Ầm...
bạn đang xem “Âm Dương quái điện - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một lần nữa, song phương lại bình thủ và lần này đến lượt Trang Đạm đạo trưởng không hài lòng và đạo trưởng phải hô hoán gọi Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ! Mau chạy đi. Đừng nghĩ gì đến bần đạo, hãy lấy đại cuộc võ lâm làm trọng.
Quan Vân Sơn chưa kịp phản ứng đã nghe lão nhân vô danh nọ cười sằng sặc:
- Có muốn chạy cứ giao ra Tỵ Độc Châu là được. Bằng không, ha... ha... phải chết!
Đối với cách di hình hoán vị thập phần kỳ bí, lão nhân vô danh đột nhiên hiển hiện ngay trước mặt Quan Vân Sơn, đồng thời xuất phát một chiêu cực kỳ lợi hại.
Ào...
Quan Vân Sơn vội hồi bộ, đúng vào lúc Trang Đạm đạo trưởng kịp thời lao chen vào giữa:
- Hãy để mặc bần đạo đối phó, Thiếu Bang chủ chạy đi! Đỡ!
Ầm...
Một lần nữa mất cơ hội chế ngự Quan Vân Sơn với ý đồ chiếm đoạt Tỵ Độc Châu, lão nhân vô danh phẫn nộ:
- Lão đạo thúi! Ngươi sao không biết tự lượng sức? Đã muốn chết thì lão phu cho ngươi toại nguyện. Nạp mạng!
Ào...
Trang Đạm đạo trưởng lần này kinh tâm thật sự:
- Càn Khôn Hỗn Nguyên Công? Hóa ra lần này Đông Hải - Hỗn Nguyên, nhị Chân Quân cùng có hậu nhân xuất thế. Thiếu Bang chủ đừng chần chừ nữa, chạy đi.
Và Trang Đạm tận lực bình sinh quật ra một kình, quyết đối đầu ngọn kình thật sự lợi hại của lão nhân vô danh.
Ầm...
Quan Vân Sơn vừa hoang mang vừa lo lắng vì thấy một cao nhân như Trang Đạm chưởng môn mãi vẫn chưa một lần thủ thắng đối phương, nếu không muốn nói càng lúc càng kém thế.
Quan Vân Sơn chợt bộc lộ hào khí can vân:
- Chưa lâm trận đã bỏ chạy, chưởng môn xem vãn bối là hạng người như thế sao?
Lão nhân vô danh lại cười sằng sặc:
- Nhưng đâu phải hễ muốn chạy là được? Tiểu tử, ngươi chớ xuẩn động nghĩ đến điều đó, vì sẽ chuốc hậu quả thảm hại khó lường. Phần lão đạo thúi, ha... ha... đỡ chiêu!
Ào...
Trang Đạm vụt trầm giọng:
- Càng không có Thiếu Bang chủ, bần đạo càng khó bị phân tâm, do đó sẽ dễ dàng cùng người phân tài cao hạ. Sao Thiếu Bang chủ chưa nghĩ đến điều này. Hãy xem võ học Võ Đang phái.
Ầm...
Lời nói đạo trưởng Trang Đạm làm cho Quan Vân Sơn sực tỉnh:
"Không sai! Chỉ cần ta an toàn bỏ đi, nếu có bất lợi gì, Trang Đạm đạo trưởng vì chỉ có một mình nên cũng dễ dàng thoát thân." Chỉ mới nghĩ và chưa kịp thực hiện, Quan Vân Sơn bỗng nghe tiếng lão nhân nọ rít ngay bên tai:
- Ngươi vẫn chưa giao ra Tỵ Độc Châu sao, tiểu tử? Đỡ!
Ào...
Bị tấn công bất ngờ, Quan Vân Sơn lập tức uốn người phát chiêu.
Vù...
Và tiếng hô hoán đề tỉnh của đạo trưởng Trang Đạm vang lên có phần muộn:
- Đừng! Liều lĩnh như thế là chết.
Quan Vân Sơn khi hiểu đó là sự thật thì kể ra quá muộn. Và Quan Vân Sơn chỉ còn mỗi một cách để hành động là lẹ làng bật ngã lăn về phía sau, lúc phát hiện chưởng của bản thân so với công phu của đối phương chỉ là ánh đom đóm so với cả vầng dương.
Bùng...
Ào...
Dù buông người kịp lúc, nhưng dư kình từ chưởng lực của lão nhân vẫn đủ uy lực hất Quan Vân Sơn lăn một đỗi đường dài thật dài.
Chính lúc này Quan Vân Sơn nghe rõ thanh âm của Trang Đạm đạo trưởng vang đến tai:
- Đã có họa Ngũ Liên, lại thêm họa Đông Hải, phải chăng đây là đại kiếp nạn không thể tránh của võ lâm Trung Nguyên? Cần phải có người đưa tin này cáo giác đến các phái.
Thiếu Bang chủ nghe rõ chưa?
Liền sau đó là tràng cười thập phần phẫn nộ của lão nhân vô danh:
- Lão đạo thúi thật không biết sống chết là gì. Bản lãnh ngươi liệu ngăn đường cản lối lão phu được bao lâu? Nạp mạng đi thôi. Ha... ha...
Chợt hiểu Trang Đạm đạo trưởng đang bằng mọi cách để tạo cơ hội cho bản thân đào thoát, Quan Vân Sơn đành trút hơi thở dài thất vọng và chồm người bỏ chạy.
Chương trước | Chương sau