Sĩ Khải kêu lên kinh ngạc.
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đỗ Ngọc trao chén ngọc cho chàng cười vui:
− Có Lạc thính âm thì không thể thiếu Ngọc thanh thiên, đệ xin nhường chén tiên lại cho huynh đó.
− Bao nhiêu?
Sĩ Khải hỏi nhanh dồn dập như thể sợ Đỗ Ngọc đổi ý:
− Một trăm lạng vàng hay luôn vạn lạng đệ cũng sẵn sàng trả ngay không thắc mắc.
Đỗ Ngọc lắc đầu:
− Nếu bảo vật thì không thể bán bằng tiền, hơn nữa đệ chẳng túng thiếu lắm đâu?
Sĩ Khải lo sợ:
− Thế công tử định đổi bằng gì?
− Bằng tình!
Đỗ Ngọc đặt một bàn tay lên vai Sĩ Khải:
− Chỉ cần một cuộc vui ở Mộng Ngọc Thanh Lân và tình bạn của Sĩ huynh là đủ cho đệ vui rồi.
Sĩ Khải ôm chầm lấy Đỗ Ngọc kêu lên mừng rỡ:
− Ồ tri kỷ, trên đời mấy ai tìm được bạn tri âm. Chẳng những một cuộc vui mà một vạn cuộc vui Sĩ Khải này cũng sẵn lòng chiều bạn cơ mà.
Đỗ Ngọc vòng tay:
− Đa tạ Sĩ huynh. Chúng ta đi thôi.
− Mời công tử.
Sĩ Khải cất vội hai bảo vật vào chiếc tủ đầy ắp những bảo vật của mình, cùng Đỗ Ngọc bước xuống lầu.
Nỗi vui sướng đã làm đôi bạn chưa uống đã say, chân khập khiểng, bá chặt vai nhau, cười đùa vui vẻ.
Nắng vừa lên khỏi ngọn cây.
***
Hồ Sơn vạch tấm mành the rón rén bước vào, trên tay chàng chén thuốc vừa mới được cất xong lên hơi nghi ngút.
Nhìn sư phụ nằm yên bất động trên giường, chàng không cầm nổi giọt nước mắt.
Từ lúc nghe tin Giang Lâm bỏ mình ở Tuyệt hồn nhai, Lâm Bình bỗng như mất đi toàn sinh khí, tuổi già đè nặng trên vai rồi lâm trọng bệnh.
Hồ Sơn nhẹ nhàng đặt chén thuốc lên bàn bước lại gần sư phụ đưa tay bắt mạch.
Mạch đạo người chẳng điều hòa, hơi thở trì chậm, chứng tỏ người đang mang tâm bệnh trầm trọng.
Hồ Sơn lay người Lâm Bình, gọi khẽ:
− Sư phụ, đã đến giờ dùng thuốc.
Lâm Bình trở giấc, quay người mệt mỏi:
− Hồ Sơn, canh mấy rồi con?
Hồ Sơn vừa đi đến bàn đem chén thuốc lại cho thầy, cung kính nói:
− Thưa sư phụ, bây giờ là giờ tý không phải ban đêm.
Lâm Bình ngồi bật dậy:
− Ồ! Ta đã ngủ nhiều đến thế kia à? Các môn đồ đang đợi ta, con hãy giúp sư phụ mặc y phục ...
Hồ Sơn trao chén thuốc cho thầy:
− Sư phụ, con đã thay thầy luyện võ công xong và đã cho các đệ tử nghỉ ngơi. Thầy mệt, hãy uống thuốc và nằm tịnh dưỡng vài hôm.
Ánh mắt Lâm Bình ánh lên vẻ hài lòng, lão uống cạn chén thuốc thở dài:
− Hồ Sơn, ta hài lòng về con. Nhưng ta không thể nào nằm yên tịnh dưỡng.
Lâm Bình đứng dậy định bước đi, nhưng lại té quỵ xuống giường, hai tay ôm ngực ho mấy tiếng. Hồ Sơn thất sắc vội đỡ lấy Lâm Bình:
− Sư phụ, thầy còn yếu lắm, nên nằm tịnh dưỡng đi.
Lâm Bình mệt nhọc:
− Hồ Sơn, Thảo nhi đâu? Mấy hôm nay sao ta không thấy. Thương tích của nó như thế nào rồi?
Chàng cúi đầu buồn bã:
− Thưa sư phụ, Thảo Sương đã bình phục nhưng suốt mấy ngày nay muội không cho con gặp mặt, chẳng chịu ăn uống và đóng chặt cửa thư phòng khóc mãi.
Lâm Bình than thở:
− Nó đang giận nhưng cũng thật đáng thương. Hồ Sơn, con hãy cầm lấy vật này và nếu một mai có chuyện gì xảy đến cho ta, con hãy nghĩ tình mà thương cho nó.
Hồ Sơn hốt hoảng sụp quỳ xuống chân thầyL - Sư phụ, xin đừng làm con sợ.
Lâm Bình vuốt tóc chàng thương mến như một đứa con, khẽ đặt vào tay chàng chuôi kiếm nhỏ bằng vàng, thì thào:
− Uy quyền của Thái Bình giáo nằm trong chuôi kiếm nhỏ này đây. Trong các môn đồ của ta, chỉ có con là người duy nhất xứng đáng với chức vị chưởng môn nhân Thái Bình giáo phái. Chỉ tiếc một điều là conq uá ư đa cảm, thương người, thiếu mất cái bản tính cương quyết mà vị chưởng môn nhân nào cũng cần phải có.
