Tất cả diễn ra gần như cùng một lúc.
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ba khai lộ sứ giả của Địa Mộ giáo đã bị Thần Quan Tú Sĩ và Tích Thư Nhân dùng có vài chiêu giải quyết xong.
Chẳng lẽ Địa Mộ giáo kém cỏi như vậy sao?
Đông Phương Thanh Vân chẳng buồn nhìn mấy thuộc hạ của Địa Mộ giáo đang nằm gục dưới đất, cùng Diệp Đại Thúy tiến về phía trước.
Bỗng tiếng sáo trúc lại cất lên chói tai.
Đông Phương Thanh Vân thấy từ xa có một đám mây trắng trôi tới như hành vân lưu thủy, tới gần mới nhận ra có hơn hai mươi thiếu nữ vây quanh hai chiếc bát bảo nhuyễn sàng (giường mềm) Đám rước ấy dừng lại cách Đông Phương Thanh Vân hai trượng. Mỗi bát bảo nhuyễn này do bốn bạch y thiếu nữ khiêng trên vai, đằng trước mỗi bát bảo nhuyễn sàng có sáu bạch y thiếu nữ dàn thành hàng ngang.
Diệp Đại Thúy dùng truyền âm nhập mật nói với Đông Phương Thanh Vân.
- Tướng công có phát giác gì chăng?
Đông Phương Thanh Vân cũng dùng truyền âm nhập mật đáp :
- Còn nàng?
- Dường như mấy kẻ mai phục ban đầu đang chậm rãi bám theo chúng ta thì phải?
- Đúng vậy. Hai kẻ nấp ở cây tùng ban đầu võ công xem chừng không thua ta.
- Tướng công, hiện tại bọn ấy đã đông hơn nhiều thì phải?
- Ước đến mười bốn, mười lăm người. Ta cho rằng chúng đang ở cách ta khoảng mười lăm trượng.
- Có nên thị uy với chúng hay không?
- Không, cứ cẩn thận đề phòng là được.
Lúc này, chiếc bát bảo nhuyễn sàng bên mé hữu vén tấm vải che cửa, rồi một nữ nhân ló mặt, chính là Lãnh Huyết Diễm Nữ. Ở nhuyễn sàng mé tả cũng vậy, người ló mặt ra khiến Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc. Là ai vậy? Chẳng ai khác, chính là một trong thập diễm của Quỷ lâm, Ma cung, di nương của Tuệ Mẫn.
Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ cười tươi như hoa, dịu dàng nói :
- Tướng công thật là xuất quỷ nhập thần.
Đông Phương Thanh Vân vốn định phát tác, ngặt vì từng nghe nghĩa mẫu bảo rằng Lãnh Huyết Diễm Nữ là ân nhân của nghĩa mẫu, nay chưa báo ân cho nghĩa mẫu, nỡ nào đắc tội với người ta, bèn mỉm cười cung tay vái.
- Nhờ phúc của phu nhân, tại hạ vẫn khỏe.
Lãnh Huyết Diễm Nữ đong đưa cặp mắt gợi tình :
- Thỉnh tướng công đừng ngộ nhận, tiện thiếp tới đây không có ý gì, chỉ là tệ Giáo chủ lệnh cho tam thư thân chinh gặp tướng công, tiện thiếp sợ tướng công có điều không phải với tam thư, nên tạm thời tiện thiếp xuất hiện để tướng công đừng lấy thế làm lạ được chăng?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu :
- Thỉnh phu nhân cho biết mục đích?
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc, di nương của Tuệ Mẫn là một trong Thập Diễm, mà lại là tam phu nhân của Địa Mộ giáo há chẳng khiến người ta kinh hãi?
Điều này càng chứng tỏ Địa Mộ giáo lợi hại, bí mật gài người khắp nơi, ngay cả thuộc hạ của chàng đây cũng khó tránh khỏi có người của Địa Mộ giáo.
Có thể như vậy lắm.
Địa Mộ giáo mấy chục năm nay đã gài người vào đủ mọi tổ chức, ngay cả Không Trung quỷ lâm, Hàn Đàm ma cung, đều thậm nhập, ai dám bảo môn hạ của Tam Bí không có kẻ tâm phúc của Địa Mộ giáo?
Lãnh Huyết Diễm Nữ đong đưa sóng thu ba, nói :
- Thực tình cũng không có chuyện gì đáng kể, chỉ là nhân dịp tướng công mới luyện thành thần công nên tệ giáo muốn thỉnh tướng công đến Nam Man phân đà của tệ giáo một chuyến, không biết ý tướng công thế nào?
Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :
- Thỉnh nói rõ địa điểm của Nam Man phân đà để tại hạ đến thăm quí giáo.
- Tướng công, tiện thiếp nghĩ rằng...
Lãnh Huyết Diễm Nữ đột nhiên ngập ngừng, không nói nữa.
Đông Phương Thanh Vân hơi ngạc nhiên :
- Người quang minh chính đại không nói lấp lửng.
Lãnh Huyết Diễm Nữ e lệ, rụt rè :
- Tiện thiếp chỉ thỉnh một mình tướng công đến thôi.
Kẻ ham mê nữ sắc trong tình huống này sẽ nảy sinh dâm niệm mà nghĩ vẩn nghĩ vơ đến mỹ nữ, nhưng Đông Phương Thanh Vân là nam tử hán đội trời đạp đất, chỉ điềm nhiên đáp :
- Vì chính nghĩa võ lâm, dù là rừng đao bể kiếm tại hạ cũng dám liều thân, hiểm nổi quí giáo quỷ kế đa đoan, chuyên hành sự mờ ám về đêm, cho nên tại hạ quyết định tới phân đà của quí giáo cũng sẽ san thành bình địa.
