Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 10 - Hận Thiên Nữ

↓↓

Bắc Tú líu lưỡi :

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không... không có ai giết... Nam Cung phu nhân... nàng... nàng.. tự sát...


- Nếu chẳng phải hàng cẩu tạp chủng đê tiện như ngươi làm nhục thì có lý gì phải tự sát, không thể tha cho ngươi được, cút?


Dứt lời, chàng tóm lấy cổ Bắc Tú quăng đi, chỉ nghe Bắc Tú rú lên thê thiết trên không trung, thân hình y bị quăng ra xa hơn mười trượng.


Đông Phương Thanh Vân lại nhanh như tên bắn lao về phía lão nhân thấp bé.


Bỗng có tiếng hú lạnh lẽo vang lên, một bóng đen xuất hiện, nhanh như sao xẹt lao tới đón lấy Bắc Tú. Lão nhân thấp bé vừa thấy Đông Phương Thanh Vân lao tới thì biến sắc, vội tung người lộn ra sau đào tẩu, nào ngờ chân vừa chạm đất, lão đã nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng :


- Ngươi còn muốn chạy sao?


Cùng lúc ấy lão nhân thấy uyển mạch nơi hữu thủ bị nắm chặt. Lúc này đã nghe người vừa đón lấy Bắc Tú nói :


- Tiểu tử kia, ngươi tưởng mình là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?


Đông Phương Thanh Vân chẳng thèm đếm xỉa gì tới lời này, chàng gằn giọng hỏi lão nhân thấy bé :


- Kẻ chủ mưu giết chết Nam Cung Phong và bắt cóc Nam Cung phu nhân có phải là Giao Long bảo chủ của các ngươi không?


Lão nhân thấy đã không còn cơ hội đào tẩu, bèn hỏi :


-Phải thì sao, không phải thì sao?


Đông Phương Thanh Vân cười gằn :


-Nếu là phải thì bổn thiếu gia sẽ san bằng Giao Long bảo, nếu không phải thì ngươi sẽ chết.


Lão nhân nọ run cầm cập nói :


- Phải?


Một thanh âm lạnh lẽo vang lên :


- Giết Nam Cung Phong, bắt cóc Nam Cung phu nhân chính là chủ ý của ta.


Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình, từ từ quay lại, bước tới hỏi :


- Như vậy các hạ chính là Giao Long bảo chủ, phải không?


Chàng vừa nói vừa đưa mắt quan sát thì thấy đó là một lão bà tóc bạc phơ, gầy như que củi, lưng gù, tay cầm quải trượng. Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên không hiểu. Lão bà cất giọng lạnh lẽo :


- Không phải?


Dứt lời mụ thẩy Bắc Tú về phía lão nhân thấp bé, nói :


- Ngươi mang tiểu tử này cút đi.


Đông Phương Thanh Vân bỗng gầm lên :


- Kẻ nào rời khỏi đây một bước, kẻ đó phải chết.


Lão nhân thấp bé đón lấy Bắc Tú, nghe vậy cũng không dám cử động.


Lão quái bà cười nhạt :


- Tiểu tử, đứng trước mặt lão thân mà nói vậy, ngươi không cảm thấy vô lễ ư?


Tiếp đó mụ quay sang gằn giọng :


- Các ngươi còn chưa cút mau, nơi đây không có sự gì liên quan tới các ngươi.


Tiêu Phương Hoàng khẽ lắc người, đứng chắn trước mặt lão nhân, dịu dàng nói :


- Còn bổn cô nương thì sao?


Giọng nói của nàng ngân lên thánh thót, khiến lão nhân thấp bé như mê như dại, đứng ngẩn người nhìn Tiêu Phương Hoàng, ánh mắt đờ đẫn, xem ra cả lão lẫn Bắc Tú cũng là hạng tham dâm háo sắc.


Đã nghe Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Vì báo cừu hận, cho dù đứng trước Diêm Vương, bổn thiếu gia cũng chẳng e ngại, lão bà bà, ngươi ngăn bổn thiếu gia báo cừu cho dưỡng phụ dưỡng mẫu là có ý gì?


Lão quái bà tức giận, mắt long sòng sọc, quát :


- Ai không cho ngươi báo cừu? Hừ, lão thân có lời muốn hỏi ngươi.


- Nếu có lời muốn hỏi thì phải khách khí một chút, bổn thiếu gia sẽ phụng cáo, nếu chọc giận thiếu gia, thì.. hừ...


- Lão thân lại muốn biết ngay bây giờ.


