XtGem Forum catalog
Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 29 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 7 - Bí ẩn Hoạt thi

↓↓

Hai ngày liền sau đó, cả ba người theo sơn lộ mà đi, vì muốn cùng hội hợp với Chưởng môn bảy đại môn phái, nên họ đi suốt ngày đêm không nghỉ. Sang ngày thứ ba đã tiến vào Bảo Khang, vượt qua Ngũ Dương sơn mạch, tiến về phía Nam Chương, vẫn không có sự gì phát sinh.

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngày thứ tư, nửa đêm tới đại hồng sơn, cả ba tuy võ công cao siêu, thần hoài tuyệt kỹ, cũng cần phải nghỉ ngơi. Do vậy bèn chọn một thạch động để tá túc qua đêm.


Đông Phương Thanh Vân ngồi tĩnh tọa vận công, sau đó lăn ra ngủ.


Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn chia ra tuần thủ ngoài động, nửa đêm về trước Tích Thư Nhân tuần thủ, gần sáng Thụ Thi Chiêu Hồn giám sát. Đến gần canh hai, bỗng...


Từ xa vẳng lại một tiếng tiêu nghe thực ai oán. Thoạt đầu Thụ Thi Chiêu Hồn vì không dám kinh động giấc ngủ của Thiếu chủ, vội trèo lên ngọn cây ngoài động, thận trọng quan sát tứ bề. Tiếng tiêu mỗi lúc một rõ hơn. Thụ Thi Chiêu Hồn chú mục nhìn đi, chỉ thấy ba chấm đen nhỏ đang phi thân rất nhanh về phía họ đang ẩn thân. Thụ Thi Chiêu Hồn vốn không muốn đánh thức Đông Phương Thanh Vân, song tiếng tiêu vô cùng quái dị, chẳng những cao vút mà nghe ra dường như ẩn chứa đầy kình lực. Đông Phương Thanh Vân từng dặn dò rằng nếu phát hiện có điều gì khả nghi, phải lập tức báo cho chàng biết. Vì thế, Thụ Thi Chiêu Hồn vội phóng xuống đất, lao vào trong động, đoạn đánh thức Đông Phương Thanh Vân cùng Tích Thư Nhân, chỉ nghe tiếng tiêu mỗi lúc một gần. Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Chúng ta mau lên ngọn cây quan sát.


Ba người vừa leo lên đến ngọn cây thì ba bóng đen kia cũng đã tới.


Đêm tối không trăng sao. Đông Phương Thanh Vân chú mục nhìn bất giác biến sắc.


Thì ra ba bóng người kia chia làm hai toán, toán đi trước có hai người đều là thiếu nữ, vận y phục dạ hành, mặt mũi khá xinh nhưng toát đầy vẻ yêu tà, miệng thỗi đoản tiêu, tiếng tiêu nghe thật bi ai.


Toán sau có một người, thân hình cứng đờ như tử thi song lại có thể di động, thực kỳ quái. Điều đáng sợ hơn cả, thi thể này tựa bóng quỷ mị. Lướt đi không hề chạm đất.


Mỗi một bước nhảy, toàn thân xương cốt kêu lách cách, hợp lại tiếng tiêu bi ai tạo nên một khúc ca ma quái khiến Đông Phương Thanh Vân nghe thấy, bất giác sờn tóc gáy, rùng mình mấy lượt.


Ba bóng đen nọ cuối cùng dừng bước trước cửa động, đã nghe thanh âm the thé vang lên :


- Xem ra chúng ta cần phải nghỉ một chút.


Lại nghe một thanh âm khác vang lên :


- Phải, chúng ta cần phải nghỉ thôi. Đi hai đêm liền, đi cùng với Hoạt thi không ngưng nghỉ, may mà Thường lão có nói, sớm ngày mai sẽ có người khác đến thay.


Thanh âm the thé lại nói :


- Trên đây có một cái động, chúng ta hãy vào xem thử.


Dứt lời, ả tiến vào động. Bỗng nghe có tiếng la :


- Qui Cúc, mau thổi chiến tiêu.


