Tháng ngày thấm thoát, một tháng qua mau.
Đông Phương Thanh Vân ở trong thạch thất của Thanh Chủng đã luyện xong Tứ Thiên Quang thần công. Hôm nay mọi người cùng ngồi trên giường đá. Đông Phương Thanh Vân và Diệp Đại Thúy ngồi bên nhau vô cùng thân thiết.
Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả :
- Bị nhốt trong Thanh Chủng mấy tháng, có thể nói lão phu đã tìm khắp mọi chỗ trong động mộ.
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đông Phương Thanh Vân trầm tư một lát, mới đáp :
- Đợi tại hạ luyện thành thần công, sẽ thăm dò toàn bộ mọi chỗ trong Thanh Chủng này.
Ngày tháng thấm thoắt, tuy trong động không tính thời gian, nhưng cũng chừng bốn tháng đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Thanh Vân đã luyện theo võ công của Lục Giáp chân kinh, tất cả đạt tới tám thành trở nên.
Đông Phương Thanh Vân đang luyện sáu chiêu của Tu La là môn võ công cuối cùng thì Diệp Đại Thúy ngồi trên quan tài đứng dậy, gót sen từ từ dạo bước tới bên chàng, mỉm cười nói :
- Cung chúc tướng công đã đại thành thần công, từ nay trở đi tướng công đảm trách cương vị Tam Bí, vì chính nghĩa võ lâm, nỗ lực để tướng công được đoàn viên một nhà.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu :
- Nhớ có lần ta từng nói, sau khi ta luyện thành thần công, nhất định phải đi tìm Thần Bí Nhân, phải vậy không?
Diệp Đại Thúy gật đầu :
- Đúng thế? Về lai lịch của Thần Bí Nhân, thiếp biết rất tỏ tường, nhưng thiếp cảm thấy trong Thanh Chủng còn có mật đạo khác, chúng ta trước hết hãy nên phá giải điều thần bí đó.
Đông Phương Thanh Vân trầm ngâm một hồi, hỏi :
- Thanh Chủng có phải là nơi Lãnh Huyết Nhân Ma từng luyện công ba mươi năm về trước?
- Chính phải?
- Lãnh Huyết Nhân Ma chưa chết, rất có thể hắn hiện đang ẩn mình tại nơi kín đáo trong động mộ, chờ chúng ta gặp lại Thần Bí Nhân sau hãy hay có được chăng?
- Cũng được?
Tiếng của mỹ nhân nghe như tiếng chim hót, mắt trong như nước hồ thu, sắc tươi hơn cả hoa xuân.
Đông Phương Thanh Vân bước ra khỏi Thanh Chủng, Thạch Lan Dật Tiên đi trước cất tiếng cười ha hả :
- Bị nhốt mấy năm trong động, hôm nay mới được thấy thiên địa, thật là giang sơn gấm vóc tú lệ muôn phần. Lão phu còn sống, quả là có đại phúc.
Đoạn lão cứ cười một mình khoái trá.
Lúc này Diệp Đại Thúy mang một tấm mạng che mặt bằng vải sa trắng, y phục toàn thân trắng như tuyết, trông như một tiên nữ giáng trần.
Đông Phương Thanh Vân hơi cau mày nói :
- Đại Thúy, nàng có sợ bị phát giác hay không?
Diệp Đại Thúy ửng hồng hai má, đáp :
- Dường như có không ít người đã tới.
Thạch Lan Dật Tiên cùng mấy thuộc hạ thảy đều biến sắc kinh hãi, vì mấy vị đó đi trước tai mắt đều linh mẫn, mà không hề biết gì, đủ hiểu người, kẻ đến kia có võ công cao minh khôn lường.
Điều đó cũng chứng tỏ võ công hiện thời của Đông Phương Thanh Vân đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa.
Ngay lúc đó một đạo hồng quang từ xa vút tới. Bóng hồng ấy chính là Tuệ Mẫn.
Tuệ Mẫn nhìn thấy Đông Phương Thanh Vân thì ngẩn người hồi lâu mới nhỏ nhẹ hỏi :
- Đông Phương Thanh Vân có gặp gia phụ ta chăng?
Đông Phương Thanh Vân quay qua hỏi Thạch Lan Dật Tiên :
- Thỉnh vấn Tiên trưởng. Thiên Hoang Đế Quân ở đâu?
Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả :
- Ở trong Thanh Chủng chắc cũng sắp ra đây.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu, nói với Tuệ Mẫn :
- Tuệ Mẫn cô nương, thỉnh cô nương đợi cho một chút.
Ngay lúc ấy, từ trong Thanh Chủng vụt ra ba bóng người. Tuệ Mẫn nhìn ngay thấy Thiên Hoang Đế Quân liền gọi :
- Phụ thân...
Lời chưa dứt, đã như chim sà tới chỗ Thiên Hoang Đế Quân.
Thiên Hoang Đế Quân dĩ nhiên cũng đã nhận ra Tuệ Mẫn, lão nhân vừa ngạc nhiên vừa hoan hỉ, diện mạo già nua, xanh tái tươi hẳn lên.
- Tuệ Mẫn, hài nhi?
Lão nhân cũng chạy tới đón.