- Không được, phải đợi bổn thiếu gia liệu xong đại sự đã rồi nói cũng chưa muộn.


- Tiểu tử, ngươi đừng bức lão thân động thủ.


- Lão quái bà ngươi nói động thủ, bổn thiếu gia e sợ chắc?


Lão quái bà cả giận vung quải trượng múa tít, rồi phạt xéo xuống, quái phong rít lên vù vù, quái ảnh tựa hồ trăm ngàn bóng quái từ bốn phương tám hướng bửa tới.


Đông Phương Thanh Vân vội tụ công lực, hữu thủ đẩy chếch lên, phải biết chàng làm như vậy cũng là để thử xem nội lực của mình đạt tới cảnh giới lộ hoa thuần thanh chưa, bởi vì chàng chưa được thử qua uy lực của Ban Nhược Mật La thần công với một cao thủ nào khác.


Do vậy chàng dùng chưởng để tiếp quái trượng. Nào ngờ hữu thủ vừa cất lên, quái phong đã ấp tới khiến chàng không dám khinh suất vội vận thêm ba thành công lực nữa, chưởng quái va chạm. Đông Phương Thanh Vân cảm thấy toàn thân chấn động, lảo đảo thối lui năm bước, hữu thủ tê chồn. Lão quái bà khẽ hự một tiếng, cũng thối lui hai bước, mặt lộ vẻ kinh hãi xen lẫn kỳ quái, khi ổn trọng thân hình mụ cất giọng trầm trọng :


- Quả là có bản lãnh, lão thân phải dạy cho ngươi một bài học về lễ độ.


Lời vừa dứt, lão quái bà vung quải công kích. Đông Phương Thanh Vân đã biết thực lực của đối phương, song thủ vội cất lên ngang ngực, từ từ đẩy ra chiêu thứ nhất trong Giao Long tam chưởng. Chỉ nghe một tiếng "sầm", đá bụi tung lên mù trời, lá cây rung rào rào. Đông Phương Thanh Vân kêu lên hự một tiếng thối lui hai bước. Lão quái bà thân hình lắc lư phải thối lui nửa bước mới ổn trọng cước bộ. Cả hai đều đứng sững người nhìn đối phương. Lúc này ai nấy đều biết nếu muốn đối phương nhận thua e phải trong vòng ba trăm chiêu mới phân định. Hơn nữa là lão quái bà công liền hai chiêu nên cánh tay cầm quái trượng đã tê dại cất lên không nổi.


Đông Phương Thanh Vân cất giọng băng lạnh :


- Bổn thiếu gia phải liệu xong đại sự rồi mới nói được.


Dứt lời chàng quay phắt người lại chộp lấy cổ tay hữu của lão nhân và Bắc Tú.


Khi cả hai tên dâm ma cảm thấy uyển mạch bị khống chế, mới sực tỉnh, thu hồi mục quang, Tiêu Phương Hoàng cùng lúc cũng lắc người chặn trước mặt lão quái bà.


Lão quái bà thấy vậy gầm lên :


- Tiểu nha đầu muốn chết?


Lời vừa dứt, mụ lại vung quải trượng tấn công.


Tiêu Phương Hoàng bèn thi triển tuyệt đỉnh khinh công Thất bộ đạp vân chuyển né tránh khỏi thế công, cười nói :


- Lão tổ mẫu, nô gia đang đứng sau lưng đây.


Lão quái bà cả giận, vặn người vung quải phạt ngang. Tiêu Phương Hoàng như bóng quỷ mị chập chờn trong bóng quái ảnh, cười nói.


- Được, chúng ta hãy chơi trò đuổi bắt.


Chỉ trong nháy mắt nàng đã dẫn dụ lão quái bà ra xa hơn ba trượng.


Lúc ấy đã nghe thanh âm lạnh lẽo của Đông Phương Thanh Vân :


- Giao Long bảo chủ có phải là kẻ chủ mưu giết Nam Cung phu thê không?


Lão nhân thấp bé run run nói :


- Bẩm đại gia, đúng vậy.


Hiện tại, Đông Phương Thanh Vân sau khi trải qua quá nhiều nỗi đau thương, chàng mới phát hiện ra một sự thực rằng nếu từ bi với kẻ thù tức là tàn nhẫn với chính mình, đặc biệt là sau cái chết của mẫu thân, tâm tình của chàng hoàn toàn biến đổi, phẫn nộ và hận thù tích tụ bấy lâu không có chỗ phát tiết, nay lại nghe dưỡng mẫu bị sát hại lập tức nộ khí, tựa hỏa diệm sơn bùng nổ, chàng gầm lên :


- Đã như vậy, bổn thiếu gia tiễn ngươi xuống suối vàng trước.