Lập tức tiếng tiêu lại rít lên.


Trong thoáng chốc, Đông Phương Thanh Vân nhớ lại Trần Ngọc Dinh có nói rằng Ma cung và Quỷ lâm có bảy mươi hai Hoạt thi, bèn không dám khinh xuất, chú mục quan sát. Đã thấy thi thể nọ bật thẳng người dậy, thẳng lưng, hai chân cong cong, nhảy lên vài cái rồi đứng lên.


Tiếng tiêu vừa dứt, đã thấy thiếu nữ đi vào động trước chạy ra.


Thiếu nữ đứng ngoài bèn hỏi :


- Nơi hoang sơn dã lĩnh này, đâu có gì khả nghi mà bảo muội thổi chiến tiêu?


Thiếu nữ vừa chạy ra nói :


- Ta vừa tiến vào động, liền cảm thấy thạch động có hơi ấm, hiển nhiên có người vừa ngủ ở đây, nghe tiếng tiêu của bọn ta đã sợ hãi mà bỏ đi.


- Có lẽ là dã thú vì nghe tiếng tiêu mà kinh sợ bỏ đi cũng không chừng. Dù gì đã thổi chiến tiêu rồi, chúng ta cũng có thể an tâm.


Nói đoạn cả hai lại tiến vào động. Không lâu sau, tất cả đều chìm vào tịch lặng.


Chỉ thấy thi thể đứng im bất động nơi cửa thạch động.


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy kinh ngạc, bên tai lại vang lên tiếng Tích Thư Nhân :


- Thiếu chủ, đây chính là Hoạt thi rồi. Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.


Đông Phương Thanh Vân hạ giọng khẽ nói :


- Lần này chỉ có Hoạt thi. Đây chính là một cơ hội tốt để thử võ công của Hoạt thi, chúng ta hãy xuống.


Bỗng bên tai chàng lại vang lên thanh âm trầm trầm của một lão nhân :


- Tiểu tử, chớ thử? Lão phu đã theo dõi Hoạt thi một ngày một đêm, còn chưa dò xét được gì.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người, hiển nhiên có cao nhân tới, chàng muốn dò xét từ giọng nói xem người này mình có quen biết không, nhưng thanh âm quá trầm, không thể nhận ra.


Tích Thư Nhân lại nói :


- Thiếu chủ nói rất đúng. Đây quả là một cơ hội để thử võ công của Hoạt thi, Thiếu chủ hãy khoan xuất hiện, để thuộc hạ thử trước.


Lời còn chưa dứt, đã thấy Tích Thư Nhân đứng sừng sững dưới đất.


Đông Phương Thanh Vân vội đưa mắt nhìn đi, Hoạt thi vẫn bất động.


Thanh âm trầm trầm lại vang lên :


- Tiểu tử, ngươi thực không biết trời cao đất dày. Hãy mau đào tẩu, bằng không hai tiểu nha đầu kia tỉnh lại, chỉ có nước chết mà thôi.


Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng hạ giọng nói :


- Ở lâu trên cây cũng không phải là cách hay, chúng ta xuống thôi.


Nói đoạn, Đông Phương Thanh Vân và Thụ Thi Chiêu Hồn cùng nhảy xuống Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Tích Thư Nhân, ngươi thử xuất chưởng xem.


Cùng lúc ấy, thanh âm trầm trầm lại vang lên :


- Tiểu tử, sinh mạng của các ngươi khó toàn rồi, còn chưa mau...


Đồng thời Tích Thư Nhân cũng nói :


- Tuân mệnh Thiếu chủ.


Vừa nói, hữu chưởng của y khoa tròn, rồi đẩy ra, chưởng nhanh như sóng dậy, chưởng thế tựa dời non lấp bể, ập về phía Hoạt thi.


