XtGem Forum catalog
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 15

↓↓

− Câm ngay!

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phu nhân nạt lớn:


− Nghịch đồ, mi không được nói sai cho sư phụ.


− Mẹ! Con có nói sai đâu.


Tuấn Anh giậm chân nũng nịu:


− Sư phụ bảo con xuống dẹp tan đảng cướp dưới chân núi Bạch Hổ, rồi thấy con có tài, đám lâu la bầu con lên làm thủ lãnh của chúng. Con từ chối, song sư phụ lại bảo con phải nhận lời, con mới thành Bạch Hổ Vương cướp núi chứ.


Hoàng phu nhân nghiêm mặt nhìn con:


− Nhưng sao sư phụ con bảo con đi diệt cướp, rồi lại cho con làm cướp?


Tuấn Anh tủm tỉm:


− Vì cướp của con là cướp khác, không bức hiếp dân lành mà đánh đuổi các bọn ác ma tà đạo. Mẹ, mẹ tin đi. Tuấn Anh con của mẹ không bao giờ làm ngược lại lòng cha mẹ ước mong.


Hoàng phu nhân ôm con vào lòng, đeo chiếc nhẫn vào tay âu yếm:


− Tuy vậy con hãy đeo chiếc nhẫn này, mẹ có khẩu lệnh triệu tậpo môn hạ của mình rồi.


Bà đẩy Tuấn Anh ra xa mình một chút rồi cất giọng buồn bã:


− Tuấn Anh, gặp con, mẹ mừng lắm, nhưng mẹ không thể giữ con trong vòng tay thương nhớ được. Tuấn nhi, con hãy tức tốc lên đường tìm thủ phạm.


Tuấn Anh ngước nhìn mẹ vui cười hớn hở:


− Mẹ, con đã sẵn sàng, mẹ con mình cùng lên đường một lượt chứ?


Hoàng phu nhân lắc đầu:


− Không được, mẹ còn nhiều việc cần phải thu xếp cho xong. Con hãy tự đi một mình dò la trong giang hồ tìm tung tích kẻ sát nhân. Còn mẹ, sau khi thu xếp việc ở đây xong mẹ cũng sẽ lên đường tìm bảo vật đến chuộc tội cho phụ thân con.


Tuấn Anh cảm thấy hoang mang:


− Nhưng nếu con tìm ra thủ phạm, con biết gặp lại mẹ ở đâu?


Hoàng phu nhân nhíu mày suy nghĩ:


− À! Mẹ con mình hãy lấy Thanh Vân động vào ngày này tháng sau làm chỗ hẹn, dù có tìm được hung thủy hay không cũng gặp nhau ở đấy.


Tuấn Anh đứng bật dậy:


− Con hiểu rồi, thôi con đi đây!


Khi tất cả đã trở về yên lặng, Hoàng phu nhân mệt mỏi ngồi xuống cẩm đôn, tia mắt tình cờ rọi trên thi thể ca người đạo cô nằm trên sân lạnh. Bà chồm lên, đỡ thi hài người đạo cô dậy, xem xét kỹ càng dấu "Thiết sa thần chưởng" trên thi thể nạn nhân.


Đôi mắt đang mỏi mòn vì tuyệt vọng của bà bỗng lóe lên tia mừng rỡ, bà lẩm bẩm:


− Ồ! Ta đã có cơ hội giải oan rồi, phu quân ơi hãy bình tâm chờ thiếp.


***


Vâng lời mẹ, Tuấn Anh một mình, một gói hành trang nhỏ và một lưỡi gươm, trên đường thiên lý tìm kẻ cựu thù.


Bản tánh thiếu niên, tâm hồn phóng khoáng, nên vừa bước ra khỏi nhà độ chừng hơn mười dặm, nỗi u buồn đã bị chàng đánh rớt lại phía sau. Bây giờ trước mắt chàng chỉ có chim hót, suối reo. Cảnh muôn sắc chập chùng thật đáng yêu và vô cùng mới mẻ cho một chàng trai vừa rời xa sơn động.


