Teya Salat
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 28 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 7

↓↓

Vừa nói, chàng vừa nhìn thẳng vào mắt nàng như để chờ mong sự thứ tha rộng lượng.

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu Yến như bị sốt run dưới ánh mắt của chàng. Nàng cụp mắt nhìn xuống dòng nước bị nhuộm xanh một cách kỳ lạ mà nói chẳng ra lời, nàng muốn nói rằng nàng không có ý định trách hờn chàng làm vẩn đục hồ nước, mà chẳng biết phải diễn tả thế nào cho đúng cả.


− Cô nương giận Đỗ Ngọc này đến thế sao? Thôi, Đỗ Ngọc xin phép giã từ và sẽ đền ...


− Khoan.


Tiểu Yến chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi lại nghẹn lời.


− À!


Chàng cười vui vẻ.


Tiểu Yến thèm nhìn nụ cười đó biết bao nhiêu, nhưng nàng chẳng còn đủ can đảm nói ra những gì muốn nói.


Đỗ Ngọc dịu ngọt:


− Cô nương đừng buồn nữa để tại hạ đền ngay đây.


Nói xong, Đỗ Ngọc ngồi xuống ngay giá vẽ của nàng. Tiểu Yến vội lui về phía sau lưng chàng lặng yên, kinh ngạc. Thoát khỏi tia mắt kềm tỏa của chàng, nàng cảm thấy mình bớt bối rối, hơi thở trở lại nhẹ nhàng hơn, tay chân trở lại bình thường.


Nhưng Đỗ Ngọc lại tặng cho nàng một bất ngờ khác. Dưới nét bút của chàng, hình ảnh nàng lại hiện lên, lặng yên bất động bên khóm hoa hồng, dưới rặng liễu xanh, hồ cá trong xanh và nụ cười rạng rỡ.


− Ôi!


Nàng không kìm được tiếng kêu thán phục.


Đỗ Ngọc quay sang nhìn nàng âu yếm:


− Kẻ phàm phu tục tử xin được chuộc lỗi lầm của mình bằng một bức tranh chẳng có hồn, cô nương không từ chối chứ?


Tiểu Yến chớp mắt:


− Công tử quả là một họa sĩ tài hoa.


Đỗ Ngọc đậy nắp bút vẽ:


− Cô nương chớ quá lời khen, Đỗ Ngọc này không phải là họa sĩ mà múa bút chỉ là một thú vui nhỏ dùng để giải sầu, dám đâu sánh với ...


− Ồ!


Tiểu Yến cắt ngang:


− Tiện nữ quên mất người là ...


− Ồ, không Đỗ Ngọc xua tay:


− Đỗ Ngọc tôi không muốn ai nhắc đến địa vị của mình. Mà Tiểu Yến này ...


Tiểu Yến chợt nghe một luồng hơi lạnh chạy khắp cơ thể nghe lời chàng gọi tên mình một cách âu yếm.


− Nhờ nàng đề hộ vần thơ vào bức họa này nhé.


Tiểu Yến lúng túng:


− Tiện nữ nào dám múa rìu qua mắt thợ. Đã có công vẽ nên bức họa thì công tử tiếc gì mà chẳng nhả ngọc phun châu?


Đỗ Ngọc mỉm cười vén áo:


− Xin vâng lời cô nương chỉ bảo.


Thoắt một cái bàn tay chàng như múa trên vuông vải trắng, những nét chữ đen tuyền hiện ra đẹp như rồng bay phượng múa:


Hồ lặng vương buồn lộng bóng mây!


Chiếc ngô đồng rụng, lá thu bay ...


Dáng tiên ủ dột sầu chi đó?


Ai đã làm cho liễu úa gầy?


Chàng dừng tay nhìn nàng chờ đợi:


− Xin cô nương vui lòng cho tại hạ được nghe lời vàng ngọc.


Tiểu Yến đón cây bút từ tay chàng nhỏ nhẹ:


− Tiện nữ dám đâu phê bình quân tử, chỉ xin mượn lại ý người họa tiếp vần thơ.


− Ồ! Xin mời tay tiên thả chữ đi cho.


Nàng khẽ vén tà áo dài màu hồng phấn, run run thả lên nền vải trắng những dòng chữ nho mảnh mai tựa như cành liễu rũ bên mành:


Trận gió vô tình gợn bóng mây Trời thu man mác, lá thu bay Hoa hờn thua thắm, hoa buồn nở Chờ đợi tri âm liễu úa gầy ...


Chưa kịp buông viết, nàng đã phải giật mình vì lời khen tặng của Đỗ Ngọc:


− Ồ! Một áng thơ tứ tuyệt thật hay! Cô nương đã làm Đỗ Ngọc phải thẹn thùng.


Đôi má nàng ửng đỏ vì được chàng khen tặng:


− Công tử quá khen.


Một áng mây xanh nhẹ lướt trên dám hoa hồng rồi dừng lại đột ngột rơi nhanh trên thảm cỏ hóa thành tiếng nói của Doanh Doanh:


− Tiểu Yến. A! Có mặt Đỗ huynh ở đây nữa à?


Doanh Doanh kêu lên ngạc nhiên bước đến gần hai người:


− Đỗ huynh đến tự bao giờ sao không lên hoa lầu cùng Sĩ huynh?


Đỗ Ngọc lúng túng, chàng bước qua một bước như cố che đậy không cho Doanh Doanh nhìn thấy bức vẽ của mình, nhưng chàng không sao che được tia nhìn sắc bén của nàng. Doanh Doanh làm ra vẻ thản nhiên rồi lùi lại ngỡ ngàng:


− Ồ! Thì ra hai người đang cùng nhau thi họa đề thơ à! Thật sơ ý làm cắt đứt nguồn thi hứng ...


