- Nói cái gì? Lão phu ngoại hiệu Thiên Độc thư sinh, có thể nói suốt đời tà độc, vô ác bất tác, nhưng giết người vẫn lưu lại toàn thây, vậy mà tiểu tử này lại xé người ta ra làm trăm mảnh, há chẳng phải độc hơn lão phu ư?
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Huyền Vũ dường như cũng thấy thương tâm, bất giác thở dài, ngẩn người nhìn đến xuất thần.
Vầng trăng tựa như cũng bị cảm nhiễm, lẳng lặng trốn vào trong không dám ló mặt ra nhìn cảnh tượng bi thương nơi trần thế?
Tiêu Phương Hoàng quì xuống ôm lấy Đông Phương Thanh Vân, dịu dàng vỗ về :
- Thiếu chủ hãy cứ khóc đi? Thiếu chủ phải chịu quá nhiều đau thương mà Thiếu chủ còn quá nhỏ tuổi. Làm sao có thể chịu nổi? Hãy khóc đi, để xoa dịu tất cả mọi nổi thương đau.
Lão quái bà rưng rưng lệ, nói :
- Ôi, hài tử này thực đáng thương.
Thiên Độc thư sinh cũng nói :
- Lão phu và tiểu tử cùng cảnh ngộ, phụ mẫu đều mất khi ấu thơ, một thân cô khổ linh đinh.
Huyền Vũ không nói gì vì đạo sĩ không có ai để nói, đành thương thay cho thế nhân chốn hồng trần mà âm thầm rơi lệ.
Đông Phương Thanh Vân sau khi khóc hết nước mắt, đã vơi bớt nỗi khổ tâm, bình tĩnh lại, từ từ đứng lên đưa mắt nhìn hiện trường, bất giác ngẩn người. Tiêu Phương Hoàng cũng đứng lên khẽ nói :
- Thiếu chủ, xin đừng bi thương, còn rất nhiều sự đợi Thiếu chủ lo liệu?
Đông Phương Thanh Vân cất giọng cảm khái :
- Đúng vậy, bi thương chỉ khiến tâm rối loạn vô ích.
Lão quái bà cũng vội đứng lên nói :
- Phải rồi, còn rất nhiều việc đợi ta đi làm cho hết.
Thiên Độc thư sinh cũng nói :
- Vậy thì còn đứng đây làm gì?
Nói rồi cả hai cùng bỏ đi, chốc lát đã biến mất tăm dạng. Chỉ có Huyền Vũ sững người, vội đưa tay áo lau nước mắt, cung tay nói :
- Thiếu chủ, Huyền Vũ xin cáo từ, mong Thiếu chủ đừng quên cuộc hẹn ở Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Dứt lời, chẳng đợi Đông Phương Thanh Vân đáp lời đã vội vã bỏ đi. Nhưng vừa đi Huyền Vũ vừa thầm nghĩ :
"Võ công của Tiêu cô nương thật kỳ dị, chỉ nói ra mấy lời mà đã khiến ai nấy đều thương tâm, nếu không phải là tà môn công phu thì thực kỳ quái"
Đông Phương Thanh Vân quay lại khẽ nói :
- Đi, chúng ta thề phải san bằng Giao Long bảo.
Bỗng một tiếng hú rít lên lanh lảnh, cùng một tiếng gầm bạo liệt đồng thời vang lên, thanh âm còn chưa dứt đã thấy hai bóng đen lao tới.
Cả hai người lại là lão quái bà và Thiên Độc thư sinh?
Đông Phương Thanh Vân bước tới, lạnh lùng nói :
- Các vị chẳng phải có sự riêng cần làm sao? Vì cớ gì mà quay lại vậy?
Lão quái bà vung quái trượng chỉ vào Tiêu Phương Hoàng nói :
- Tiện nhân, vừa rồi ngươi vừa thi triển môn công phu tà đạo gì vậy?
Tiêu Phương Hoàng kinh ngạc :
- Tiểu nữ thi triển công phu tà đạo gì?
Thiên Độc thư sinh quát :
- Chẳng lẽ không phải, nếu không thì tiểu nha đầu ngươi dựa vào đâu mà khiến lão phu phải khóc theo ngươi? May mà lão phu sớm tỉnh ngộ mà quay lại, bằng không đã trúng quỷ kế của ngươi rồi.
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :
- Có sự gì thì cứ việc hỏi bổn thiếu gia là được rồi.
Lão quái bà vung quái trượng chỉ vào mặt chàng hỏi :
- Thiên Tôn lão quỷ đã đi đâu rồi?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Sự tình của Thiên Tôn tiền bối do bổn thiếu gia đảm đương, còn ân oán gì cứ kiếm bổn thiếu gia mà đòi.