Cọng cỏ nhỏ xoay xoay trong tay chàng trai trẻ. Tuấn Anh dừng chân bên bờ suối nhỏ, uống một ngụm nước trong, chàng thở dài, không biết mình phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu. À! Phải rồi, mắt chàng chợt sáng lên khi vừa nhớ đến một người có thể giúp mình trên đường rong ruổi. Hồ Sơn, phải, chỉ có Hồ huynh mới có đủ bản lĩnh giúp đỡ chàng thôi. Phải đến nhờ người giúp đỡ. Ý nghĩ đó đã giúp Tuấn Anh thêm phấn chấn, chàng xốc lại túi hành trang vừa dợm trở bước đì thì "vút, vút" hai bóng đen từ trên tàng cây rơi nhanh xuống buông tiếng cười ghê rợn:


− Tiểu tử kia, muốn đi hãy để đầu mình ở lại.


− Các người là ai?


Tuấn Anh rút vèo thanh kiếm nhỏ của mình ra thủ thế.


− Ngươi không cần biết, chỉ biết là ta cần lấy mạng ngươi là đủ!


Một bóng đen trả lời.


− Dễ lắm.


Tuấn Anh buông tiếng cười khiêu khích rồi vung kiếm trở nhanh hai thế "Đoạn hổ nhị hà" vào người của bóng đen.


Song hai gã hán tử kia không phải kẻ tầm thường, nên chỉ bằng một bước nhảy, chúng đã dễ dàng tránh khỏi đường kiếm của chàng. Đồng thời, kịp vung chưởng đánh thẳng vào "Thiên linh huyệt" của Tuấn Anh.


Chưởng pháp của chúng thật lạ lùng, chàng chưa kịp nhận ra tên gọi đã cảm thấy mình bị bao vây giữa luồng khói đen mù mịt.


Không biết luông khói kia có chứa chất độc hay không, Tuấn Anh chẳng dám khinh thường, phong bế các huyệt đạo của mình lại, vận công vào tay cầm kiếm, phóng nhanh hai chiêu thức "Càn khôn bế nguyệt", "Nhật phù càng khôn".


Lập tức từ trong thanh kiếm của chàng hai đạo bạch quang xẹt thẳng vào giữa luồng khói đen, cùng lúc chàng nghe hai tiếng rú vang lên.


Đám khói tan nhanh, Tuấn Anh bước đến bên hai thây người đang oằn oại đớn đau vì trúng chưởng của mình toan cất lời cật vấn thì ...


Vù ... vù ... vù ...


Ba lưỡi liễu diệp phi đao từ đâu bay đến cắm phập vào tử huyệt hai bóng đen kia, chúng chết ngay lập tức, còn Tuấn Anh, chàng tinh ý phóng người nhanh về phía sau tránh được cái chết đến trong gang tấc. Tuy vậy, lưỡi phi đao cũng kịp để lại trên cánh tay chàng một vết thương.


− Chết!


Tuấn Anh điên tiết hét lớn, vung chưởng đánh ngay vào tàng cây trước mặt.


Ầm!


Cùng với đám lá cây tả tơi rơi rụng, một gã hán tử khác cũng bịt kín mạat mày.


Tuấn Anh bước lại gần chợt nhận ra hắn đã chết vì tự vận.


− Hừ!


Chàng lột nhanh khăn bịt mặt, chỉ là một gương mặt lạ tái xanh. Chẳng phát hiện được gì thêm, chàng buông tay cho xác chết rơi xuống đất, nhổ lưỡi diệp đao ra khỏi cánh tay, cất kỹ vào bọc hành trang, băng tạm sơ sài vết thương, chàng băng mình nhanh vào hướng rừng dữ Độc Ma.


− Tên tiểu tử kia dừng lại.


Đang đà đi nhanh, Tuấn Anh chợt dừng lại vì bị một cái đầu trọc chận đường.


Chàng hoành chân lạng người vòng lui lại phía sau một bước, vòng tay nhỏ nhẹ:


− Tại hạ muốn được tham kiến với Lỗ Hải Thần Tăng, xin đại quan dẫn đường cho.


