− Ta không biết, nhưng nếu chúng bắt được em ta thì thế lực của chúng không nhỏ, vì em gái ta võ công nội lực thâm hậu hơn hẳn ta một bậc.
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hồ Sơn lắc đầu:
− Như vậy đệ khuyên huynh đừng nên đi, sẽ thất bại vô ích. Chúng ta hãy bàn định kế khác hay hơn.
− Không. Ta không thể nào chờ được.
Lỗ Hải nắm tay Hồ Sơn trìu mến:
− Hồ đệ ơi, ta thương em gái ta nhiều lắm, cha mẹ ta mất cả rồi, ta chỉ còn có nó để thương yêu, nếu nó có mệnh hệ nào ta không thể sống nổi.
Hồ Sơn xiết nhẹ tay gã. Tuy hung dữ nhưng Lỗ Hải thương em hơn sinh mạng, chàng hạ giọng nói:
− Nếu vậy thì đệ sẽ cùng đi với Lỗ huynh.
− Không được đâu! Đệ là thầy thuốc đến chỗ đao kiếm ấy làm gì? Hơn nữa đây là chuyện của huynh.
Hồ Sơn lắc đầu nghiêm giọng:
− Đã kết nghĩa huynh đệ thì chuyện của huynh cũng là của đệ. Huynh đừng lo, đệ ra đấy không phụ được việc này cũng đỡ được việc kia mà.
− Bẩm đại ca, tất cả đã sẵn sàng.
Tên đàn em vào bẩm lại. Thế là tất cả lên đường tiến thẳng Bạch Hổ Sơn.
Vừa đến chân núi chưa kịp dừng cương, Lỗ Hải đã cất giọng vang như sấm:
− Bọn cướp Bạch Hổ Sơn khôn hồn thì hãy thả em gái ta ra ngay, bằng không ta sẽ phá tan Bạch Hổ Sơn thành bình địa.
Một tiếng pháo nổ vang rồi một thiếu niên anh tuấn vận y phục trắng, cỡi con bạch mã tiến ra. Chàng cất giọng như trẻ nhỏ:
− Này lũ giặc kia, ta không đào bới mồ mã ông cha các ngươi, thì cớ gì trời chưa sáng hẳn mà chúng bây đến phá giấc ngủ của ông?
Hồ Sơn sững sờ vì gã tướng cướp này quá đỗi đẹp trai. Gương mặt hắn trắng như con gái, môi đỏ mọng son, hai mắt sáng như sao, tay cầm trường thương lấp lánh ánh bạc thật oai nghi anh dũng.
Lỗ Hải vì quá thương em nên thúc ngựa tiến lên giận dữ:
− Tên khốn khiếp kia trả em gái lại cho ta bằng không thì đừng có trách.
Vị thiếu niên chớp mắt ngạc nhiên:
− Này ông kia chớ hàm hồ, ai bắt cóc em gái của người mà đến đây gây sự chứ?
Lỗ Hải hầm hầm cho ngựa tiến lên:
− Tên oắt con, ta không nói chuyện với ngươi. Vào bảo tên Bạch Hổ Vương ra nói chuyện với ta.
Chàng trai trẻ bật cười khanh khách:
− Ta Tuấn Anh, mười sáu tuổi cũng là Bạch Hổ Vương đây. Ngươi muốn nói gì cứ nói.
− Hả?
Con ngựa của Lỗ Hải dừng lại. Hắn quay tròn cây thiết trượng:
− Tên ngốc tử kia, ngươi hãy còn bé lắm, đừng vội đắm mình vào thú vui hoan lạc, trả Lỗ Tường Oanh lại cho ta.
Tuấn Anh cũng bắt đầu nổi giận:
− Ông này! Ai bắt em gái ông mà đến đây đòi chứ? Nếu ông chẳng rút quân về thì đừng trách ta ác độc đấy.
− Ngươi muốn chết!
Cây thiết trượng trên tay Lỗ Hải đập mạnh xuống đầu Tuấn Anh.
"Chát", ngọn trường thương yếu đuối trong tay cậu bé đã làm Lỗ Hải cảm thấy chùn tay nên không dám khinh thường.
Trong chớp mắt họ đã đánh được hơn năm hiệp, quả là kỳ phùng địch thủ. Cọp trắng gặp phải rồng xanh. Chẳng ai nhịn ai, thật bất phân thắng bại.
Thấy dùng binh khí khó lòng thắng được gã thiếu niên lanh lẹ kia, Lỗ Hải chuyển cách đánh.
"Vù", một đường đen vòng cầu vẽ lên trong không khí, cây thiết trượng bị Lỗ Hải ném mạnh ra xa, cắm phập giữa bãi cỏ xanh, đứng hiên ngang ngạo nghễ.
Tuấn Anh cười ngạo nghễ:
− Bỏ vũ khí à? Thôi để ta cho cây trường thương của ta làm bạn với thiết trượng của ngươi nhé!
"Vút", ngọn trường thương nhỏ nhắn của chàng bay ra cắm phập kế bên cây thiết trượng:
− Này đấu chưởng đi.