Đông Phương Thanh Vân nhìn cảnh đoàn viên của Tuệ Mẫn, càng muốn mình cũng được như nàng.
Nên biết phụ thân của chàng còn sống, lẽ nào lại không được hưởng thụ như Thiên Hoang Đế Quân.
Diệp Đại Thúy tựa hồ hiểu rõ tâm tình của chàng, giọng oanh thỏ thẻ :
- Tướng công, có nhiều người đến, thỉnh tướng công lưu tâm.
Đông Phương Thanh Vân nghe lời, lập tức hồi tỉnh, gằn giọng nói :
- Vị bằng hữu từ phương nào tới, kính thỉnh hiện thân.
Lời đã vang đi, vẫn không có tiếng đáp.
Võ công của Đông Phương Thanh Vân đã khác hẳn trước. Chàng vận Thần công một chút, đã nghe biết trên cây tùng lớn ngoài xa hai mươi trượng có hai người ẩn nấp, hai người ấy tuy nín thở nhưng gió thổi qua cành lá nghe khác hẳn. Chàng bèn hét một tiếng, thân hình như lưu linh bay vọt về phía cây tùng. Nhưng xuyên qua đám cành lá mà không thấy một ai.
Lúc ấy bên tai chàng vẳng tới thanh âm dịu dàng của Diệp Đại Thúy :
- Tướng công, họ đã tránh né không dám tương kiến, hà tất phải tranh đua?
Đông Phương Thanh Vân vội trở về chỗ cũ, kiêu ngạo nói :
- Mấy kẻ kia nào có đáng gì?
Miệng chàng tuy nói vậy, nhưng trong lòng thầm biết rằng mình vừa lầm tưởng sau khi luyện thành Lục Giáp chân kinh đã trở thành vô địch thiên hạ, nào ngờ sự thực hoàn toàn không phải như thế.
Chàng vừa phi thân đi, tuy chưa thi triển hết sở học bình sinh, nhưng cũng đã động đến sáu, bảy thành tinh nguyên, mà đối phương vẫn dễ dàng né tránh, chẳng hóa ra chàng đã lầm tưởng hay sao?
Diệp Đại Thúy tựa hồ đoán được tâm trạng của chàng, dịu dàng nói nhỏ bên tai :
- Tướng công, đừng thất vọng?
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :
- Nàng, tại sao nàng biết tâm trạng của ta?
Diệp Đại Thúy khẽ đáp :
- Biết một chút thôi, thần công của tướng công mới sơ thành, nếu chỉ vì thế mà đã thất vọng, chẳng hóa ra uổng phí năm tháng khổ luyện vừa qua hay sao?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu im lặng.
Diệp Đại Thúy lại dịu dàng nói :
- Thân chủ của tướng công hiện thời, trong võ lâm ngoại trừ Thánh Chỉ giáo hư hư thực thực, mấy cao thủ của Thái Cực bang và Tử Phủ mê điện ra, không ai có thể sánh được với tướng công.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :
- Nói như vậy thì võ công của Thái Cực bang chủ và Tử Phủ mê điện Điện chủ cao hơn ta ư?
Diệp Đại Thúy đáp se sẽ :
- Trong thiên hạ không có võ công bất bại, tướng công tuy có tuyệt học Lục Giáp chân kinh, đủ khả năng đối địch với một Bang chủ, một Điện chủ, nhưng cao nhân ắt có cao nhân trị, cho nên võ công của tướng công chỉ có thể nói là đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Đông Phương Thanh Vân kinh dị hỏi :
- Thế thì tại sao ta lại bị hai kẻ kia dễ dàng né tránh?
- Nguyên nhân rất đơn giản, họ tối ta sáng, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị họ giám thị, ta chỉ hơi cử động, họ đã liệu đoán được ngay.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói :
- Đúng, nàng có thể biết võ công của họ cao tới mức nào?
- Rất khó nói, song tiện thiếp cho rằng họ chưa cao bằng tướng công.
Lúc này chỉ nghe Thiên Hoang Đế Quân cười nói :
- Đa tạ đại ân cứu mạng của Đông Phương thiếu hiệp, lão phu đi đây.
Đoạn quay sang Tuệ Mẫn ở bên cạnh, hiền từ nói :
- Tuệ Mẫn chúng ta đi nào?
Tuệ Mẫn hoan hỉ nói :
- Gia gia, chúng ta đi đâu?
- Trở vào trong động. Ôi, trường giang sóng sau đè sóng trước, một lớp tân nhân thắng cựu nhân. Ta đã quyết định từ nay không tham gia mọi sự trong võ lâm, mà ẩn thân kín đáo để luyện công.
Tuệ Mẫn hồn nhiên mỉm cười :
- Nếu phụ thân có thể cùng ở bên hài nhi và chàng, có phải là gia đình ta đại đoàn viên hay không?
Thiên Hoang Đế Quân cả cười :
- Điều đó còn phải xem Đông Phương thiếu hiệp có ý thành toàn cho hay không đã.
Tuy phía trước là cường địch, nhưng Đông Phương Thanh Vân vẫn điềm nhiên bước tới bên Thiên Hoang Đế Quân, cung tay vái :
Chương trước | Chương sau