Tên lính đưa mắt nhìn chàng hơi nghi ngờ:


− Ngươi muốn gặp đại ca của ta để làm gì?


Tuấn Anh mỉm cười nhỏ nhẹ:


− Tại hạ có chút chuyện riêng không nói được.


− Thế ngươi có dám trao kiếm của mình lại cho ta không?


Tên lính hất hàm hỏi.


Tuấn Anh cởi ngay thanh kiếm của mình trao cho hắn chẳng ngần ngại:


− Xin gởi đại quan.


Tên lính chụp thanh kiếm, vui vẻ gật đầu:


− Theo ta.


Lỗ Hải đang phải điên đầu vì bị Tường Oanh hành hạ. Cô nương thương nhớ Hồ Sơn nhưng chẳng biết làm sao, cứ nhè Lỗ Hải mà đay nghiến những chuyện đâu đâu.


Tội nghiệp Lỗ Hải, nào hiểu được lòng em, cứ cho tại khí hậu không thích hợp với em mình.


Giữa lúc hắn đang quýnh lên vì cô em cưng giãy nãy lên mà khóc thì có quân vào bảo:


− Bẩm đại ca, có một chàng trai trẻ đến xin được gặp.


− Ồ!


Lỗ Hải mừng như bắt được vàng, cứ ngỡ Hồ Sơn đến thăm mình:


− Cho mời người vào lập tức.


Khi tên quân bước ra Lỗ Hải mới đắc thắng quay sang nhìn em gái đang ửng hồng đôi má, tay vân vê mép áo ra vẻ thùy mị đoan trang.


"Chỉ có Hồ đệ mới trị nổi nó mà thôi". Lỗ Hải nghĩ thầm, đưa ngón tay lên răn em gái:


− Oanh muội hành hạ đại ca thế nào, một lát anh sẽ bảo Hồ đệ hành hạ em lại như thế đó.


− Đại ca ...


Tường Oanh nũng nịu nhào vào lòng anh:


− Đừng mách mà, muội thương đại ca nhiều ...


Lỗ Hải cười hề hề, bao cực nhọc đều tan biến. Hồ Sơn thật tài, chỉ vừa nghe đến tên mà đã làm cho không khí nặng nề trở thành êm dịu ngay.


− Tham kiến Lỗ tướng quân.


Nghe tiếng chào, cả hai mừng rỡ ngẩng lên, bỗng ngạc nhiên khi nhận ra kẻ mới đến không phải Hồ Sơn.


− Lão xú uế này, chết đi cho khuất mắt.


Vừa nói Tường Oanh vừa vung tay xô mạnh vào người Lỗ Hải, làm hắn chới với nhào về phía trước, may mà có Tuấn Anh đỡ ngược lại.


Giận em, Lỗ Hải trút vào đầu chàng trai mới đến:


− Tên kia, ngươi đến đây chẳng đúng lúc một chút nào, làm cho em ta nổi giận, tội ngươi thật đáng chết.


Tuấn Anh vái chào Lỗ Hải, rồi tiến lên một bước cười tủm tỉm:


− Tiểu quỷ cô nương đây là Lỗ Tường Oanh, em gái của đại quan phải không?


Nghe một tên oắt con gọi mình là tiểu quỷ, Tường Oanh tức quá, trợn tròn hai mắt hét lớn:


− Tiểu yêu tinh muốn chết sao dám gọi ta là tiểu quỷ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Và tôi bật khóc

Và tôi bật khóc

Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.

30-06-2016
Định mệnh

Định mệnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?) Một

25-06-2016
Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để

29-06-2016
Đi qua miền thương

Đi qua miền thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trong

25-06-2016
Mảnh đất tổ

Mảnh đất tổ

(khotruyenhay.gq) Trần Lê nằm sõng xoài giữa vũng máu tươi, khuôn mặt chừng đau đớn

29-06-2016
Chú chó con

Chú chó con

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như

01-07-2016
Lời hẹn không mùa

Lời hẹn không mùa

Và biết đâu theo theo gian những tin nhắn sẽ thưa dần, biết đâu lời hẹn ở tuổi hai

25-06-2016