Polaroid
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 10

↓↓

Nàng đuối lý, không cãi được đành nói ngang:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Đúng hay sai thì kệ ta, mắc mớ gì đến ngươi mà hỏi chứ.


Chàng lặp lại:


− Đúng hay sai?


− Ta đã biết sai rồi, sao ngươi cứ hỏi mãi thế này?


Tường Oanh không chịu nổi bật khóc, nhưng nước mắt của nàng không làm Hồ Sơn nhũn dạ. Chàng vẫn cất tiếng bình thường như chẳng có chuyện gì quan trọng:


− Hay lắm, bây giờ cô nương đã nhận mình sai rồi đó, hãy xin lỗi đại ca đi để người được vui lòng.


Nàng vùng khóc lớn hơn tức tưởi:


− Tại sao ngươi cứ xen vào chuyện riêng của anh em ta hoài vậy?


− Tại hạ bảo cô nương xin lỗi đại ca đi.


Hồ Sơn cương quyết lập lại.


Tường Oanh cắn môi nghẹn ngào, đột nhiên nàng hét lớn làm Lỗ Hải phải giật mình:


− Đại ca!


− Có ta đây!


Hắn đáp như một cái máy.


− Muội xin lỗi đại ca đó.


− Ồ!


Hắn cảm động lau lệ cho em:


− Tội nghiệp, Hồ đệ của ta thật là khó tánh. Mai mốt muội đừng chọc giận nó làm gì!


Vừa nói Lỗ Hải vừa đưa tay định giải huyệt cho em, nhưng Hồ Sơn đã đưa tay cản lại.


− Lỗ huynh, đệ còn có chuyện muốn nói với nàng.


− Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn gì ở ta nữa chứ?


Giọng nàng đã bớt phần gay gắt:


− Muốn hỏi cô nương một câu chót.


Hồ Sơn khẽ mỉm cười:


− Là cô nương nghĩ về tại hạ như thế nào?


Nàng trợn mắt hét lớn:


− Ta thù ngươi, ta ghét ngươi, ta thề chẳng cùng ngươi đội chung trời.


Hồ Sơn nheo mắt khôi hài:


− Dữ thế cơ à? Nhưng tại hạ có làm gì đáng để cô nương thù ghét như vậy đâu?


Tại hạ chỉ muốn giúp cô nương đừng có những trò đùa quá trớn như vậy nữa, mà có hại cho mình. Tại sao nàng lại ghét tôi khi tôi có ý tốt với nàng kia chứ?


− Tại vì ...


Tường Oanh ấp úng.


Hồ Sơn tiếp lời:


− Phải điểm huyệt cô nương tại hạ lấy làm áy náy vô cùng, nhưng chỉ tại vì nàng hung dữ quá nên ...


− Hừ ...


Nàng liếc chàng một cái thật sắc:


− Người ta như vậy mà bảo là hung dữ à?


Chàng bật cười vui:


− Nếu cô nương không muốn tại hạ gọi là hung dữ thì phải hứa là không được đem dạ oán thù tại hạ nữa.


Rồi chàng nhẹ giọng nói nhỏ hơn:


− Tại hạ muốn được cô nương đối xử như với Lỗ huynh vậy đó.


Nàng ngoảnh mặt không đáp. Hồ Sơn lặp lại:


− Cô nương nghĩ sao?


− Sao cũng được, người gì mà dai như đỉa vậy.


Hồ Sơn đưa tay giải nhanh huyệt đạo cho nàng:


− Đa tạ cô nương đã không còn giận nữa. Lỗ huynh, Tường muội từ xa mới đến chắc đói bụng lắm, mình vào đãi nàng một bữa tiệc đi.


Lỗ Hải vui vẻ khoác vai Hồ Sơn và Tường Oanh:


− Hồ đệ thật tài, thôi chúng mình vào đi.


Tường Oanh vùng ra khỏi vòng tay của Lỗ Hải cằn nhằn:


− Hai người vào trước đi.


