- Đế Quân đã vì thiên hạ mà dùng Di công đại pháp rửa thông trăm mạch, ơn đó tại hạ ghi nhớ suốt đời. Còn về hy vọng một nhà đoàn viên của Đế Quân, cũng là lẽ thường tình, tại hạ nếu gặp Hận Thiên Nữ sẽ nói rõ với nàng để nàng hoàn trả quí phu nhân.
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thiên Hoang Đế Quân tựa hồ cực kỳ cảm động nói :
- Tuệ Mẫn, còn chưa mau quì xuống cảm tạ Đông Phương thiếu hiệp.
Bỗng có tiếng sáo trúc cất lên, nghe chói tai.
Đông Phương Thanh Vân nghe tiếng sáo giật mình, song Tuệ Mẫn đã quì xuống trước mặt chàng, e thẹn nói :
- Đa tạ tướng công thành toàn. Tuệ Mẫn suốt đời ghi lòng tạc dạ, hẹn ngày báo đáp...
Đông Phương Thanh Vân đã biết có sự nghiêm trọng, vội đỡ Tuệ Mẫn dậy, cười đáp :
- Chuyện nhỏ, đâu có gì đáng nhớ.
Tuệ Mẫn cũng cảm thấy tiếng sáo trúc nổi lên khá kỳ dị, vội đứng dậy, nhưng cánh tay nhỏ bé của nàng đang bị Đông Phương Thanh Vân nắm chặt, một luồng nhiệt điện nóng ran khắp châu thân, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận dỗi.
Chàng thiếu niên ngay trước mắt nàng chính là nam nhân kỳ lạ nhất thiên hạ, chẳng những võ công cao minh, lại đứng về chính nghĩa. Hơn nữa, còn thêm diện mạo anh tuấn phi phàm.
Nhưng chàng không thể thuộc về nàng, chàng là người đầu tiên khiến trái tim nàng thổn thức, nhưng cuối cùng nàng lại không thể chiếm hữu được chàng.
Nàng thở dài nhè nhẹ.
Quả là giữa người với người hoàn toàn có duyên phận, nàng với chàng vô duyên phận.
Nàng đứng dậy, ánh mắt tựa hồ u oán.
Tiếc rằng lúc này Đông Phương Thanh Vân đang dồn tâm trí nghe tiếng sáo trúc, không lưu tâm đến tâm tình của nàng. Chàng vội buông tay Tuệ Mẫn, lướt đến bên Diệp Đại Thúy hỏi nhỏ :
- Nàng có phát hiện sự dị thường?
Diệp Đại Thúy hơi gật đầu :
- Tiếng sáo nghe kỳ dị, quyết không phải là tín hiệu của Mê điện hoặc Thái Cực bang. Tướng công chưa hề nghe tiếng sáo này phải không?
Đông Phương Thanh Vân chấn động toàn thân, nghĩ :
- "Đúng rồi, tiếng sáo này là tiêu âm là độc kích thích dâm dục trong thể nội, chẳng lẽ là người của Địa Mộ giáo có ý gây khó dễ?"
Bèn gật đầu nói với Diệp Đại Thúy :
- Nghe rồi, là tín hiệu của Địa Mộ giáo. Chúng ta hãy xông về phía truớc, phải tìm xem Thần Bí Nhân cư trú ở đâu?
Diệp Đại Thúy nói :
- Phải đó, người này cư trú ở đâu nhỉ?
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi :
- Nàng không biết nơi cư trú của Thần Bí Nhân, thì biết đi đâu mà tìm?
- Hỏi Quái Sấu ắt biết.
Bỗng tiếng sáo trúc lại nổi lên chói tai.
Đông Phương Thanh Vân nghe âm thanh đã biết nó ở cách chừng bốn mươi trượng, vội nói nhỏ :
- Chúng ta tiến về phía trước xem họ giở trò gì?
Đoạn chàng đi trước, Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đi kèm hai bên chàng.
Tứ tiên với Tuệ Mẫn đi giữa, Quỷ Tinh Linh đi sau chót, cả thảy mười người cùng tiến lên.
Đông Phương Thanh Vân tuy biết địch nhân ngầm mai phục, nhưng trong óc đang nghĩ cách làm sao gặp Quái Sấu để hỏi về nơi cư trú của Thần Bí Nhân.
Thần Bí Nhân là ai? Bèn quay sang bên cạnh hỏi Diệp Đại Thúy :
- Nàng có biết lai lịch của Thần Bí Nhân chăng?
Diệp Đại Thúy gật đầu :
- Kỳ thực Thần Bí Nhân chính là lệnh tôn Sinh Tử Sinh.
- Ồ..
Đông Phương Thanh Vân vô cùng kinh hãi.
Bỗng có hai tiếng hét kỳ quái vang lên, rồi hai bóng người phi tới như lưu tinh.
Đông Phương Thanh Vân lập tức dừng lại, ngẩng nhìn, thấy cách một trượng có hai lão nhân đầu trâu mặt ngựa, mỗi lão cầm một khúc thanh trúc, mắt lộ hung quang chòng chọc nhìn chàng.
Đông Phương Thanh Vân biết hai kẻ này tới đây gây chuyện, bèn sa sầm mặt lạnh lùng hỏi :
- Thỉnh ngoại hiệu?