Lời còn chưa dứt, song thủ đề tụ đủ mười thành công lực, đem lão cùng Bắc Tú quăng lên không. Lập tức đã nghe hai tiếng rú thê thảm vang lên giữa tầng trời, thân hình cả hai tên dâm ma bay lên lưng chừng trời, bỗng hai tiếng "bùng bùng" toàn bộ hai thân xác bị xé nát thành trăm ngàn mảnh, máu thịt văng đầy đất, khiến ánh trăng tựa hồ cũng biến thành một màu đỏ của máu.


Lão quái bà thấy vậy bèn bỏ mặc Tiêu Phương Hoàng, quay người lao vọt đi, quải trượng đồng thời cũng vung lên bổ xuống đầu Đông Phương Thanh Vân, lúc này chàng khẽ lắc người tràn ngang hai bước thoát khỏi công thế, nói :


- Bổn thiếu gia vì thấy lão bà bà ngươi thuộc hàng tiền bối nên còn có lòng tôn trọng, vậy mà ngươi tưởng bổn thiếu gia sợ ư?


Lão quái bà rít lên :


- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không còn chút nhân tính nào sao?


- Lão bà bà ngươi có sự thỉnh cầu người, mà lại động thủ công người chẳng lẽ cầu người chính là có nhân tính sao?


- Lão nhân nói ngươi quá tàn khốc.


Đông Phương Thanh Vân ngước mắt nhìn trời, cao giọng nói :


- Lão nương, cái gì tàn khốc, dưỡng phụ của tại hạ nửa đêm canh ba bị người ta giết, dưỡng mẫu bị bắt cóc, nay vì sự vũ nhục của Gia Long bảo chủ mà tự tận, người đã tàn khốc với ta như vậy, chẳng lẽ ta phải từ bi sao?


Nói đến đây toàn thân chàng run lên bần bật, lệ châu ròng ròng, chàng quì xuống nói :


- Dưỡng phụ, dưỡng mẫu có linh thiêng hãy biết hài nhi đã luyện thành tuyệt học, thề sẽ lấy đầu Giao Long bảo chủ để tế lễ. Mẫu thân, mẫu thân có linh thiêng hãy phù hộ hài nhi hủy diệt Ma cung đạp bằng Quỷ lâm báo cừu rửa hận.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân tựa hồ đã không còn biết gì tới cường địch đang ở trước mặt. Tiêu Phương Hoàng và Lâm Nhật Hoa thấy vậy bèn vội tiến tới đứng bảo vệ cho chàng.


Huyền Vũ khẽ đằng hắng nói :


- Bần đạo có thể nói vài câu được chăng?


Ngay lúc đó một thanh âm lạnh lẽo tựa quỷ khốc ma hờn vang lên :


- Đây là lúc để lão phu nói rồi.


Mọi người đều giật mình quay đầu nhìn, đã thấy lão bà bà phi thân lao đi, đến trước mặt người vừa nói, gằn giọng hỏi :


- Lão quỷ, ngươi muốn nói gì?


Tiêu Phương Hoàng cũng khẽ nói :


- Lâm Nhật Hoa, hãy lưu tâm quan sát động tịnh để tỷ tỷ đến khuyên Thiếu chủ.


Nói rồi nàng bước đến bên Đông Phương Thanh Vân, cúi xuống thở dài, kỳ lạ làm sao, tiếng thở dài của nàng tựa hồ có một uy lực vô hình khiến lão quái bà bất giác thở dài theo, nói :


- Lão quỷ, hãy ngồi xuống rồi nói.


Dứt lời mụ ngồi xuống trước, người vừa tới cũng thở dài, chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống, hồi lâu cất giọng nhu hòa nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Một nửa Sài Gòn

Một nửa Sài Gòn

Em ở đâu, trong nỗi nhớ rất mực trầm lắng còn mãi trên tóc mai của nhân loại. Vuốt

29-06-2016
Bảo tàng kỉ niệm

Bảo tàng kỉ niệm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Có một người thầy...

Có một người thầy...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Thấy thầy vui

24-06-2016
Hối không kịp

Hối không kịp

Một anh chồng mệt mỏi vì phải làm việc quần quật trong khi cô vợ được ở nhà sung

01-07-2016

Pair of Vintage Old School Fru