm thối của mụ già lại ngay!


Song tiên của y lại chớp lên, quét gió vù vù, đầu song tiên luôn luôn chiếu xuống đỉnh đầu của Van lão phu nhân.


Trong khi đó, Mộc lang Quân đã bỏ Tống Quan, trở qua mặt trận của Thổ long Tử.


Lão bị ám khí của Lý anh Hồng phóng tới trúng nơi ngực nhưng ám khí chẳng làm hề hấn gì lão, bất quá chạm vào ngực, vang lên mấy tiếng bịch bịch rồi dội trở về.


Lý anh Hồng toát mồ hôi lạnh, chẳng biết Mộc lang Quân luyện được môn nội công gì kỳ diệu đến thế, hóa giải ám khí dễ dàng.


Bỗng một âm thanh vang bên tai y, nhẹ như cánh muỗi:


- Đừng sợ gì cả! Nơi ngực của lão có chiếc Thần Mộc Hộ tâm chuẩn, một vật gia truyền chứ chẳng phải là lão luyện được môn võ công kỳ diệu chi đâu mà ngăn chận được mọi đao thương kiếm kích đâm thủng.


Ai dùng pháp Truyền Âm Nhập Mật trấn an Lý Anh Hồng?


Y chẳng cần tìm hiểu người đó là ai, biết được sự bí mật nơi Mộc Lang Quân rồi, y phấn khởi tinh thần, hét lên một tiếng lớn xông vào.


Vạn lão phu nhân nhanh nhẹn lách mình lòn theo bóng song tiên, cố tránh càng nhiều càng hay, khỏi va chạm vũ khí, bởi vũ khí của bà hiện tại, chỉ là một chiếc trường thương, chứ chẳng phải là chiếc bách bửu trượng mà mọi người đều ngán sợ.


Bà vừa lòn tránh tiên ảnh, vừa thở dài, rồi bà cất tiếng khuyên:


- Đừng nóng giận, Chiến Thường Thắng! Nóng giận lên hùng hổ thấy ghê rợn quá, ai mà chịu nổi? Hay là ngươi đã bắt đầu thức ngộ là mình không còn thường thắng nữa chăng?


Bà dùng cái lối khích, cho đối phương càng cáu tiết, có cáu tiết để lộ sơ hở, mới mau kém giảm công lực, và đến lúc đó rồi, Chiến Thường Thắng sẽ chỉ còn là con mồi ngon trong tay bà.


Đột nhiên, bà vung trượng lên, dùng đầu trượng chỏi đúng đầu ngọn roi của Chiến Thường Thắng, rồi hai quả ô mai theo dạ dưới chiếc trượng bay tới.


Hai quả ô mai rim đường bắn trúng ngực của Chiến Thường Thắng.


Y hự lên một tiếng, ngực đau nhói lên, và cứ đau như vậy mỗi lần y vung song tiên xuất chiêu.


Trong trường hợp đó, tự nhiên y chẳng thể chi trì cuộc chiến lâu hơn theo ý muốn được.


Thiết Ôn Hầu toàn thân nhuộm đỏ máu, bản tính quật cường, y không hề khiếp sợ, cố chịu đau, cắn chặt hai hàm răng, quyết liều sanh tử với lão già câm điếc.


Nhìn qua cục diện, tại các mặt trận, bọn Thiết Ôn Hầu đã thất thế rõ rệt, và chắc chắn là sẽ thảm hại trong phút giây. Chỉ còn mặt trận giữa Lý Anh Hồng và Mộc Lang Quân là ở cái thế quân bình.


Thực ra, tinh thần đồng đội đã xuống quá thấp trước nguy cơ của toàn thể, Lý Anh Hồng cũng bị chấn động tâm tư, rồi từ chấn động đi đến hoang mang, bản lĩnh dù cao, cũng chẳng còn lợi hại đúng mức rồi.


Đáng lý thì y đã bị Mộc Lang Quân dồn vào thế bại rồi, chứ đâu giữ được ngang ngữa mãi đến giây phút này?


May cho y, vừa gặp cơn nguy cấp, thế công của Mộc Lang Quân dồn mạnh, thì liền có người bí mật dùng pháp truyền âm chỉ điểm cho y, nhờ vậy mà y lắm lần chuyển nguy thành an giữ vững thế quân bình.


Mộc Lang Quân mấy lượt hiển lộng thần oai mà chẳng làm gì nổi đối phương, lão sôi giận đùng đùng, nhảy choi choi, hét lên ầm ĩ.


Lão có lạ gì tài nghệ của Lý Anh Hồng, cho nên lão hết sức kinh ngạc nhận ra hiện tại đối phương dùng toàn những chiêu thức ngụy dị, kỳ bí, lão không cách nào hóa giải nổi.


Lý Anh Hồng cứ theo lời chỉ điểm của người bí mật, mà tiến thoái vừa đánh vừa tự hỏi, chẳng biết vị cao nhân nào tiếp trợ âm thầm đó là ai.


Dĩ nhiên người đó hẳn phải có tài kinh thiên động địa, mới giúp nổi y chuyển nguy ra an, và có thể sẽ từ an ra thắng như thường.


Cuộc chiến dần dần ác liệt, chẳng ai tiếp trợ được ai, bởi đối phương bám sát bên mình. Không rảnh tay một phút giây nào hầu nghĩ đến đồng bạn.


Trong khi tất cả mọi người đều tham gia cuộc chiến, thì Bạch Mã Tướng Quân âm thầm lẻn đi.


Còn Cẩm Y Hầu Châu Phương thì lúc đó lại lùi về một góc thuyền.


