Disneyland 1972 Love the old s
Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 13 - Cứu thế Dương Oa

↓↓
Đây chẳng lẽ là một giấc mộng hay là ảo giác? Đối với tất cả mọi vật tại Tử Phủ mê điện, Đông Phương Thanh Vân cảm thấy quá ư thần bí, chàng tự tin không trúng phải mê dược mà sinh ảo giác, bèn quay lại nói với Hận Thiên Nữ :


- Tổng giáo chủ có thấy gì không?


Hận Thiên Nữ gật đầu :


- Tiện thiếp nghe và nhìn thấy cả rồi.

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vậy thì đây không phải là ảo giác rồi, chẳng lẽ tòa điện này có người thao túng, vậy người đó là ai? Ma Kinh của Vô Khúc đều có nguồn gốc từ Tử Phủ mê điện, võ công của Vô Khúc đã là cái thế vô song. Vậy võ công của vị Điện chủ này thì sao?


Thực là bất khả tư nghị, cao thâm khó lường. Một trăm năm nay, võ lâm long tranh hổ đấu, đầu rơi máu chảy mà Tử Phủ mê điện vẫn bế quan tự thủ, không màng tới sự thịnh suy của võ lâm thiên hạ, nhưng lại sinh ra một Vô Khúc, mà Vô Khúc lại soạn ra Huyền Mê Ma Kinh, khiến người người đều ngày đêm tìm kiếm, truy cầu. Theo đây mà suy đoán lẽ nào Tuyệt Nghệ hội một trăm năm trước cũng là quỷ kế của Mê điện Điện chủ?


Nghĩ đến đây, Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :


- Tổng giáo chủ, vì sao ngươi biết Huyền Mê Ma Kinh được giấu trong Thanh Chung?


Hận Thiên Nữ im lặng hồi lâu nói :


- Đây là do gia sư nói.


- Cừu Thế Dâm Oa? Tiện...


- Xin tướng công đừng vũ nhục gia sư.


- Vậy hiện tại sư phụ ngươi ở đâu?


- Ở Hàn Đàm ma cung, chẳng lẽ tướng công muốn gặp gia sư? Thỉnh tướng công đừng tìm kiếm gia sư, chỉ e có điều bất lợi cho tướng công.


Đông Phương Thanh Vân không đáp, thầm nghĩ :


"Nhất định Cừu Thế Dâm Oa có quan hệ mật thiết với Tử Phủ mê điện, bằng không làm sao mụ biết Huyền Mê Ma Kinh giấu trong Thanh Chung?"


Nghĩ vậy, chàng bèn đến trước tấm gương đồng, ngưng thần chú mục hồi lâu, thò tay ra lật tấm gương thì thấy toàn thân vô lực, mới nhớ rằng chàng bị trúng mê hương, nên không thể đề tụ công lực. Do vậy, Đông Phương Thanh Vân bèn co chân đạp vào tấm gương, kỳ lạ thay tấm gương chẳng hề dịch chuyển một li, thì ra mặt sau tấm gương được gắn liền với vách động. Đông Phương Thanh Vân lại nói :


- Hận Thiên Nữ, ngươi hãy vận đủ mười thành công lực, dùng Giao Long chưởng đánh vào tấm gương này.


Hận Thiên Nữ ngạc nhiên :


- Để làm gì?


- Đây là mật đạo trong Mê điện này, mau xuất chưởng.


- Tướng công, chẳng lẽ...


- Ta biết, ngươi sợ mọi vật trong tòa điện này.


- Đúng vậy, thiếp sợ Mê điện chủ nhân mà không dám mạo phạm. Nhưng tướng công đã thỉnh cầu thì dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thiếp cũng không từ.


Nói đoạn, Hận Thiên Nữ vận đủ mười thành công lực dùng Giao Long chưởng đệ tam chiêu phóng ra hai chưởng. Chỉ nghe chưởng thanh nổ vang như sấm, tòa điện rung lên bần bật, vậy mà tấm gương đồng vẫn đứng trơ ra như không có chuyện gì xảy ra.