Lỗ Hải lắc đầu cười vui không nói, bước nhanh vào. Đang đi Hồ Sơn bỗng quay lại cười tươi:


− Tường muội, em làm gì vậy? Đã hứa xem huynh như Lỗ đại ca rồi mà còn xuống tay hạ thủ là nghĩa làm sao?


Bị bắt quả tang đang đánh lén, Tường Oanh thẹn thùng buông tay nói bẽn lẽn:


− Ta có đánh bao giờ đâu, đừng có mà vu họa. Lỗ ca ca, có phải là em chẳng có đánh không? Em chỉ thử dợt lại thế võ mới học, chứ đánh sao chẳng có tiếng kình phong phát ra.


Lỗ Hải gật đầu xác nhận:


− Phải phải, thôi chúng ta vào đi.


Hồ Sơn vòng tay bái Tường Oanh một cái rồi nói:


− Khâm phục tài tùy cơ ứng biến của Tường muội. Nhưng Lỗ huynh ơi, anh đừng nghe lời nàng mà có ngày bỏ mạng. Nếu đệ không bế tắc huyệt đạo của nàng thì giờ đây có lẽ Lỗ huynh đã lo chuẩn bị hòm rương làm lễ ma chay cho đệ rồi đó.


Tường Oanh chợt hiểu vì sao chưởng lực của mình không phát được kình phong, nàng lùi lại bực dọc:


− Thảo nào ...


Lỗ Hải nghiêm mặt nhìn em:


− Tường Oanh, muội không được chạm đến người Hồ Sơn, chuyện gì thì đại ca cũng có thể tha thứ, chứ riêng chuyện này thì đại ca cấm đó.


Nàng lườm anh với vẻ ghen hờn:


− Đại ca thương người ta hơn muội rồi đó.


Nhưng nàng chợt vui vẻ nói ngay:


− Ngươi giải thông huyệt đạo cho ta đi, ta hứa sẽ không đánh và xem ngươi là kẻ thù nữa đâu.


Hồ Sơn bước đến gần khóm hoa:


− Sao Tường muội không gọi huynh là Hồ ca ca như Lỗ ca ca?


Tường Oanh quay ra sau giấu nụ cười:


− Thì Hồ ca ca vậy, chịu chưa?


"Vút", cánh hoa trên tay Hồ Sơn bay đến giải thông ngay huyệt đạo của nàng.


Chàng cười nói đùa:


− Bây giờ thì mời Oanh muội đi trước cho.


Tường Oanh dậm chân nũng nịu:


− Hồ ca ca không tin muội sao chứ? Đã bảo không giết là không giết mà, còn sợ chi nữa vậy?


Chàng đưa một ngón tay đe dọa:


− Nhõng nhẽo thì được, nhưng nói trước Hồ ca ca không biết chiều muội đâu nhé.


− A! Hồ ca ca thật là đáng ghét.


Tường Oanh vụt chạy nhanh vào tường.


Lỗ Hải vỗ vai Hồ Sơn cười vui vẻ:


− Con bé nó phục đệ rồi đó.


***


- Ôi chao! Tiểu thư ơi! Không phải con mà ... Ôi, đau quá ...


Mặc cho Mỹ Liên kêu than khóc lóc, Tường Oanh vẫn chẳng chút nương tay. Ngọn roi vút kêu vùn vụt, tiếng nàng rít giữa kẽ răng:


− Khốn khiếp, khôn hồn thì trả cây ngân trâm của ta mau.


Quằn quại giữa đám máu đỏ, ả thị tỳ kêu oan thảm thiết:


− Con chẳng biết gì cả, tiểu thư ơi, oan cho con lắm.


− Ngoan cố cứng đầu.


Nàng vận công vào roi để tăng sự đau đớn cho cô tỳ nữ nhỏ con ốm yếu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Do you believe in love?

Do you believe in love?

Trời lạnh tanh. Em đến sớm mà anh đã ngồi đó từ bao giờ, tay cầm hờ cốc café

24-06-2016
Oan gia

Oan gia

1. Tôi ghét Nguyên, thật sự rất ghét, vì đúng là từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu ấy chỉ

23-06-2016
Nó là em con

Nó là em con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi còn

25-06-2016