Hoạt thi vẫn đứng yên bất động, đến khi chưởng phong vừa thổi qua, hữu chưởng bỗng chếch ra. Chỉ nghe một tiếng sầm. Hoạt thi vẫn đứng yên bất động. Tích Thư Nhân không ngớt lắc lư thân hình. Hoạt thi bỗng huy động song chưởng, trong chớp mắt biến thành ba đóa chưởng hoa, phân ra công về phía ba người.


Tích Thư Nhân hạ giọng :


- Thiếu chủ hãy nhường bước để thuộc hạ ứng phó.


Vừa nói, Tích Thư Nhân vừa lao mình nghênh tiếp Hoạt thi.


Đã thấy cả hai hòa làm một rồi chợt rời nhau ra. Tích Thư Nhân thân hình như diều đứt dây, văng ra xa hai trượng, ngã huỵch xuống đất. Song y lại lập tức đứng bật dậy, nhanh như chớp lướt đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vân. Hoạt thi cũng lảo đảo thối lui hai trượng, song vẫn đứng sừng sững.


Bên tai Đông Phương Thanh Vân lại vang lên thanh âm trầm trầm :


- Đã thử qua chưởng lực của Hoạt thi rồi, còn chưa mau đào tẩu.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân đã biết sự lợi hại của Hoạt thi, vội trầm giọng nói :


- Tích Thư Nhân, theo ngươi chúng ta nên tấn hay thoái?


Tích Thư Nhân vội đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, ý tại hạ là đã thử thì phải thử đến cùng..


Võ công của Hoạt thi tuy lợi hại song cũng không thể vượt qua thiên hạ, hơn nữa có Thụ Thi ở đây, có lẽ y có thể khống chết được hai yêu nữ kia, nếu có thể biết được cách thổi tiêu, chẳng phải hữu ích lắm sao?


Đông Phương Thanh Vân quay qua nói :


- Thụ Thi, ngươi thấy sao?


Thụ Thi vội nói :


- Thiếu chủ hẳn đã nhìn thấy rõ tất cả, Hoạt thi này do tiếng tiêu khống chết, khi có người tấn công mới biết phản kích, nhưng sau này, chúng ta mới thực là động thủ chính diện phải không?


- Có đạo lý, hãy thử lại xem phản ứng Hoạt thi thế nào?


Lúc này đã nghe tiếng hai tiếng la the thé vang lên, hai yêu nữ kia đã xuất hiện tại cửa động.


Thụ Thi Chiêu Hồn rít lên, song chưởng co rút liên hồi, thân hình bay vút lên rồi nhanh như chớp lao thẳng về phía Hoạt thi. Hoạt thi đợi đến khi chưởng phong tới gần, thân hình bỗng dựng đứng, song thủ đưa lên trước ngực rồi đẩy chếch lên.


Trong chớp mắt đá bay cát chạy, lá cây rung lả tả.


Lúc này lại thấy hai yêu nữ đứng trước thạch động chậm rãi đưa đoản tiêu lên thổi.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Chúng ta phải trừ hai tên yêu nữ kia, tốt nhất nên đoạt lấy tiêu.


Nói rồi chàng đảo mắt quan sát cuộc đấu giữa Thụ Thi Chiêu Hồn và Hoạt thi, bất giác biến sắc, thì ra Thụ Thi Chiêu Hồn hiện thời đã rơi vào thế hạ phong, chỉ thủ không công, tình thế thập phần nguy hiểm.


Một tiếng keng vang lên, Đông Phương Thanh Vân vừa tuốt kiếm vừa nói :


- Tích Thư Nhân, mau ngăn không để hai tên yêu nữ thổi tiêu.


Lời còn chưa dứt, chàng đã huy động trường kiếm lao tới công kích Hoạt thi.


Trong đầu Đông Phương Thanh Vân chỉ có một ý niệm duy nhất là chỉ cần chặt đứt hai tay hoặc hai chân của Hoạt thi, thì không phải e ngại uy lực ma quái của nó nữa. Tu la đệ nhị thức Tang chung ai lạc kèm theo tiếng xé gió veo véo đã chém tới trước ngực Hoạt thi.