Với võ công cùng chân lực đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa của Hận Thiên Nữ mà không đánh vỡ nổi một tấm gương đồng, điều này há chẳng nực cười ư?


Hận Thiên Nữ bừng bừng nổi giận, khẽ hừ một tiếng, lao tới trước tấm gương, song thủ cất lên dốc toàn bộ công lực đẩy tới, lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa.


Hận Thiên Nữ khẽ hự một tiếng, thân hình lảo đảo thoái lui năm, sáu bước, hoa dung biến sắc.


Đột nhiên trên mặt gương lại hiện ra thiếu nữ tự xưng là Báo Ân sứ giả lúc trước, đã nghe thiếu nữ nói :


- Hận Thiên Nữ, võ công của ngươi thực đáng khâm phục. Nhưng nếu muốn tổn hại đến bất cứ vật gì trong Mê điện thì lại không thể. Điện chủ phu nhân thấy ngươi chỉ là giúp người hành hung, tạm tha cho ngươi một lần. Hãy mau cút khỏi nơi đây.


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân đã hiểu ra rằng nhất cử nhất động của chàng và Hận Thiên Nữ đều bị người của Tử Phủ mê điện bám sát, do vậy chàng chẳng còn hứng thú muốn tìm hiểu điều gì nữa, bèn nói :


- Chúng ta rời khỏi đây thôi.


Nói rồi, chàng cất bước đi về phía Ly Hận môn, lại nghe Hận Thiên Nữ nói :


- Tướng công, sau khi rời khỏi đây, chẳng lẽ chúng ta sẽ thành người xa lạ sao?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Sẽ thành cừu nhân, không đội trời chung.


Hận Thiên Nữ cất giọng thảm não :


- Cũng được, làm bằng hữu với tướng công tuy chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tiện thiếp ghi nhớ suốt đời.


Dứt lời, Hận Thiên Nữ mắt rưng rưng lệ, cúi đầu lướt qua cạnh Đông Phương Thanh Vân, rời khỏi Tử Phủ mê điện.


Đông Phương Thanh Vân vừa định cất bước, bỗng một thanh âm trong trẻo vang lên :


- Thỉnh các hạ tạm dừng bước.


Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình, song ngoài mặt thản nhiên, cất giọng lạnh lẽo hỏi :


- Cô nương có sự gì chỉ giáo?


Dứt lời chàng từ từ quay lại, thì thấy trên tấm gương đồng lại xuất hiện hình ảnh của vị cô nương tự xưng là Báo Ân sứ giả. Thiếu nữ trong gương nói :


- Khí phách của chàng quả là siêu phàm.


- Cô nương lên tiếng gọi tại hạ, lẽ nào chỉ để nói câu này?


- Xin hỏi các hạ tên là Đông Phương Thanh Vân phải không?


- Đúng vậy, cô nương làm gì trong Mê điện?


- Việc này không liên quan gì tới các hạ, bổn cô nương phụng mệnh Điện chủ cảnh cáo các hạ, nếu còn tái nhập Mê điện sẽ xử tội chết, rõ chưa?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Phiền cô nương chuyển lời tới Mê điện Điện chủ rằng, Đông Phương Thanh Vân nếu tái nhập Mê điện thì sẽ phá hủy Mê điện, bắt sống Điện chủ.


Nói rồi chàng chẳng đếm xỉa gì tới vị cô nương nọ, hiên ngang cất bước rời khỏi Mê điện. Khi ra ngoài thạch động đã thấy Tiêu Phụng Hoàng, Lâm Nhật Hoa, Ca Vương, Quái Thiên Sứ vẫn đứng đó.


Đông Phương Thanh Vân không thấy Hận Thiên Nữ đâu bèn hỏi :


- Yêu nữ đâu rồi?


Tiêu Phụng Hoàng vội đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, yêu nữ đã rời khỏi đây rồi.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Được, chúng ta hãy tìm nơi khác để nói chuyện.