- Ý tướng công muốn nói là không dám đi một mình tới đó?
Đông Phương Thanh Vân cả giận :
- Một mình tại hạ cũng đủ tiêu diệt Địa Mộ giáo.
- Vậy là tướng công đã đồng ý đi một mình.
Thanh âm vo ve bên tai chàng :
- Tướng công, vô luận thế nào cũng chớ bỏ thiếp bơ vơ một mình, long đàm hổ huyệt tiện thiếp cũng quyết cộng sinh đồng tử, theo tướng công xông tới.
Đông Phương Thanh Vân vốn định thừa nhận, nhưng nghe Diệp Đại Thúy nói vậy, thì do dự đôi chút, rồi đáp :
- Không đồng ý?
Lãnh Huyết Diễm Nữ tỏ vẻ thất vọng hỏi :
- Vì sao?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Chẳng vì sao cả? Từ nay trở đi Đông Phương Thanh Vân này đã thề không đi một mình.
Lãnh Huyết Diễm Nữ hỏi :
- Vì sao không dám đi một mình?
Đông Phương Thanh Vân quả quyết :
- Trước kia Đông Phương Thanh Vân cô đơn, nay Đông Phương Thanh Vân đã có gia thất, vì thế đó?
- Tướng công đã có thể giớ thiệu phu nhân để tiện nữ được thấy mặt chăng?
- Được?
Đoạn chỉ Diệp Đại Thúy nói :
- Nàng là ái thê của tại hạ.
Lãnh Huyết Diễm Nữ chằm chằm soi mói nhìn Diệp Đại Thúy, rồi hỏi :
- Phu nhân có thể bỏ mạng che mặt cho tiện nữ được chiêm ngưỡng dung mạo phu nhân?
Lời này rõ ràng nói với Diệp Đại Thúy. Diệp Đại Thúy thấy Diễm Nữ quá ư khách khí, thì đưa mắt ngó Đông Phương Thanh Vân hỏi :
- Ý của tướng công thế nào?
Đông Phương Thanh Vân mỉm cười nói với Lãnh Huyết Diễm Nữ :
- Phu nhân nên biết việc này hoàn toàn không liên quan đến chuyện thỉnh ước.
Dù phu nhân không ước hẹn với tại hạ, tại hạ cũng sẽ có ngày quét sạch Địa Mộ giáo, cắt lấy thủ cấp của Địa Mộ giáo chủ. Phu nhân đã biết ý của tại hạ rồi chứ?
Lãnh Huyết Diễm Nữ gật đầu :
- Quân tử nhất ngôn.
- Nam Man phân đà ở vùng nào?
- Tại Quảng Châu phủ, tiện thiếp sẽ chờ đón quí khách ở đó trong vòng một tháng, thỉnh tướng công tới?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Được?
Thiên Hoang Đế Quân đột nhiên hú dài một tiếng, tựa hồ vô cùng xúc động vọt đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vân, chỉ về phía di nương Tuệ Mẫn ở trên chiếc giường bát bảo, gằn giọng nói :
- Oan có đầu, nợ có chủ, tiện nữ kia chưa đi được.
Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc rít lên :
- Lão quỷ Vương Thạch An kia, lão dám làm cho nương nương tức giận phải không?
Thạch Lan Dật Tiên vọt như tên bắn tới bên Thiên Hoang Đế Quân, ngẩn mặt lên trời, cười đáp :
- Ngọc hoàng đại đế là người được võ lâm tôn kính, ta không cho phép hỗn xược với người, tiện nữ kia, tránh ra đi.
Lãnh Huyết Diễm Nữ nổi sát cơ, nói :
- Nếu không nể mặt tướng công. Tứ tiên nào có đáng kể gì.
Địa Lão Thần Tiên nhún mình một cái đã tới trước Đông Phương Thanh Vân cung tay vái :
- Kính thỉnh Đông Phương ân công, cố nhân bảo có cừu không báo chẳng phải bậc quân tử. Tứ tiên đường đường nam tử hán đại trượng phu, thấy cừu nhân ở trước mặt đã không chịu nổi. Thỉnh ân công cho phép chúng lão phu xuất thủ.
Đông Phương Thanh Vân không ngờ sự việc diễn biến như vậy, bọn người của Địa Mộ giáo kẻ nào cũng đáng chết, duy Lãnh Huyết Diễm Nữ lại có ân với nghĩa mẫu của chàng, điều đó do chính miệng nghĩa mẫu nói ra, hoàn toàn không phải bịa đặt. Tứ tiên muốn tìm đối tượng là di nương của Tuệ Mẫn, chàng cũng căm hận y thị thấu xương. Nếu Tứ tiên đã quyết định động thủ, chàng cũng không thể bàng quan.
Nghĩ vậy, bèn gật đầu :
- Việc này tại hạ quả thực không chịu thúc thủ.
Hải Cô lão nhân cười vang như sấm :
- Ân công đã đáp ứng. Tứ tiên lão phu quyết báo mối thù bất cộng đới thiên này.
Địa Lão Thần Tiên thong thả tiến gần đến chiếc giường bát bảo mà di nương của Tuệ Mẫn đang ngồi.
Chương trước | Chương sau