Hoạt thi cười nhạt vài tiếng, tả thủ dùng chưởng chặn lấy kiếm thế, bỗng nhiên duỗi dài ra, nhanh như chớp chặn lấy mũi kiếm, đồng thời hữu chưởng ảnh xuất hiện đầy trời, nhanh tựa cuồng phong cuốn về phía Thụ Thi Chiêu Hồn. Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười khẩy, giữ nguyên kiếm chiêu, thần công phủ khắp châu thân, kình khí thoát ra từ thân kiếm lạnh lẽo rợn người.


Thụ Thi Chiêu Hồn thấy Thiếu chủ trợ chiến, hào khí bốc cao ngất trời, hữu thủ nâng lên ngang ngực từ từ đẩy ra, nghênh tiếp một chưởng Hoạt thi.


Tích Thư Nhân quan chiến không khỏi tâm kinh phách động thầm nghĩ :


"Thiếu chủ nói rất đúng, Hoạt thi là do hai ả tiện nữ kia chỉ huy, nếu không tìm cách tiêu diệt chúng, hậu quả sẽ thực khó tưởng tượng nổi"


Nghĩ vậy, Tích Thư Nhân tức thời quát lớn, song thủ khoa nửa vòng lớn, rồi bỗng hợp lại trước ngực đoạn bung mạnh hai chưởng công kích hai yêu nữ nọ, lập tức chưởng phong ào ào bốc lên, chưởng thanh tựa sấm rền, nhanh như lốc cuốn công tới.


Lúc này chỉ nghe hai tiếng "soạt", "ầm" đồng thời vang lên. Đông Phương Thanh Vân thấy hổ khẩu tê dại, trường kiếm tựa hồ muốn rời khỏi tay, thân hình lảo đảo thối lui sáu bảy bước, mới ổn trọng bộ tấn. Chàng vội đưa mắt nhìn đi, đã thấy Thụ Thi Chiêu Hồn cùng Hoạt thi đều văng ra xa cách đó năm trượng, song đều nhất tề đứng dậy tựa hồ không hề thọ thương, tiếp tục động thủ. Đông Phương Thanh Vân chú mục nhìn, bất giác cả kinh thần sắc, nguyên Hoạt thi đã bị kiếm của chàng chém trúng tả thủ, song kiếm chém một đường dài hơn nửa thước, lại không thấy máu. Chàng lại nhìn về phía Tích Thư Nhân, chỉ thấy hai yêu nữ dùng thân pháp khinh linh né tránh luồn chưởng phong mãnh liệt của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân song mục lóe hàn quang, bỗng y quát lớn :


- Thụ Thi, chúng ta đổi chỗ...


Lời còn chưa dứt, đã thấy hai đạo hắc quang mờ ảo lay động, mọi người còn chưa kịp thấy hai người chuyển bộ thế nào, đã thấy Thụ Thi Chiêu Hồn đã đối chỗ cho Tích Thư Nhân. Bỗng nhiên tiếng than vãn, ai oán vang lên :


- Ò... ò... Đói bụng rồi...


Hai yêu nữ vừa nghe lập tức biến sức, ngừng thổi tiêu, cùng lúc ấy song chưởng của Tích Thư Nhân và Hoạt thi cùng chạm nhau. "Ầm", chưởng thanh tựa sấm nổ, cả hai nhất tề lảo đảo thối lui bốn năm bước, ngã ngồi xuống đất, đồng thời cùng đứng bật lên.


Hoạt thi lắc người đến bên hai yêu nữ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gửi con gái yêu

Gửi con gái yêu

Con gái yêu quý của Mẹ, Mẹ xin lỗi. Mẹ vô tâm và thiếu trách nhiệm với con lắm

24-06-2016
Hồi chuông thứ bảy

Hồi chuông thứ bảy

Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con

24-06-2016
Bắt gian

Bắt gian

Tình hình là rất tình hình. Cái Lan nháy mắt với Hoa, Hồng, Thảo. Mấy đứa ngồi lại

27-06-2016
Chàng đỉa

Chàng đỉa

Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham

01-07-2016
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016