Cùng với lời nói, hữu thủ của lão chộp rách y phục của Quan Vân Sơn.
bạn đang xem “Âm Dương quái điện - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Soạt!
Và từ trong người Quan Vân Sơn liền rơi ra chính di vật do phụ thân lưu lại.
Nhìn vật nọ, Thường Đại Thành cười dài:
- Quả nhiên là Tỵ Độc Châu. Ha... ha...
Và lão khom người định nhặt báu vật.
Chợt...
- Vô lượng thọ phật. Lũ tà ma các ngươi đâu dễ dàng toại nguyện.
Kèm với câu nói, một bóng nhân ảnh lao vượt qua và ngay sau đó bỏ đi cũng nhanh như lúc đến.
Thường Đại Thành lỡ bộ, chỉ chộp tay vào chỗ trống, do báu vật nọ đã biến mất. Lão phẫn nộ:
- Là lão mũi trâu Trang Đạm! Lão thật to gan, sao dám...
Chợt có tiếng Khưu Phúc Linh hô hoán, làm tiếng gầm quát của Thường Đại Thành bị ngưng giữa chừng:
- Quan đệ! Chưởng môn sư bá định làm gì Quan đệ?
Phát hiện Khưu Phúc Linh định đuổi theo Trang Đạm đạo trưởng, chưởng môn Võ Đang phái, Thường Đại Thành hậm hực bảo:
- Sư bá ngươi hóa ra chỉ giả vờ thất tung, nhất định lão có mưu mô gì đó. Chưa biết chừng lão có quan hệ với Ngũ Liên Giáo nên mấy ngày trước đã đột nhiên cho đệ tử Võ Đang phái triệt thoái khỏi U Minh cốc. Ngươi việc gì phải đuổi theo lão, nên lo nghĩ cách giúp a di ngươi giải độc thì hơn.
Khưu Phúc Linh khựng lại với nét mặt hoang mang:
- Nếu chưởng môn sư bá thật sự có liên quan đến Ngũ Liên Giáo, một đàng là sinh mạng của Quan đệ cũng là cốt nhục của a di, một bên là việc a di trúng độc, vãn bối thật sự không biết phải hành động như thế nào?
Thường Đại Thành cười lạt:
- Tiểu tử họ Quan nào biết nghĩ như ngươi. Nếu không, y đâu đã chần chừ, không chịu giao ngay Tỵ Độc Châu. Việc y có gặp nguy hiểm, đó cũng là hậu quả y đang phải chịu.
Ngươi lo lắng làm gì chứ?
Khưu Phúc Linh thoáng nghi ngờ:
- Nói như vậy, dường như giữa lão và a di có quan hệ mật thiết, đến nỗi lão có thể thay a di chủ trương mọi việc? Chẳng hay đó là mối quan hệ gì?
Thường Đại Thành cố che giấu tâm trạng bối rối:
- Có hay không, ngươi hỏi để làm gì? Hừ!
Đoạn lão đặt mỹ phụ nằm xuống:
- Ta giao a di ngươi lại cho ngươi. Lần này chớ để xảy ra sơ suất gì. Hừ!
Khưu Phúc Linh giật mình:
- Lão định đi đâu?
Thường Đại Thành bĩu môi:
- Chẳng trách phụ thân ngươi không sao đưa Khưu đạo trang ngang hàng thất đại phái.
Ngươi cũng thiếu tính quyết đoán y như phụ thân ngươi. Yên tâm đi. Ta chỉ muốn xem qua nơi tịch diệt của Âm Dương Nhị Tiên. Hy vọng sẽ tìm ra phương cách giúp a di ngươi hóa giải chất độc. Ta sẽ quay lại ngay.
Thường Đại Thành nói thế nào làm thế ấy. Chỉ một lúc sau lão đã quay lại.
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của lão, Khưu Phúc Linh lo ngại:
- Phải chăng chẳng còn phương cách gì?
Lão hắng giọng:
- Dường như ngươi đã luyện đến thủ đắc di học của lão Thái Dương?
Khưu Phúc Linh gật đầu:
- Chỉ vì vãn bối chưa kịp khôi phục chân nguyên, nên mới để lão ma họ Triển chiếm phần hơn. Bằng không...
Thường Đại Thành gắt:
- Ta chỉ cần ngươi đáp có hay không mà thôi. Thế nào?
Khưu Phúc Linh bất bình:
- Nếu đã luyện xong thì sao? Vì lẽ gì Khưu Phúc Linh này phải nghe lời lão?
Lão trầm giọng:
- Vì theo di tự của Thái Âm Đại Tiên chỉ có ngươi mới đủ tư cách giúp a di ngươi tạm thời bình an vô sự.
Khưu Phúc Linh nghi hoặc:
- Có thật như thế chăng?
Lão gật đầu:
- Âm Dương Nhị Tiên thưở sinh thời đều bị trúng độc, có lẽ là hai loại độc khác nhau.
Rất có thể vì để tự chế trụ chất độc, Nhị Tiên đã tự nghĩ ra Thái Âm và Thái Dương công phu. Tùy theo chất độc bị nhiễm của mỗi người trong Nhị Tiên mà dùng công phu Thái Âm hoặc Thái Dương để khống chế.
Nói đến đây, lão bĩu môi:
- A di ngươi do vô tình phá hủy di cốt của lão Thái Dương nên bị nhiễm loại độc chỉ có dùng công phu Thái Dương mới tự trấn áp. Có muốn giúp a di ngươi hay không là tùy ngươi.