Tiểu Yến nãy giờ mặt đỏ như gấc chín, mãi cúi nhìn mặt nước hồ trong như người làm chuyện chẳng quang minh chánh đại, giờ mới cất lời vội vã:


− Doanh tỷ! Không phải đâu! Đỗ công tử chỉ mới vừa đến thôi. Chị tìm em có chuyện gì không?


Doanh Doanh khẽ nở nụ cười:


− À, ngồi mãi trên thư phòng chị buồn quá, muốn rũ em đi dạo một vòng, nhưng nếu em đang bận thì chị xin lui gót ngay đây.


Đỗ Ngọc tiến lên một bước:


− Doanh muội, em hãy đưa Tiểu Yến đi dạo, huynh lên lầu với Sĩ huynh đây.


Đỗ Ngọc gật đầu chào hai nàng rồi rảo bước đi nhanh. Tiểu Yến nhìn theo như tiếc rẻ, Doanh Doanh kéo nhẹ tay nàng:


− Tiểu Yến, chúng ta đi thôi.


***


Vừa đặt chân lên lầu, Đỗ Ngọc đã nghe tiếng Sĩ Khải cười vang rộn rã hòa lẫn tiếng nhạc tiên réo rắt, chàng đẩy mạnh cửa bước vào. Thật bất ngờ, Đỗ Ngọc sững người lại khi nhận ra tiếng nhạc vui tai mà mình vừa được nghe kia lại phát ra từ chiếc hộp nhỏ trên tay Sĩ Khải:


− Đỗ công tử, vào đây vào đây, tại hạ có vật này để khoe với công tử đây.


Ngẩng đầu thấy Đỗ Ngọc, Sĩ Khải gọi vang mừng rỡ.


Đỗ Ngọc ngồi vào chiếc ghế bọc lông hổ, gương mặt đợi chờ, một tiếng kêu ngạc nhiên phát ra khi chàng thấy viên xúc xắc màu xanh ngọc tỏa ra một làn ánh sáng dịu dàng nằm trong tay Sĩ Khải.


− Ồ, lạc thính âm, Sĩ huynh vừa mua lại của ai vậy?


Sĩ Khải cười vui nói khoe khoang:


− Đệ không mua mà nó là quà tặng của một người bạn thân đó.


Tách trà trên tay Đỗ Ngọc dừng lại nửa chừng:


− Quà tặng à? Quả là một chuyện khó tin. Người bạn nào mà tốt bụng thế này?


Sĩ Khải lắc đầu:


− Đệ cũng không biết, người ấy chỉ là một bóng đen có võ công thâm hậu trên đời.


Đỗ Ngọc lạ lùng:


− Ồ! Chuyện nghe thật ly kỳ, nhưng huynh và người ấy quen biết nhau như thế nào?


Sĩ Khải cúi nhìn làn nước trà trong xanh như hồi tưởng lại chuyện xa xưa:


− Cách đây ba năm, người bịt mặt đó đã cứu đệ thoát một cái chết bất ngờ, rồi đem lòng cảm mến nhau, đệ và người ấy kết tình bằng hữu, hứa sẽ chẳng bỏ nhau trong khó khăn hoạn nạn. Nhưng suốt từ ngày ấy đến nay đệ chỉ toàn thọ ân người bạn ấy mà thôi. Tất cả những bảo vật mà đệ có đều do người bạn đó tặng cho.


Đỗ Ngọc trầm ngâm một lát rồi cất giọng buồn buồn:


− Có được một tình bạn như vậy thật là đáng quý, đệ thèm có một tình bạn như vậy biết bao? À, suýt nữa thì quên mất.


Đỗ Ngọc chợt nhớ, lấy từ trong tay áo ra một chiếc chén ngọc trạm trổ tinh vi nói:


− Đệ vừa mua được "Ngọc thanh tiên" đây, huynh nhìn xem có đẹp không?


Sĩ Khải cầm chiếc chén ngọc lên tay, xoay tròn ngắm nghía rồi xuýt xoa khen ngợi:


− Ồ! Vết trạm trổ mới tinh xảo làm sao? Chén này mà ăn cơm thì ...


Đỗ Ngọc cắt ngang:


− Kìa Sĩ huynh! Ngọc thanh tiên không phải dùng để ăn đâu?


− Thế nó dùng để làm gì?


Đỗ Ngọc mỉm cười:


− Cho đệ mượn viên Lạc thính âm của huynh một lát.


Rồi chàng bỏ viên xúc sắc vào chén ngọc, úp một chiếc dĩa nhỏ lên khẽ lắc, tiếng nhạc Lạc thính âm bỗng trên nên réo rắt, trầm bổng đến lạ lùng, đưa tâm hồn con người vào những cảm xúc thần tiên bay bổng.


− Ồ!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Sinh sau vài phút

Sinh sau vài phút

Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được

30-06-2016
Hiểu nhầm trái tim

Hiểu nhầm trái tim

Tôi khóc òa lên. Những ngày ném bó hoa của Đăng vào một xó, những ngày la ỏm tỏi,

28-06-2016
Em đồng ý ly hôn!

Em đồng ý ly hôn!

Tôi luôn là người phụ nữ yếu đuối. Tôi dùng mọi cách để cứu 1 vãn cuộc hôn

30-06-2016
Thiên sứ của mẹ

Thiên sứ của mẹ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương