Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 15

↓↓

Hồ Sơn gục đầu xuống, im bặt, hai hàng nước mắt tuôn ra khi phát giác công lực của mình đã bị phế.

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Doanh Doanh sợ hãi nắm chặt bàn tay Hồ Sơn:


− Hồ ca ca! Anh hãy bình tĩnh lại ...


Hồ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa, nói trong nghẹn ngào:


− Doanh muội! Ngu ca cảm tạ công đức của em, nhưng hiện nay công lực của anh hoàn toàn hủy diệt, anh còn sống nữa làm gì?


Lập tức chàng chộp lấy thanh kiếm nhỏ bên lưng của Doanh Doanh đâm thẳng vào trái tim mình.


Doanh Doanh kinh hãi hét:


− Hồ ca ...


Đồng thời theo tiếng thét, ngọn ngọc chưởng của nàng gạt phăng thanh kiếm nhỏ bay đi. Nàng ôm chặt lấy Hồ Sơn khó lớn:


− Hồ ca ca ... anh đừng làm thế.


Hồ Sơn sửng sốt, im bặt, hai hàng nước mắt lại tuôn trào. Trong cảnh tình này bỗng nhiên chàng cảm thấy thương yêu nàng vô hạn.


Thảo Sương hung dữ bạc ác với chàng bao nhiêu thì Doanh Doanh lại càng hiền lành, tình nghĩa bấy nhiêu. Nàng ôm chàng, mùi hương trinh nữ từ da thịt toát ra thật kỳ diệu khiến chàng bàng hoàng, ngây ngất quên hẳn cả sự đau đớn, rêm nhức vẫn còn hoành hành trong cơ thể.


Chợt Doanh Doanh cất giọng thỏ thẻ bên tai:


− Hồ ca ca! Anh đừng làm em sợ hãi ...


Âm thanh giọng nói của nàng như rót mật vào lòng làm cho sư huynh rung cả trái tim.


Chàng cúi nhìn nàng, đôimắt đang ngập lệ, cất giọng run run:


− Doanh muội! Vì sao em ngăn cản không cho anh chết? Hiện nay anh là một kẻ vô dụng, còn tham sống làm gì nữa?


Sợ Hồ Sơn lại tìm cách tự sát, Doanh Doanh càng ôm chặt lấy chàng hơn. Nàng nức nở:


− Hồ ca ca! Anh đừng làm thế. Anh chết rồi em sống được sao? Đời em cô độc trong giờ phút này chỉ còn trông cậy có anh thôi.


Mấy lời Doanh Doanh vừa thốt làm cho Hồ Sơn man mác cả tâm hồn. Từ ngày chàng biết yêu đến giờ chưa từng nghe một thiếu nữ nào tận tình đến thế. Thảo Sương chỉ biết luôn luôn hằn học, sỉ nhục chàng thôi.


Hồ Sơn buông tiếng thở dài:


− Doanh muội, ngu ca còn sống chỉ làm khổ cho em chớ có ích lợi gì?


Doanh Doanh ngẩng đầu lên:


− Hồ ca ca! Anh hãy sống, em sẽ ở mãi bên anh. Em tìm cách sao cho anh được phục hồi công lực. Anh phải có đủ can đảm chấp nhận trong cảnh ngộ đau thương này, nhưng nhất định anh phải tự minh oan cho mình chứ không thể chết đi hèn yếu như thế. Em sẽ giúp anh làm sáng tỏ oan tình trước Thái Bình giáo phái.


Những lời Doanh Doanh nói như giọt nước Cam lộ rót vào người Hồ Sơn, khiến chàng cảm thấy phấn chấn cả tâm thần. Chàng nhìn sững vào mặt nàng.


Doanh Doanh, một trang tuyệt thế giai nhân không hề thua kém Thảo Sương một chút nào. Điều lạ lùng là hai cô gái này có khuôn mặt giống nhau như tạc, nhưng Thảo Sương có cái sắc đẹp lộng lẫy mê hồn, còn Doanh Doanh thì diễm kiều, thơ ngây như một nàng công chúa quý phái cao sang.


Hồ Sơn còn đắm chìm trong mộng đẹp, chợt nghe Doanh Doanh cất giọng trong như ngọc:


− Hồ ca ca! Anh mê man tính đến nay đã sáu ngày rồi chắc bụng đã đói nhiều.


Anh hãy chờ em đi lấy thức ăn cho anh dùng đỡ.


Nàng rời khỏi chàng, chạy ra phía sau hang động mang đến cho chàng bốn quả trái cây rừng chín mọng.


Sẵn cơn đói đang cồn cào, Hồ Sơn ăn một lúc hết sạch bốn quả trái cây. Doanh Doanh lấy nước cho chàng uống, ấn chàng nằm xuống phản đá nghỉ ngơi ...


***


Kể từ hôm đó, hàng ngày Doanh Doanh đi hái trái cây rừng và săn chim, thỏ đem về nấu nướng hai người cùng ăn. Một tháng sau Hồ Sơn đã lành hẳn các vết thương còn lại, nhưng chàng trở thành một người bình thường không có võ công.


Chàng chán nản, toan tự tử mấp phen nhưng Doanh Doanh đã kịp thời ngăn cản.


Những ngày cùng ở trong hang động, nhiều khi hai thân xác giao kề, Hồ Sơn và Doanh Doanh trở nên thân mật, không còn một chút tỵ hiềm.


Không hiểu họ xem nhau như tình tri âm, tri kỷ vì cảnh ngộ giống nhau trong cuộc đời cô độc hay còn một thứ tình nào khác. Có điều vắng nhau một phút họ thấy nhớ nhung, lo lắng. Họ cảm thấy không còn có thể rời xa nhau được nữa. Đôi khi Doanh Doanh tự hỏi không biết có phải nàng đã thương yêu Hồ Sơn rồi chăng?


Cách đấy không lâu, Doanh Doanh đã thương yêu Giang Lâm tha thiết, nhưng từ khi chàng hành động tàn ác với Hồ Sơn, nàng sợ hãi chàng không còn muốn gần gũi nữa.


Gặp Hồ Sơn, vốn là một chàng trai tuấn tú, lại phong cách đạo đức, khoan dung, nàng phát sinh ra cảm mến. Tình cảm của nàng nghiêng hẳn về chàng.


Doanh Doanh đứng dậy, dịu dàng:


− Hồ ca ca, anh nằm nghỉ ngơi, tiểu muội ra sau thạch trì lấy nước cho anh uống nhé.


Dáng tiên tha thướt của Doanh Doanh đi thẳng về phía sau hang động. Nơi đây phía trên có khoảng trống của bầu trời, mây trắng gợn nước thạch trì xanh tận đáy.


Doanh Doanh múc đầy bầu nước, đứng nhìn mặt hồ. Chính giữa hồ duy nhất một bụi sen tám lá to lớn dị thường. Cứ theo Doanh Doanh nghĩ, có lẽ bụi sen này đã sống hàng ngàn năm nên mới lạ lùng đến thế.


Doanh Doanh ngẩn ngơ nhìn cảnh trời chiều đẹp như bức họa quên mất cả thời gian. Thình lình từ dưới đáy thạch trì trồi lên một quả sen to lớn dị thường, năm màu sặc sở. Nàng chưa từng trông thấy quả sen như thế bao giờ.


Doanh Doanh vừa kinh hoảng vừa thích thú reo lên:


− A! Ta hái quả sen này cho Hồ ca ca ...


Doanh Doanh ào xuống nước. Lạ thay quả sen khổng lồ năm sắc chợt từ từ chìm xuống. Hốt hoảng Doanh Doanh phóng nhanh tới chộp lấy cuống sen giật mạnh với tất cả nội lực của mình.


Quả sen nằm trong tay nàng, cuống sen rút xuống dáy thạch trì mất hút.


Thật lạ lùng.


Doanh Doanh mừng rỡ lên khỏi thạch trì, áo quần đẫm ướt chạy vào hang động, chìa ngay trước mặt Hồ Sơn, tíu tít:


− Hồ ca ca, quả sen này đẹp quá anh nhỉ.


Nhìn quả sen khổng lồ năm sắc, Hồ Sơn kinh ngạc:


− Ồ! Sao quả sen hình thù kỳ quái thế này?


Doanh Doanh trao quả sen cho Hồ Sơn:


− Hồ ca ca, quả sen này chắc là ngon lắm, anh hãy ăn đi, tiểu muội vào kia một lúc.


Nàng vụt biến vào trong hốc đá tối om thay đổi y phục.


Con chồn hương nướng vàng bay mùi thơm phưng phức. Doanh Doanh cầm con chồn chạy trở vào hang động, cất tiếng khoe:


− Hồ ca cạ. con chồn muội nướng ...


Bỗng Doanh Doanh hét:


− Trời ... Hồ ca ...


Nàng ném phăng con chồn hương xuống đất, phóng tới ôm lấy Hồ Sơn đã bất tỉnh từ bao giờ rồi.


Thân hình chàng nóng như lửa thiêu, mặt mày đỏ tợ máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở hồng hộc, triệu chứng như vừa mới bị trúng độc.


Doanh Doanh kinh hãi đưa mắt nhìn qua. Quả sen khổng lồ ngũ sắc đã biến mất.


Nàng gào to:


− Trời ơi, ta đã hại Hồ ca ... Chàng đã trúng độc ...


Quả sen ngũ sắc có chất kịch độc, Doanh Doanh không biết nên đã cho Hồ Sơn ăn.


Nàng nghĩ ra như thế.


Hồ Sơn đã mất hết công lực, giờ lại trúng nhằm độc. Thế là hết!


Doanh Doanh ôm Hồ Sơn khóc như mưa gió. Thân mình Hồ Sơn từ nóng như lửa thiêu chợt lạnh tợ băng giá. Trái tim chàng hình như đã ngừng đập.


− Trời ơi! Có thể được thế sao? Hồ Sơn, anh không thể chết, anh phải sống với em.


Doanh Doanh khóc than thảm thiết. Nàng khóc cho đến mỏi mòn, rồi nằm xuống ôm lấy thân hình giá lạnh của chàng, thiếp đi bao giờ không hay.


Trời vừa sáng, Doanh Doanh thức giấc, ngồi dậy, nhìn Hồ Sơn bất động, thân thể giá băng, trái tim ngừng đập hẳn.


Doanh Doanh không còn khóc nổi nữa, vì giọt lệ suốt đêm qua đã cạn rồi.


Trọn nửa ngày, Doanh Doanh ngồi thừ như kẻ không hồn nhìn xác chết của Hồ Sơn.


Một ý niệm quyết liệt, nàng sẽ chết theo chàng cho trọn niềm chung thủy.


Doanh Doanh dùng chưởng lực moi một hốc đá vừa đủ hai người nằm. Nàng định sẽ đặt xác chàng nằm trong đó trước rồi tự mình chui vào, sau đó kẻo tảng đá lớn lấp miệng hốc đá lại. Chàng và nàng vĩnh viễn lìa bỏ cõi đời.


Doanh Doanh cũng chưa hiểu tại sao nàng phải làm như vậy. Nàng chỉ nghĩ rằng Hồ Sơn đã chết, nàng không nên sống nữa làm gì cho đau khổ, nhớ thương kéo dài theo năm tháng cô đơn.


Doanh Doanh lau lệ, lẩm bẩm:


− Hồ Sơn! Em cùng chết với anh đây!


Doanh Doanh lau sạch cát bụi dính đầy trên thân thể Hồ Sơn, xốc chàng đem đặt vào hốc đá, kế đó nàng vào theo.


Một tảng đá to đã sẵn sàng chờ nàng lấp kín hốc đá để cùng an giấc ngàn thu.


Giờ phút cuối cùng của cuộc đời sao vô cùng thê thảm, Doanh Doanh lại khóc nức nở. Còn có ai không rơi lệ đau thương cùng cực trong cảnh ngộ này.


Doanh Doanh ôm Hồ Sơn định ghé hôn chàng lần cuối, bỗng nàng kêu lên:


− Ồ! Sao lại thế này?


Lạ lùng làm sao, thân thể Hồ Sơn chợt ấm lại, trái tim đập khe khẽ. Doanh Doanh thét:


− Hồ Sơn ... Anh đã ...


Nhưng chợt tỉnh ngộ, Doanh Doanh nhảy phóc ra khỏi hốc đá, bồng ngay Hồ Sơn đặt nằm trở lại chỗ cũ. Nàng khẩn cấp đặt hai bàn tay ngọc vào hai nơi "Mạng môn huyệt" và "Khí hải huyệt" của chàng, vận khí chân âm đẩy vào.


Trải qua hai khắc thời gian, thân mình Hồ Sơn ấm áp trở lại, sắc mặt hồng hào, trái tim đập mạnh, hơi thở điều hòa.


Hồ Sơn mở mắt ra là đúng lúc Doanh Doanh cũng vừa ngã xuống vì kiệt lực. Nàng đã dốc hết chân âm cho chàng nên bất tỉnh.


Vừa mở mắt ra chợt trông thấy Doanh Doanh bất động, Hồ Sơn hốt hoảng kêu lên:


− Trời ... Doanh muội ...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Cha

Cha

20h30phút, nó vừa kết thúc một cuộc gọi về nhà, và cũng như những lần khác sau khi

24-06-2016
Em không biết

Em không biết

Lan không biết khi nào anh sẽ trở lại, bao giờ Lan sẽ cùng anh chung bước trên con

24-06-2016
Chúng mình có duyên

Chúng mình có duyên

Nhiều người cho rằng tình yêu vốn dĩ phải rất cao thượng, phải hy sinh cái này, đánh

24-06-2016
Chàng trai của biển

Chàng trai của biển

Tôi gắng gượng với tay để nắm lấy đôi tay chai sần của Biển. Chàng trai của biển

24-06-2016
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương

Teya Salat