− Khoan, Tường muội, sao em lại hành hạ người quá đáng như vậy chứ?
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nghe tiếng Hồ Sơn, Tường Oanh dịu ngay nét mặt, nàng quay lại phân bua:
− Hồ ca ca nghĩ xem có tức không? Lỗ ca ca dễ dãi quá nên gia nhân lờn mặt sanh tâm ăn cắp, không trị là không được.
Mỹ Liên nhổm dậy đau đớn:
− Công tử ơi, cứu con với! Quả thật con không có lấy cây ngân trâm của tiểu thư.
Hồ Sơn ngồi xuống đỡ cô thị tỳ đứng dậy, trao cho nàng một lọ thuốc cao dịu dàng:
− Ta biết, nàng hãy vào trong thoa thuốc và tịnh dưỡng.
Ả tỳ nữ vui mừng đỡ lấy lọ thuốc:
− Tạ ơn công tử, xin phép tiểu thư.
− Sao Hồ ca lại thả nó đi chứ?
Tường Oanh hỏi mặt hầm hầm nhìn theo bước chân cô tỳ nữ.
Hồ Sơn chầm chậm thả chân đến bên cửa sổ dịu dàng:
− Muội có thấy sáng nay trời đẹp lắm hay không? Đừng làm vẩn đục nguồn không khí trong lành bằng tiếng khóc than, và muội sẽ kém đẹp nếu cứ giữ vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Gương mặt Tường Oanh giãn ra, nàng đến gần chàng:
− Nhưng nó lấy cắp của muội thì sao?
Hồ Sơn khẽ mỉm cười:
− Muội có bằng chứng gì mà dám quả quyết như vậy?
Nàng bứt mạnh một chiếc lá trên cành quăng xuống đất:
− Vì chỉ có một mình nó vào ra phòng của muội thôi.
− Đấy ...
Hồ Sơn cúi nhặt chiếc lá nàng vừa ném xuống, cất tiếng dịu dàng:
− Muội lại làm cho thiên nhiên đau đớn nữa rồi. Cây cũng như người, nó cũng biết đớn đau như ta và muội vậy.
Tường Oanh phì cười:
− Hồ ca thật lạ lùng, thương tất cả mọi người, thương cả cỏ cây, chả bù cho muội, chẳng biết thương xót ai là gì?
Hồ Sơn cũng cười theo nàng:
− Muội cười rất có duyên. À, có phải vật muội cần tìm là vật này không?
Đón cành trâm từ tay chàng, nàng thẹn thùng kêu lên bỡ ngỡ:
− Đúng rồi, ở đâu mà Hồ ca ca có vậy?
Chàng nghiêm giọng:
− Ca ca lượm được trên đường đấy, vậy mà muội dám nghi oan cho Mỹ Liên, rồi đánh đập nàng thật là tội nghiệp.
Tường Oanh cúi đầu không đáp. Chàng nói tiếp:
− Hơn nữa dù nàng có lấy, muội cũng không nên hành hạ một cách nhẫn tâm như vậy. Cành trâm tuy quý nhưng không quý bằng mạng sống một con người, muội hiểu chưa?
− Vâng!
Tường Oanh ngập ngừng, đây đâu phải là một cành trầm bình thường mà nó là cây ngân trâm, bảo vật của võ lâm, quý giá vô cùng.
− Nếu vậy thì tội muội càng thêm nặng, đã là trâm quý thì ai lại chẳng ham. Từ nay muội phải giữ gìn cho kỹ, đừng để mất rồi nghi cho người này người khác nữa nhé.
− Hồ ca ca ...
Tường Oanh ngẩng đầu dậy nói rưng rưng:
− Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dạy em như anh dạy cả. Cha mẹ em mất sớm, Lỗ ca thì chỉ biết thương yêu chiều chuộng, chớ chẳng khi nào có được những lời chỉ bảo tận tình như thế này.
Ngừng một chút nàng cất giọng thân tình:
− Em còn dại dột lắm, có gì Hồ ca ca chỉ dạy cho em, chớ đừng giận ghét em nhé.
Hồ Sơn mỉm cười:
− Chỉ cần muội ngoan, chịu nghe lời thì chẳng bao giờ Hồ ca giận ghét muội đâu.
Bây giờ muội nghe lời anh vào săn sóc vết thương cho Mỹ Liên và lựa lời an ủi cho nàng vui dạ nhé.
− Vâng!
Tường Oanh ngoan như một đứa bé.
− Ngu ca ở chơi với Lỗ ca và Tường muội cũng đã lâu, nay phải lên đường. Muội ở lại nhớ ngoan, đừng làm buồn lòng Lỗ ca ca nữa nhé.
Tường Oanh giật mình sững sờ:
− Hồ ca ca định đi đâu? Bộ ca ca giận muội rồi sao?
Chàng lắc đầu:
− Muội ngoan thế này làm sao mà ca ca giận hờn cho được, chỉ vì Hồ ca ca có chuyện phải đi.
Tường Oanh trở về cái tật cố chấp của nàng, hét lên:
− Muội sẽ bảo Lỗ ca không cho Hồ ca đi đâu cả.
− Tường muội, đừng nhõng nhẽo nữa!
Lỗ Hải xuất hiện can thiệp kịp thời:
− Hãy để Hồ Sơn đến Tuyệt hồn nhai tìm tông tích Giang đệ của mình, anh em ta nếu có lòng tốt hãy dẫn đường cho Hồ đệ đến đó.
Tường Oanh vui ngay, nàng vỗ tay thích thú:
− Ồ! Như vậy là mình còn được gần Hồ ca ca vài ngày nữa. Nhưng ...
Nàng do dự:
− Đường xuống Tuyệt hồn nhai nguy hiểm vô cùng.
Hồ Sơn chen vào:
− Đệ xin cảm tạ tấm thân tình của Lỗ huynh và Tường muội, nhưng đây là chuyện riêng ...
Lỗ Hải cắt ngang:
− Đã kết nghĩa huynh đệ rồi, sao đệ còn nói vậy, thôi chúng ta hãy lên đường mau cho kịp, huynh có đem theo dây để thám hiểm Tuyệt hồn nhai.
Tường Oanh sốt sắng giành vòng dây từ tay anh quàng lên vai mình cất giọng cười vui vẻ:
− Nào chúng ta đi thôi.
Không thể từ chối nhiệt tình của họ, Hồ Sơn đành mỉm cười chấp thuận.
Chương trước | Chương sau