Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 95 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 7 - Bí ẩn Hoạt thi

↓↓
Bảy tiếng hú dài đã báo hiệu rằng Ma cung Tam trưởng lão và Quỷ lâm Tứ kiều đã tới.


Lúc này Trần Ngọc Dinh vội đỡ Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn đứng lên nói :


- Thỉnh nhị vị tùy tùng bình thân?


Ngưng một lúc nàng lại quay qua nói với Đông Phương Thanh Vân :

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đa tạ tướng công sủng ái, hào khí của tướng công khiến tiện thiếp vô cùng bội phục, nguyện suốt đời cung kính, báo ân tri ngộ.


Thụ Thi Chiêu Hồn cũng cất giọng sang sảng :


- Nô tài nguyện có chết cũng tận trung cùng Thiếu chủ, thỉnh Thiếu chủ hạ lệnh ứng chiến.


Đông Phương Thanh Vân bèn nói :


- Chúng ta hãy ra ngoài cứng địch, hãy...


Trần Ngọc Dinh vội kêu lên :


- Hãy khoan, vì sao tướng công không xem diệu kế của Vô Danh lão nhân trước?


Đông Phương Thanh Vân khẽ "ồ" một tiếng, vội lấy ra cuộn giấy, sau khi xem xong bèn đưa cho Trần Ngọc Dình và nói :


- Ngọc Dinh, muội đoán sai rồi, hãy xem đây.


Trần Ngọc Dinh e thẹn tiếp lấy, đưa mắt nhìn thì thấy mảnh giấy có viết rằng :


"Hài nhi, hãy kiên cường bất khuất, mau vì võ lâm chính nghĩa cứu lấy chúng sinh cùng bí kíp tuyệt học."


Bên dưới có ghi Vô Danh lão nhân lưu bút.


Trần Ngọc Dinh xem xong, mặt lộ vẻ kính phục, dịu dàng :


- Tướng công, tiện thiếp nguyện đem hết tài hèn mà trợ hiệp tướng công vì võ lâm chánh nghĩa. Chúng ta hãy ra ngoài ứng chiến.


Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn đồng thanh :


- Chúng thuộc hạ sẽ khai lộ?


Nói đoạn cả hai vượt qua cửa sổ mà ra. Lúc này bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên :


- Chết đến nơi mà vẫn còn đóng tuồng nhân nghĩa...


Đông Phương Thanh Vân cùng lúc nhảy ra, đưa mắt nhìn thi đã thấy đối phương đã đến tự khi nào. Chỉ thấy trong số tám người đối phương có ba đại hán thân hình khôi vĩ, đầu báo tay vượn, lưng gấu, ai nấy đều bịt mặt, mục quang phát ra những tia hung ác, còn lại đều là nữ nhân, bốn người tuổi tác độ ba mươi, vận hồng y, thần thái đầy vẻ yêu mị.


Di nương của Tuệ Mẫn đứng giữa, mặt lộ hàn sương, yêu khí toát ra khiến chàng bất giác rùng mình.


Đông Phương Thanh Vân sau khi đã quan sát xong bèn lạnh lùng :


- Bổn thiếu gia sẵn sàng nghênh tiếp, nhưng chúng ta hãy rời khỏi thị trấn mà động thủ để khỏi kinh động tới lương dân.


Trung niên thiếu phụ dường như là thủ lãnh của bảy người kia, song mục phát ra hai đạo hàn quang oán độc cất giọng khinh miệt :


- Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại có vài phần cốt khí, thực ra lão nương bất ngờ. Được, cứ theo ý ngươi. Phía Đông có một tòa núi nhỏ, bọn ta sẽ chờ ngươi ở đó.


Dứt lời mụ quay về phía đồng bọn nói :


- Đi, hãy tới tòa núi phía Đông.


Bảy người nọ đồng thanh hô :


- Tuân mệnh Phó cung chủ?


Đông Phương Thanh Vân cùng Trần Ngọc Dinh và hai vị tùy tùng vừa leo lên tòa núi, lập tức có tiếng quát lớn vang lên, liền sau đó tám bóng đen lao ra vậy chặt lấy họ.


Trần Ngọc Dinh cũng hú lên một tiếng, trong tiếng hú cũng có ba bóng thanh y hiện ra, những người này chính là Tam Nữ Thiền, tỳ nữ của Trần Ngọc Dinh.


Trung niên thiếu phụ lạnh lùng nói :


- Tam trưởng lão, Tứ kiều mau động thủ, giết sạch không cho kẻ nào sống sót.