Lão đứng bên tả tóc trắng, lạnh lẽo đáp :
- Khai lộ sứ giả.
Lão đứng bên hữu đầu trọc hầm hầm nói :
- Khai lộ sứ giả.
Đông Phương Thanh Vân không hiểu, chỉ biết hai kẻ này là người mở đường cho kẻ khác, bèn hỏi :
- Khai lộ cho ai?
Lão trọc đáp :
- Tam phu nhân.
Đông Phương Thanh Vân chưa hiểu tam phu nhân là ai, chẳng lẽ phu nhân thứ ba của Địa Mộ giáo chủ, bèn hỏi :
- Tam phu nhân là cái quỷ gì?
Bạch phát lão nhân gầm lên :
- Kẻ nào dám vô lễ với tam phu nhân của Địa Mộ giáo?
Trong tiếng nói, khúc thanh trúc đã nhắm tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân mà công kích.
Khúc thanh trúc như thanh long xuất động, uy thế bài sơn đảo hải, Tích Thư Nhân quát to như tiếng sấm :
- Lũ khai lộ sứ giả hèn mọn đâu cần Thiếu chủ bận tâm.
Lời chưa dứt, người đã bước lên, song chưởng xoay vòng ù ù nghênh tiếp công thế của bạch phát lão nhân.
Chỉ thấy song chưởng vừa hợp đã rời xa, "binh" một tiếng lớn, Tích Thư Nhân vẫn đứng vững như bàn thạch, còn bạch phát lão nhân thì loạng choạng thoái lui ba bước mới dừng lại được. Tích Thư Nhân thấy vậy cả cười :
- Võ công như ngươi trông thật chướng mắt.
Lời chưa dứt, đã nghe một thanh âm vô cùng ngọt ngào đáp lại :
- Vị tất...
Tức thời một thanh y thiếu nữ đã vọt tới trước mặt Tích Thư Nhân. Thiếu nữ này vô cùng kiều diễm.
Tích Thư Nhân cười nhạt :
- Chắc cô nương cũng là khai lộ sứ giả?
(thiếu trang 95- 96)
... công kích thanh y thiếu nữ, đột nhiên vang lên tiếng cười vô cùng trong trẻo. Tích Thư Nhân bèn dừng lại.
Đông Phương Thanh Vân lại thấy một thanh y thiếu nữ xuất hiện.
Thử nghĩ, một ả tam phu nhân hèn mọn của Địa Mộ giáo chủ mà trước khi hiện thân lại bố trí như thế này, nếu không bày trò huyền bí, thì hẳn có sự xảo trá, càng khó hiểu. Thoạt đầu phục binh tứ phía, rồi cứ lần lượt xuất hiện, thế là nghĩa lý gì đây?
Chẳng lẽ mấy kẻ mai phục trước đó muốn sắm vai ngư ông thủ lợi, chờ Đông Phương Thanh Vân giao đấu lưỡng bại câu thương với Địa Mộ giáo, rồi mới xuất hiện hay sao?
Nghĩ vậy, chàng bèn đến trước thanh y thiếu nữ thứ hai, gằn giọng nói :
- Gọi tam phu nhân gì đó của các ngươi tới mau.
Thiếu nữ cười duyên :
- Cứ đợi đấy?
Đông Phương Thanh Vân nổi giận quát :
- Này thì đợi?
Đoạn vung hai tay công kích thiếu nữ, dùng tới năm thành công lực vì đã bực mình trước lối bố trí của đối phương.
Kình phong âm ầm như sấm rền tràn tới, thiếu nữ cười khảy, vung hai tay tiếp chiêu.
"Bùng" một tiếng như tiếng sấm, thiếu nữ như bị cơn lốc cuốn xa ngoài năm trượng, "huỵch" một cái, đã ngã xuống đất bất tỉnh.
Đông Phương Thanh Vân hú dài một tiếng, gằn giọng nói :
- Kẻ chắn đường phải chết.
Đoạn chàng tiến lên, Thần Quan Tú Sĩ vọt lên trước, song chưởng công kích hai lão nhân kia, miệng quát lớn :
- Bọn tiểu tử đốn mạt dám cả gan chắn đường Thiếu chủ.
Hai lão nhân vung khúc thanh trúc, nghe vun vút vun vút chói tai, nghênh chiến.
Thần Quan Tú Sĩ lúc này cũng nghĩ như Đông Phương Thanh Vân, coi việc Địa Mộ giáo bày đặt thế này là quả khinh khi người khác, do đó lập tức thi triển tuyệt học.
"Bình, bình" hai tiếng, kèm theo hai tiếng rú thảm, hai lão nhân đã như hai chiếc bóng bay ra xa mười trượng.
Tích Thư Nhân xông tới thanh y thiếu nữ, tay hữu búng ra hai ngón như hai tia chớp điểm vào huyệt Hoa Cái và Diện Môn, tay tả phóng một chưởng vào ngực nàng.
Thanh y thiếu nữ đứng nguyên tại chỗ, miệng cười tay vung nghênh tiếp song chưởng của Tích Thư Nhân.
Bộp? Bộp? Hai tiếng, thanh y thiếu nữ rú lên một tiếng nghẹn ngào, người bay xa mười trượng, chết không kịp ngáp.
Chương trước | Chương sau