Không đủ can đảm trở lại giao thủ.


Bỗng Thiết Ôn Hầu rú lên một tiếng lớn thê thảm vô cùng. Cánh tay hữu của y đã bị Thổ Long Tử đánh gãy. Tay gãy thì kích rơi, chạm sàn thuyền vang lên một tiếng keng, lạnh rợn.


Thổ Long Tử bật cười hắc hắc, khoé miệng của lão hiện lộ vẻ mai mỉa cùng cực, chừng như lão ngầm hỏi:


- Giờ thì ngươi có còn định liều mạng với ta nữa chăng?


Bởi lão câm nên chẳng thốt được thành lời, lão lấy vẻ cười ánh mắt biểu lộ cái ý.


Nhưng, thảm bại như vậy rồi, có khác nào dở sống dở chết, trước sau gì cũng khó thoát chết. Thiết Ôn Hầu sau tiếng rú, lại gầm lên như con hổ trúng thương, nhào tới ngay.


Trong khi y nhào tới thì Thổ Long Tử đang quay lưng lại, có lẽ lão định vọt vào khoang thuyền.


Lưng của lão như có một con mắt thứ ba, thấy rõ mọi cử động của đối phương, lão chẳng cần quay đầu lại, chỉ dịch bước tạt qua một bên.


Nhảy tới, định chụp Thổ Long Tử, dù có bị lão ấy phản ứng, cũng chẳng sờn. Thiết Ôn Hầu lại chụp vào khoảng không, mất thăng bằng ngã chuồi xuống sàn thuyền, kêu một lên một tiếng "bịch." Phải kể y cũng là tay lợi hại lắm, ngã như vậy rồi, còn thừa một tay y trườn nhanh mình theo Thồ Long Tử, vòng cánh tay còn lại ôm chân hữu của Thổ Long Tử.


Bị Ôm chân thình lình, Thổ Long Tử chập choạng suýt ngã. Bất giác lão sôi giận vung tay chặt mạnh xuống đầu vai của Thiết ôn Hầu.


Một tiếng rắc vang lên cánh tay còn lại của Thiết ôn Hầu bị tiện lìa.


Thổ Long Tử bật cười ghê rợn mặt lão hiện rõ vẻ hung tàn, trông lão chẳng còn nhân dạng nữa, mà chính là hiện thân của mãnh thú.


Lão nhìn xuống Thiết ôn Hầu nằm một đống dưới chân lão.


Nhưng lão không đánh tiếp cho Thiết ôn Hầu chết gấp, lão muốn để cho y thấm cái đau đớn, lão muốn dày vò y cho thỏa mãn thú tính.


Hiểm độc như Vạn lão phu nhân trước tình cảnh đó cũng phải lạnh mình, bất nhẫn...


Thổ Long Tử cứ cười, cứ nhìn Thiết ôn Hầu càng nhìn gương mặt lão lộ vẻ tàn khốc.


Chợt Thiết ôn Hầu há miệng cắn mạnh vào đùi lão.


Đau quá, Thổ Long Tử nhăn mặt mồ hôi lạnh đượm nhanh nơi trán, lão rít lên vì câm nên không rít thành lời, âm thanh phát ra toàn là những tiếng rột rột nơi yết hầu, chân kia lão đạp hai tay lão đấm xuống, càng đạp, càng đấm lão chẳng làm sao cho Thiết ôn Hầu nhả ra trái lại y càng cắn mạnh, cắn chặt.


Chiến Thường Thắng trông thấy đồng bạn bị lâm vào tình trạng đó, vừa rợn người, vừa xót xa, lệ thảm doanh tròng. Còn lại bao nhiêu khí lực, y vận dụng tất cả dồn vào song tiên, đánh ra ba chiêu, bức thoái Vạn Lão phu nhân.


Vừa lúc đó, có nhiều đốm lửa bay tới nơi giữa con thuyền, lửa cháy nhanh, cháy mãnh liệt.


Bất giác, Chiến Thường Thắng giật mình lùi lại ba bước bỗng nghe cánh tay bị gạc mạnh, đầu roi của tay hữu đã bị Thổ Long Tử chụp trúng và giật lại.


Thổ Long Tử giật, Chiến Thường Thắng trì, song phương cố dùng sức bên đoạt, bên thu ngọn roi, Chiến Thường Thắng cảm thấy một luồng khí nóng chuyển từ ngọn roi lên bàn tay, luồng khí nóng làm tê liệt hổ khẩu của y, luồng khí nóng có một sức bành trướng phi thường, ngọn roi không lay động, nhưng hổ khẩu của y tét ra máu chảy ròng ròng.


Tự nhiên, y phải buông ngọn roi đó.


Thổ Long Tử giành được ngọn roi rồi lập tức trở đầu dộng mạnh xuống thiên linh cái của Thiết ôn Hầu.


Còn ai không tin tưởng là chiếc đầu của Thiết ôn Hầu phải nát bét như quả dưa.


Nhưng một bóng người rất nhỏ, từ bên cạnh lao vút đến che trên mình Thiết ôn Hầu, đồng thời quát to:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lời xin lỗi nho nhỏ

Lời xin lỗi nho nhỏ

Tự dưng Trâm đi ngang qua tôi trên phố đông người, thản nhiên không hề biết. Tôi hơi

28-06-2016
Hẹn đôi

Hẹn đôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Quả là

25-06-2016
Khi nào em cưới anh?

Khi nào em cưới anh?

Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo "Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?" "Em à?" -

23-06-2016
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016
Người đàn bà trong anh

Người đàn bà trong anh

(khotruyenhay.gq - tham gia viết bài cho tập truyện ngắn: "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016