− Tiểu tử nộp mạng.
Tay trái Lỗ Hải vung mạnh ra phía trước:
− Chớ tự phụ, xem đây.
Tay phải Tuấn Anh cũng vội đưa ra đón lấy luồng chưởng phong đang bay tới.
− Bộp!
Hai luồng chưởng phong gặp nhau nhá lửa. Cùng lúc Lỗ Hải và Tuấn Anh bị hất bổng lên khỏi mình ngựa té nhào xuống đất.
− Ôi chao!
Tuấn Anh chỏm dậy phủi bụi quần áo, cử chỉ vừa trẻ con vừa khiêu khích.
Lỗ Hải điên tiết hung hãn đưa cả song chưởng lên lao đến. Cậu bé chẳng hề sợ hãi, đưa hai tay lên đón đỡ.
Hai luồng kình phong hút chặt vào nhau, một cuộc thi đấu nội lực bắt đầu. Không biết phần bại sẽ về ai vì hiện thời cả hai địch thủ đều đồng cân sức.
"Nếu không nhanh chóng tách rời cặp tỷ thí nội lực này ra, họ sẽ hút cạn nội lực của nhau và chắc chắn sẽ tử thương không thể tránh khỏi." Hồ Sơn lo lắng nghĩ thầm. Nhưng ai có đủ trình độ võ công để trách rời họ ra được đây? Kẻ không đủ bản lãnh sẽ chết ngay lập tức vì bị cùng một lúc hai luồng chưởng phong đánh thẳng vào người.
Gương mặt hai người giao đấu dần chuyển sang màu đỏ, chứng tỏ họ đã sử dụng đến nguồn nội lực cuối cùng. Không thể để cả hai chết một cách oan uổng khi trắng đen chưa phân giải.
***
Hồ Sơn vận công lên hai tay lao vào giữa cuộc đấu. Hai chiếc bóng chia ra.
Hai kẻ quyết đấu kia bị nội kình của chàng bắn cách xa nhau hơn một trượng. Nhưng chàng cũng ôm ngực lảo đảo vì bị hai luồng chưởng phong đánh trúng.
Tuấn Anh và Lỗ Hải xúc động vô cùng, quên mất cuộc giao đấu, chạy đến đỡ chàng dậy. Lỗ Hải lo lắng:
− Hồ đệ, đệ thật là liều lĩnh.
− Thiếu hiệp!
Hồ Sơn mỉm cười nói mệt nhọc:
− Xin hãy dừng cuộc quyết đấu.
Tuấn Anh đặt tay lên ngực chàng nhẹ giọng:
− Người đã bị nội thương. Hãy ngồi yên cho tại hạ vận công chữa trị.
Lỗ Hải hất tay Tuấn Anh ra khỏi người Hồ Sơn nói gay gắt:
− Nó là nghĩa đệ của ta, phải để ta chữa trị cho chứ.
Tuấn Anh lại đặt tay vào:
− Nhưng ta cứ thích chữa trị thì sao?
Thấy hai người sắp có nguy cơ lao vào cuộc giao tranh nên dù mệt mỏi Hồ Sơn vẫn phải cất tiếng hòa giải:
− Tuấn đệ hãy ngưng tay. Lỗ huynh đừng cãi nữa.
Lỗ Hải dịu giọng:
− Chứ đệ không thấy hắn giành đệ của huynh sao?
Tuấn Anh chẳng nhịn:
− Nhưng Hồ huynh vừa kêu tôi bằng Tuấn đệ kia. Ông không nghe sao chứ?
Hồ Sơn lại phải chen vào:
− Thì cả hai người cùng chữa, tại hạ càng mau hồi phục chứ sao?
Bấy giờ họ mới không tranh cãi nữa, ngồi xếp bằng vận khí trị thương cho chàng.
Không quá ba khắc Hồ Sơn đã trở lại bình thường, chàng đứng dậy vòng tay:
− Tại hạ xin tạ ơn Lỗ huynh và Tuấn đệ đã nhọc lòng.
Lỗ Hải tỏ vẻ chẳng đồng ý:
− Đã kết nghĩa với hắn bao giờ mà cứ đệ đệ mãi, nghe mà phát chướng.
Tuấn Anh chống tay đanh đá:
− Này ông kia, Hồ Sơn thích sao thì anh ấy gọi vậy? Bộ ông tức sao mà nói mãi thế?
Lỗ Hải trợn mắt, co tay vung chưởng:
− Sao là không tức chứ?
Tuấn Anh cười như nắc nẻ vùng bỏ chạy.
− Ông tức thì mặc kệ ông chứ.
Lỗ Hải phóng người rượt theo:
− Tên tiểu tử ngươi dám chọc giận ta à?
Hồ Sơn đành thở dài lắc đầu. Tiếng Tuấn Anh cười vang trêu chọc, Lỗ Hải lầm bầm mắng chửi vung chưởng đánh liên tục nhưng không làm sao chạm được người cậu bé lí lắc kia.
Hồ Sơn cất tiếng gọi:
Chương trước | Chương sau