Lão quái bà gầm giọng :
- Ngươi không nói hả?
- Không - Tiểu tử ngươi hết muốn sống rồi..
Lời còn chưa dứt, lão quái bà vung quải trượng phóng tới. Hắc quái biến thành vạn đạo hàn quang tựa cuồng phong cuộn tới, công thế đã uy mãnh lại độc hiểm. Đông Phương Thanh Vân chẳng chút kinh sợ, song thủ múa vù vù, thân hình nhanh như tên bắn lao tới. Chỉ trong nháy mắt song phương đã nhập thành một thể không còn phân biệt nổi đâu là lão quái bà, đâu là Đông Phương Thanh Vân.
Thiên Độc thư sinh bỗng bước tới gần Tiêu Phương Hoàng, gằn giọng :
- Tiểu nha đầu, ngươi có biết Thiên Tôn lão quỷ ở đâu không?
Tiêu Phương Hoàng dịu dàng nói :
- Hãy nói từ từ được không?
Thiên Độc thư sinh gật đầu than thở đáp :
- Được, từ từ nói, cô nương biết Thiên Tôn lão quỷ đi đâu không?
- Biết, đi tìm mấy vị lão bằng hữu.
- Lão có nói kiếm ai không?
- Không?
- Thực ư?
- Bổn cô nương cần gì phải nói gạt.
Thiên Độc thư sinh thở dài thất vọng, lắc đầu định bỏ đi.
Cùng lúc ấy, chợt lão quái bà rít lên :
- Lão quỷ ngươi lại trúng tà đạo của tiện nhân rồi.
Thiên Độc thư sinh giật nẩy người, quay phắt lại gầm lên :
- Lão phu không có tin tà thuật?
Vừa nói lão vừa vung quyền công kích. Tiêu Phương Hoàng lắc người chuyển đến sau lưng lão, nói dịu dàng :
- Dừng tay, được không?
Song quyền của Thiên Độc thư sinh chậm lại, cuối cùng buông thõng hai tay, quay người, giọng nói ôn hòa :
- Được, nhưng cô nương thực không biết Thiên Tôn đi đâu sao?
Lão quái bà cùng Đông Phương Thanh Vân song song đối chưởng, sau một tiếng nổ long trời lở đất, song phương đều thối lui bay ra ngoài xa ba trượng, chân vừa chạm đất, lão quái bà đã lắc người tới bên mình Thiên Độc thư sinh, rít lên :
- Lão quỷ, coi chừng trúng tà?
Thiên Độc thư sinh cả giận quát :
- Mụ thối thây này sao hôm nay lắm lời thế?
Tiêu Phương Hoàng thấy vậy vội nói :
- Thỉnh hai vị tiền bối đừng động thủ, có gì cứ từ từ nói đi?
Lão quái bà gật đầu :
- Được, từ từ nói.
Thiên Độc thư sinh bèn dịu giọng nói :
- Cô nương thực không biết Thiên Tôn lão quỷ đi đâu sao?
Đông Phương Thanh Vân nghe Thiên Độc mở miệng câu nào cũng "Thiên Tôn lão quỷ" bèn tức giận gầm lên :
- Kẻ nào kêu gia tổ là lão quỷ, bổn thiếu gia thề không bỏ qua.
Lão quái bà cùng Thiên Độc thư sinh ngẩn người nhìn chàng hồi lâu, đồng thanh hỏi :
- Thiên Tôn là tổ phụ ngươi ư?
- Đúng vậy, ngoại tổ phụ?
Lão quái bà vội hỏi :
- Vừa rồi ngươi có nói thề sẽ san bằng Ma cung, Quỷ lâm phải không?
- Đúng vậy?
- Thế thì thực kỳ quái?
- Việc lạ ở thế gian còn rất nhiều.
- Chẳng lẽ ngươi không biết Tổng giáo chủ Ma cung, Quỷ lâm là tổ phụ ngươi sao?
- Năm mươi năm trước đã lọt vào tay cừu nhân bất cộng đái thiên rồi?
- Ngươi có thể nói rõ hơn được không?
- Được, năm mươi năm trước tổ phụ là Tổng giáo chủ của Ma cung và Quỷ lâm, năm mươi năm sau lại biến thành kẻ tù để bị giam cầm tại Cầm Long động, như thế đã đủ minh bạch chưa?
Thiên Độc thư sinh vội hỏi :
- Vậy Tổng giáo chủ hiện thời là ai?
Chương trước | Chương sau