Cùng lúc ấy, chỉ nghe keng một tiếng, Đông Phương Thanh Vân đã nghiêng người rút kiếm, hoành ngang trước ngực cười nhạt :


- Vì võ lâm chính nghĩa, quét sạch quần ma?


Dứt lời một đạo ngân quang loé lên đâm thẳng tới thiếu phụ trung niên, kiếm thế nhanh như sao xẹt, phong thanh rít lên veo véo, chợt bên tai chàng vang lên giọng Tích Thư Nhân :


- Thỉnh Thiếu chủ thi triển Tu La tam thức.


Trung niên thiếu phụ hừ một tiếng khinh thị :


- Tiểu tử ngông cuồng...


Đồng thời mụ vũ động song chưởng, mười ngón tay tựa vuốt câu luân phiên phát chưởng, chưởng ảnh tạo thành một bức tường trước mặt, thân hình khi tấn khi thối, lúc sang tả lúc sang hữu, thân pháp vô cùng khinh linh, chưởng thanh như sấm dậy, uy thế vô cùng mãnh liệt.


Tứ Kiều cùng lúc lao tới vây lấy Đông Phương Thanh Vân.


Trần Ngọc Dinh vội quát lớn cùng ba tỳ nữ lướt tới nghênh chiến.


Tam trưởng lão khẽ hừ một tiếng, nhất tề tấn công Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn, chỉ nghe Tích Thư Nhân hô lớn :


- Thụ Thi, ứng phó với Tam trưởng lão, ta sẽ hộ trận cho Thiếu chủ.


Thụ Thi Chiêu Hồn đáp :


- Tuân mệnh...


Dứt lời, thân hình gầy khô như que củi của y nhanh như chớp lao tới, chạy quanh Tam trưởng lão, trong thoáng chốc bóng ảnh của Thụ Thi đã như một bức tường đồng vây lấy Tam trưởng lão.


Đông Phương Thanh Vân vừa động thủ với trung niên thiếu phụ đã thấy chưởng phong của mụ đột phát kiếm ảnh của chàng, một chưởng đã công tới trước ngực, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chàng chợt nhớ tới lời Tích Thư Nhân, vội thi triển Tu la đệ nhất thức Thiên nhân viễn bức, phong tỏa công thế của đối phương, thân hình lao tới, kiếm quang lấp loáng, chụp xuống đầu đối phương.


Trung niên thiếu phụ khẽ quát một tiếng, thân hình mụ chợt co vào duỗi ra một cách kỳ dị, thoạt nhìn, trông tựa như một con giao long đang vùng vẫy nơi bể cá.


Đông Phương Thanh Vân biết đây là một loại võ công tà môn vô cùng bá đạo, càng không dám khinh xuất, bèn thi triển tu La đệ nhị thức Tang chung ai lạc, chỉ nghe chàng hú lên lanh lảnh, thân hình nhích động, vô số đạo hàn quang bạo phát mang theo kiếm khí lạnh lẽo, nhanh như chớp tấn công tới đối phương.


Trung nhiên thiếu phụ chỉ khẽ hừ một tiếng, song chưởng vẫn ung dung nghênh tiếp kiếm quang.


Đông Phương Thanh Vân lần đầu tiên ác chiến cường địch, đã thi triển được sở học, lập tức hào khí bốc cao vạn trượng, đã nghe chàng gầm lên tựa hổ rống, thân hình cùng kiếm quang bay vút lên không, cùng lúc bóng hình chàng biến đâu mất, thay vào đó là vạn đạo ngân quang từ trên không bủa tới thiếu phụ trung niên, đây chính là Tu la đệ tam thức Tuyệt mệnh tu la, ngân quang vạn đạo chợt biến thành một đạo bạch quang dài vô tận, kiếm khí thấu suốt qua bóng chưởng trùng trùng, mau chóng nhập nội, khiến kiếm thế tựa sóng dữ xô bờ.


Đã nghe tiếng thiếu phụ cả kinh hô lên :


- Tuyệt mệnh tu la...


Lời còn chưa dứt, đã thấy thân hình mụ bay vọt ra xa hơn hai trượng, sau khi ổn trọng thân hình còn đứng ngẩn người như tượng gỗ.


Đông Phương Thanh Vân cất tiếng cười khinh ngạo :


- Phó cung chủ quá kinh hãi rồi?


Thiếu phụ hừ một tiếng lạnh lẽo :


- Tam trưởng lão, Tứ kiều mau thoái bộ. Tiểu tử, có một ngày lão nương sẽ cho ngươi biết kẻ nào đã phải kinh hãi... Bọn ta đi...