Năm người cùng rời khỏi động lộ, lúc này đang buổi bình minh, họ tới dưới một gốc cổ tùng, sau khi an vị, Đông Phương Thanh Vân liền hỏi :


- Các vị đã từng nghe nhắc tới cái tên Tử Phủ mê điện bao giờ chưa?


Mọi người im lặng hồi lâu, bỗng Ca Vương nói :


- Thuộc hạ từng được nghe rằng dường như trong khi vô ý sư tôn có được một cuốn bí kíp, và còn nghe sư tôn lẩm bẩm rằng "Tử Phủ mê điện rốt cục là nơi nào...", còn những điều khác thì đã quên rồi.


Tiêu Phụng Hoàng lại hỏi :


- Sau khi tiến vào Âm Dương Dương môn, ắt hẳn Thiếu chủ đã phát hiện được điều gì?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu, đoạn chàng đem toàn bộ những gì mình thấy trong Tử Phủ mê điện ra kể lại. Kể xong, chàng lại hỏi Ca Vương :


- Hiện tại trong võ lâm ai là người có kiến thức võ lâm cao thâm nhất?


Ca Vương đáp không chút do dự :


- Thiếu Lâm chưởng môn nhân? Môn đồ của Thiếu Lâm phái có mặt khắp nơi trong thiên hạ nên có bất kỳ sự lạ nào cũng đều bẩm báo với Thiếu Lâm chưởng môn.


- Nhưng đây là sự xảy ra một trăm năm về trước?


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu Lâm phái đứng đầu võ lâm thiên hạ đã có lịch sử cả ngàn năm. Do vậy, sự thịnh suy của võ lâm các môn phái đều được ghi rõ. Nếu muốn biết tường tận thì phải tới thỉnh giáo Thiếu Lâm chưởng môn.


- Đã là như vậy, chuyến này ta phải lên Tung Sơn thỉnh giáo Thiếu Lâm chưởng môn. Một là vì đã có hẹn ước khi trước, hai là để hỏi cho rõ Tử Phủ mê điện là gì.


Nhưng chuyến này ta muốn độc hành, do vậy sau nửa tháng các vị hãy chờ ta tại Khai Phong phủ thuộc tỉnh Hà Nam.


- Bẩm Thiếu chủ, chúng thuộc hạ phụng mệnh ân sư phò trợ Thiếu chủ...


- Nhưng ngươi nên biết, ta có nhiều vấn đề muốn chứng thực nên không tiện đi cùng các vị.


Nửa tháng sau, Đông Phương Thanh Vân đã xuất hiện tại Khai Phong phủ. Lúc này trời đã tối, Khai Phong phủ đèn đuốc sáng rực, người ngựa đi lại tấp nập. Đông Phương Thanh Vân tiến vào một ngôi tửu điếm.


Sau khi an vị và điếm tửu nhị mang rượu thịt lên, chàng ngồi uống một mình.


Nguyên ý chàng muốn độc hành, mục đích chỉ là muốn dẫn dụ người của Mê điện, kết quả là chàng tới Khai Phong phủ mà suốt lộ trình lại không có điều gì khả nghi. Hơn nữa, sau khi từ biệt bốn người đến nay, chàng vẫn chưa thấy họ xuất hiện. Vốn chàng muốn độc hành, nhưng sau vì Tiêu Phụng Hoàng thỉnh cầu nên mới đồng ý để nàng ngấm ngầm bảo vệ, nếu Tiêu Phụng Hoàng theo gót chàng thì lúc này nàng cần phải xuất hiện rồi mới đúng. Vì sao lại chậm trễ như vậy?


Vừa nghĩ, chàng vừa đưa mắt trông về phía cửa ra vào, đã thấy Ca Vương và Tiêu Phụng Hoàng cùng bước vào. Đông Phương Thanh Vân cả mừng, định đứng lên nghênh tiếp, nào ngờ Tiêu Phụng Hoàng dường như không thấy chàng, cả hai đi tới một chiếc bàn mé hữu, ngồi xuống xây lưng lại phía chàng. Đông Phương Thanh Vân lập tức hiểu ra trong việc này ắt có điều chi uẩn khúc. Lúc ấy bên tai chàng văng vẳng giọng nói dịu dàng của Tiêu Phụng Hoàng :


- Thiếu chủ, từ nay tới sáng sớm mai, chúng ta hãy giả như người xa lạ.