Khưu Phúc Linh vốn thông tuệ nên dễ dàng hiểu những gì lão giải thích. Vì thế, sau một tiếng thở dài, Khưu Phúc Linh bảo:
- Là nhi điệt, vãn bối đâu thể khoanh tay đứng nhìn a di lâm cảnh này mà không tận lực?
Cách thực hiện là thế nào?
Thường Đại Thành khom người, dĩ nhiên là để đỡ mỹ phụ lên. Nhưng kỳ thực lão có hành động này là để che giấu vẻ mặt đắc ý khi lên tiếng bảo:
- Ta sẽ giải thích sau, khi đã có chỗ kín đáo cho ngươi hành công giúp a di ngươi. Hãy theo ta.
Vì không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của lão nên Khưu Phúc Linh thản nhiên đáp ứng và đi theo lão.
Đặt Quan Vân Sơn cùng ngồi, Trang Đạm đạo trưởng cũng giao hoàn Tỵ Độc Châu:
- Vô lượng thọ phật. Kiều Mộng Phi luôn là hạng người bất tà bất chánh, hành sự khó lường. Bần đạo tuy không đủ chứng cớ để bác bỏ lời đề quyết của họ Thường, nhưng việc Thiếu Bang chủ có là cốt nhục của Kiều Mộng Phi hay không vẫn cần dò xét cho tỏ tường thực hư.
Quan Vân Sơn hiểu ý, vội gật đầu:
- Đa tạ chưởng môn đã ra tay ứng cứu. Còn những gì lão Thường phản phúc đã nói, chưởng môn xin cứ yên tâm, vãn bối vì không thể tin nên hoàn toàn không có ý giao Tỵ Độc Châu cho lão. Giả như sau này, việc Tán Hoa Nữ Kiều Mộng Phi quả nhiên là gia mẫu thật sự, diễn biến ngày hôm nay vãn bối tự đảm đương trách nhiệm, không hề trách chưởng môn, dù là nửa lời.
Trang Đạm đạo trưởng ưỡn ngực ngồi ngay lên:
- Quả nhiên bần đạo nhìn không lầm người. Thiếu Bang chủ giống lệnh tôn ở chỗ việc gì cũng quyết đoán mau lẹ, hào sảng và sẵn sàng tự nhận trách nhiệm do bản thân gây ra.
Cũng có thể kiếp họa sắp xảy đến cho võ lâm sẽ nhờ Thiếu Bang chủ mà mau chóng được tiêu trừ.
Quan Vân Sơn nghiêm giọng:
- Kiếp họa nào phải sắp xảy đến, kỳ thực nó đã xảy ra rồi.
Trang Đạm đạo trưởng gật đầu:
- Thiếu Bang chủ nói chẳng sai. Quả nhiên kiếp họa đã xảy ra qua việc Ngũ Liên Giáo sắp bày mưu, dẫn dụ quần hùng các võ phái cùng đổ xô đến U Minh cốc. Phải chăng trước lúc mệnh chung, lệnh tôn vẫn có cơ hội cho Thiếu Bang chủ biết Ngũ Liên Giáo đã tái xuất giang hồ?
Quan Vân Sơn chợt nhìn thẳng vào mắt Trang Đạm đạo trưởng:
- Sao chưởng môn hỏi vãn bối câu này?
Trang Đạm đạo trưởng vẫn ung dung nhìn trả:
- Không còn nghi ngờ gì nữa, những biến cố xảy đến cho Võ Đang, Thiếu Lâm và Tứ Hải Bang là vì kẻ thù ẩn mặt không dám xem thường thực lực của nhất bang, nhị phái này.
Lệnh tôn là người thông minh tột đỉnh rất có thể dự đoán biết ai là kẻ gây ra những chuyện này.
Quan Vân Sơn chợt chùn giọng:
- Lúc vãn bối phát hiện, gia phụ đã thành thiên cổ. Những gì vãn bối biết về hung thủ thì đó là hai nhân vật một đạo, một tăng.
Trang Đạm giật mình:
- Là người của nhị phái Thiếu Lâm, Võ Đang gây ra?
Quan Vân Sơn nhún vai:
- Muốn minh bạch hư thực, trừ phi vãn bối được chưởng môn cho biết chuyện gì đã xảy ra cho Võ Đang.
Trang Đạm hạ thấp giọng:
- Thiếu Bang chủ liệu có thể giữ kín?
Quan Vân Sơn cười nụ:
- Khi chưa rõ sự thể, vãn bối thật sự chẳng hứa được gì.
Trang Đạm thở dài:
- Vậy là bần đạo sai. Một khi đã đặt hết kỳ vọng vào Thiếu Bang chủ, lẽ nào bần đạo vẫn tỏ ra nghi ngờ. Chuyện là thế này, sau lần phu phụ Khưu trang chủ đến viếng tệ phái, quyển bí kíp vô cực của tệ phái đã không cánh mà bay.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Đó là lý do khiến chưởng môn đột nhiên thất tung? Chưởng môn đã dò xét được những gì?
Trang Đạm đạo trưởng càng hạ thấp giọng:
- Mọi đầu mối đều quy về tiểu muội Tán Hoa Nữ Kiều Mộng Phi.
Quan Vân Sơn trầm ngâm:
Chương trước | Chương sau