Dứt lời, mụ chuyển thân bỏ đi. Tứ Kiều cũng lập tức nối gót.


Chỉ có Thụ Thi Chiêu Hồn vẫn đang ham chiến, dùng thân ảnh của mình vây chặt Tam trưởng lão, thân hình càng chuyển càng nhanh, đã thành một vòng tròn mờ ảo.


Đông Phương Thanh Vân luôn miệng cười nhạt :


- Thụ Thi, hãy tạm tha mạng cho chúng.


Thụ Thi Chiêu Hồn vội đáp :


- Tuân mệnh...


Lời còn chưa dứt, thân hình gầy khô như que củi đã đứng cạnh Đông Phương Thanh Vân. Đã nghe Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói :


- Tam trưởng lão, hãy về nói lại với quí Cung chủ, rằng hậu duệ của Tam Bí Đông Phương Thanh Vân sẵn sàng hoan nghênh Ma cung cung chủ hoặc Quỷ lâm chủ nhân giá lâm. Hiện tại, các ngươi cút đi. Lần này bổn thiếu gia phá lệ, tạm tha cẩu mạng của các ngươi.


Tam trưởng lão mắt đầy vẻ oán độc, một gã nói :


- Tiểu tử, ngươi đừng vội đắc ý.


Nói rồi, cả ba thi triển khinh công bỏ đi.


Bỗng từ trong màn đêm u tối vọng lại thanh âm trầm hùng :


- Hài tử, kiên nghị, dũng cảm, cơ trí, đáng mừng, đáng mừng, lão phu cáo từ.


Hiện thời đã là giữa canh bốn, sau khi trở về khách điếm, Đông Phương Thanh Vân cười nói :


- Ngọc Dinh, như vậy xem ra Ma cung toàn là đồ bỏ, hợp lực của sáu người chúng ta há không thể san bằng Ma cung sao? Vì sao võ lâm giang hồ lại cho rằng Ma cung đáng sợ như vậy?


Trần Ngọc Dinh chậm rãi nói :


- Không phải, với Ma cung và Quỷ lâm tiện thiếp tuy biết không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Ma cung thật đáng khiếp, Quỷ lâm đáng sợ.


Đông Phương Thanh Vân không đợi nàng nói hết bỗng hỏi Thụ Thi Chiêu Hồn :


- Thụ Thi, khi ứng phó với Tam trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?


Thụ Thi Chiêu Hồn đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ được hùng tâm vạn trượng của Thiếu chủ truyền sang nên tự tin có thể ứng phó với Tam trưởng lão dễ như trở bàn tay, vừa rồi nếu Thiếu chủ không hạ lệnh, thuộc hạ chỉ cần kêu mấy tiếng, Tam trưởng lão đã phơi thây chiến địa, song Thiếu chủ mẫu nói cũng đúng. Sự tình kỳ thực chẳng giản đơn đến vậy.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói :


- Điều này khiến ta không hiểu nổi.


Trần Ngọc Dinh dịu dàng nói :


- Có rất nhiều sự tình khiến người ta không thể nào hiểu nổi. Tỉ như, một người đã chết rồi, lại sống lại, thân thể sống lại gọi là Hoạt thi. Không Trung quỷ lâm và Hàn Đàm Ma cung có cả thảy bảy mươi hai Hoạt thi, bốn yêu nữ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Võ công của bọn Hoạt thi như thế nào?


- Một người thông minh tuyệt đỉnh luyện tập võ công đến khi thành tựu chẳng bằng một nửa Hoạt thi, hơn nữa Hoạt thi bản thân không hề có huyệt đạo, trừ phi đứt hai chân hai tay khiến không thể hoạt động, dù Hoạt thi có bị chém trăm đao ngàn kiếm, cũng vẫn như thiên binh thần tướng, lại nữa, trong khi động thủ Hoạt thi hoàn toàn không có ý niệm sinh tử.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bức tranh không màu

Bức tranh không màu

Được 1 tháng, tin động trời nữa. Công ty của bố phá sản. Bố nợ chồng chất. Mẹ

30-06-2016
Hồn ma báo tử

Hồn ma báo tử

Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự

29-06-2016
Đức năng thắng số

Đức năng thắng số

Nhà Vua rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể

24-06-2016
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016
Niềm quên quen thuộc

Niềm quên quen thuộc

Vợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức đi đến khách sạn. Trong bữa

29-06-2016

Teya Salat