Lời này khiến Đông Phương Thanh Vân cảm thấy ngạc nhiên, lại nghe Tiêu Phụng Hoàng nói cười lả lơi, dường như nàng cố làm vậy để khiến mọi người trong tửu điếm chú ý đến mình. Nửa giờ sau, bỗng thấy Ca Vương và Tiêu Phụng Hoàng vội vã đứng lên, bước ra, lại nghe thanh âm của Tiêu Phụng Hoàng :


- Thiếu chủ, người đã tới, tì nữ cáo lui.


Chỉ thấy nàng đi sát qua một nữ nhân rồi đưa tay lên vuốt tóc ra hiệu cho Đông Phương Thanh Vân. Nữ nhân vừa xuất hiện, tuổi chừng đôi tám, đẹp như thiên tiên, y phục sang trọng.


Mục quang của thực khách thảy đều hướng về mỹ nhân, tuy bị mấy chục cặp mắt nhìn ngó, song mỹ nhân chẳng tỏ chút khó chịu, sắc diện thản nhiên, thong thả bước về phía chiếc bàn đối diện với Đông Phương Thanh Vân.


Từ khi mỹ nhân bước vào, toàn bộ tửu điếm lặng hẳn đi, ai nấy đều ngẩn người như tượng gỗ mà nhìn, hình trạng tựa như bị trúng mê hương hay bị điểm huyệt vậy.


Nhưng sau khi mỹ nhân ngồi xuống, tửu khách dường như cảm thấy hổ thẹn, ai nấy vội thu hồi mục quang, không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.


Đông Phương Thanh Vân càng thêm nghi hoặc, thứ nhất là có thể chàng đã lọt vào trùng vi của địch nhân, nhưng địch nhân chưa biết rõ hư thực của chàng, cho nên phái người tới dọ thám. Thứ hai là có thể Tiêu Phụng Hoàng đã bị người giám sát, mà người này đã biết rõ lai lịch của Tiêu Phụng Hoàng. Nhưng phải là người thế nào mới dám truy tông môn hạ của Tam Bí? Chẳng cần đoán cũng biết võ công của người này còn cao hơn Tam Bí. Trong lúc bất tri bất giác, Đông Phương Thanh Vân liếc mắt nhìn mỹ nhân. Kỳ quái, mỹ nhân cũng đưa mắt nhìn chàng. Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


"Người mà Tiêu Phụng Hoàng ám chỉ ắt hẳn là cô nương này rồi, nhưng nàng ta là ai? Thuộc môn phái nào?"


Ngay lúc ấy có một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, ăn vận theo lối thư sinh, bước vào tửu điếm, thiếu niên nọ tới trước bàn Đông Phương Thanh Vân thi lễ :


- Huynh đài có thể cho tại hạ cùng ngồi được chăng?


Đông Phương Thanh Vân vì quá phần lưu tâm tới nữ nhân nên đến khi thiếu niên lên tiếng, mới phát giác có người lạ đến bên mình, chàng vội đứng lên thi lễ :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Hoa của gió

Hoa của gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Phải

25-06-2016
Ám

Ám

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1" Màn đêm bao trùm

28-06-2016
Nhớ, Quên và Yêu

Nhớ, Quên và Yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?".) - Còn

25-06-2016
Thiên thần không cánh

Thiên thần không cánh

Tôi giấu trong lòng những giọt nước mắt, sau những nụ cười hiền tôi dành cho Em - Em

25-06-2016
Tạm biệt Bầu Trời

Tạm biệt Bầu Trời

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng

24-06-2016
Trăng lạnh (Phần 2)

Trăng lạnh (Phần 2)

Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về

24-06-2016
Yêu thầm

Yêu thầm

Lúc đi học, tôi thương thầm một anh học trên mình hai khóa. Anh ấy là tâm điểm của

24-06-2016