Lâm Bình cười khẩy:
− Hừ! Giang Lâm thì có thừa bản tính thứ hai nhưng lại chẳng có được lòng vị tha cao thượng như con. Bấy lâu nay ta vẫn đắn đo, nay Giang Lâm giữa đường bỏ mạng.
Âu đó cũng bởi do lòng trời đã định.
Hồ Sơn xúc động nước mắt tuôn rơi:
− Sư phụ! Thầy đã nhận và cưu mang từ lúc con chưa biết gì, đến nay con trở thành một trong số hàng đại đệ tử của thầy, ơn nghĩa đó con chưa đền đáp được thì con dám đâu ...
Lâm Bình cắt ngang:
− Đền ơn ta con phải nhận lấy sứ mệnh thiêng liêng này và đừng phụ lại lòng tin cậy của ta.
Hồ Sơn không biết phải nói sao, chàng bối rối xoay chuôi kiếm trên tay:
− Sư phụ, nhưng ...
− Ta hiểu, con sợ Thảo Sương hiểu lầm rồi oán hận chứ gì? Con an tâm, ta cũng đã trao cho nó và Châu Đạt mỗi người một chuôi kiếm như thế này.
Hồ Sơn ngơ ngác:
− Sư phụ, đệ tử không hiểu?
Lâm Bình nói tiếp thản nhiên:
− Và lưỡi kiếm thì tra đã trao cho Giang Lâm cùng pho bí kíp đầu tiên. Hồ Sơn, nhiệm vụ của con là phải tìm cho được lưỡi kiếm kia để có đủ uy quyền.
Ngừng một chút, người nói tiếp:
− Và chỉ có con mới xứng đáng là chưởng môn nhân của giáo phái Thanh Bình.
− Thế còn Thảo Sương và Châu Đạt?
Lâm Bình vuốt râu cười vui:
− Đó chỉ là đòn hỏa mù của ta thôi. Sự thật ổ sư để lại gươm vàng chỉ có một lưỡi và một chuôi thôi. Còn hai chuôi kiếm kia dùng để gắn hai lưỡi kiếm bạc này, đây vật này ta để dành cho hai người phó môn nhân.
Lâm Bình lại lấy ra hai lưỡi kiếm nhỏ bằng bạc trao cho chàng và nói tiếp:
− Con hãy giữ lấy và ban tặng cho chúng khi nào con cảm thấy chúng đủ sức đủ tài.
Thầy còn tiết lộ cùng con một bí mật. Sau khi lấp chuôi đúng vào kiếm vàng thì ba đứa con mỗi đứa nếu có đủ ý chí và sức mạnh s nhận được một món quà đặc biệt mà sư tổ để lại cho các con với một di chúc lạ lùng:
"Tặng cho vị chưởng môn nhân đời thứ tám và hai phó môn nhân của người." Hồ Sơn ngạc nhiên:
− Tại sao sư phụ không ...
Lâm Bình mỉm cười cắt ngang:
− Có lẽ món quà của sư tổ để lại rất đặc biệt và chỉ để dành tặng cho hậu duệ thứ tám của mình. Nên trước ta có nhiều người đã thử đi tìm quà tặng nhưng tất cả đều thất bại. Cây gươm vàng của con là chìa khóa mở cửa, nếu con bỏ qua cơ hội, món quà của sư tổ sẽ thuộc về trời đất, tặng kẻ có cơ duyên. Này Hồ Sơn ...
Lâm Bình đột nhiên trở giọng nghiêm nghị:
− Con phải giữ kín chuyện này kẻo giáo phái xảy ra lắm điều không tốt.
Hồ Sơn cất tất cả vào tay áo cúi đầu cung kính:
− Đệ tử xin vâng lời dậy! Bây giờ sư phụ nằm yên để con vận công điều trị.
Lâm Bình toan lắc đầu từ chối, chợt dừng lời vì Châu Đạt chạy vào kêu lên hốt hoảng:
− Sư phụ, Thảo muội đã rời khỏi Thái Bình giáo phái, nàng có viết thư gởi lại cho sư phụ.
Hồ Sơn hốt hoảng chụp nhanh bức thư của Thảo Sương đọc lớn cho sư phụ cùng nghe:
Kính gởi phụ thân!
Nghịch nhi không thể ở lại nhìn Thái Bình giáo phái dẫn bước vào con đường suy thoái, vì bên cạnh cha lúc này là con rắn độc Hồ Sơn, kẻ kém tài thiếu đức, hắn dùng lời ngon ngọt để mê hoặc phụ thân.
Một Giang Lâm đã chết, con không muốn một ngày nào đó, tấm thân này nằm trong tay hắn, nên quyết lên đường dông ruổi tìm đến Tuyệt hồn nhai. Một là được cùng Giang huynh nhìn nhau lần cuối. Hai là tìm lưỡi kiếm vàng mà cha đã trao lại cho Giang huynh để trở về giết tên nghịch đồ, biến Thái Bình giáo thành một giáo phái như lòng cha hằng mong tưởng.
Nghịch nhi mong được cha thứ tha cho lời bộc trực, ở lại bản giáo, cha gìn giữ sức khỏe cho được an khang, chờ con trẻ về vui câu đoàn viên tương hợp.
Bất hiếu nhi kính bút.
Thảo Sương - Trời!
Lâm Bình hét lên uất ức:
Chương trước | Chương sau