XtGem Forum catalog
Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 97 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Chương 19 - Xử đại hình nơi Ngũ hành động

↓↓

Bốn tên nữ tỳ bưng ra hai tách ngọc đựng trà sen, hương thơm ngào ngạt.

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chúng đặt tách trà trên chiếc bàn nhỏ đặt trước mặt hai người rồi rón rén lùi ra ngoài.


Đợi bốn con tỳ nữ đi xa rồi, Văn Thiếu Côn nhìn Lệ Minh Nguyệt hỏi ngay :


- Lệ cô nương! Cô nương biết rất nhiều câu chuyện nơi đây, xin vui lòng nói lên cho tại hạ cùng nghe với. Có gì trở ngại hay không?


Lệ Minh Nguyệt cười xòa đáp :


- Công việc then chốt là giữa công tử cùng vị chúa tể bang này phải có mối liên hệ mật thiết.


Văn Thiếu Côn nói :


- Phải có lẽ vì vậy mà họ chẳng chịu giết mình. Chả lẽ...


Lệ Minh Nguyệt nói ngay :


- Điều này thật khó mà biện minh cho rành mạch. Sở dĩ tôi dám quả quyết giữa họ và công tử có liên quan mật thiết là do sự nhận định suy xét riêng chứ không phải căn cứ vào lời đồn đãi của thiên hạ. Tuy nhiên, nếu cần nói rõ giữa đôi bên có sự liên quan gì, điều đó tôi cũng chưa biết được...


Nghĩ một lát nàng tiếp :


- Thật ra, trước khi vào hang và chưa được nghe tiếng nói, tôi cũng chưa hề biết được người ấy là đàn ông hay đàn bà, cho nên...


Nàng nói chưa dứt lời thì bốn con nữ tỳ lần lượt đi vào. Trong tay mỗi người có bưng một cái mâm vàng. Trên mâm có đặt nhiều món ăn xào nấu vừa xong, hơi bốc lên thơm ngào ngạt.


Chúng đặt các mâm trên bàn, khép nép thưa :


- Xin mời Văn công tử và cô nương dùng cơm.


Lúc bấy giờ trời đã sáng tỏ. Ánh bình minh xuyên qua những hàng lỗ hổng rọi vào động từng tia rực rỡ. Đàng xa, ngoài trời có rặng mây ửng hồng.


Bốn con nữ tỳ lúc ấy mặt hoa tái xanh thân hình run rẩy không được tự nhiên, hấp tấp kéo nhau rút lui ra ngoài. Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ.


Chàng cảm thấy có một điều gì đang thắc mắc mà chưa nghĩ ra.


Lệ Minh Nguyệt tươi cười nói :


- Bữa cơm này nấu rất khéo, đồ ăn rất sang, ngon lành quá. Cuộc đời chưa biết sẽ ra sao, sớm muộn gì cũng không tránh khỏi cái chết, bây giờ chúng mình cứ ăn cho no để không đến nỗi làm con ma đói.


Văn Thiếu Côn cũng đang đói bụng như cào, không chút do dự, cùng Lệ Minh Nguyệt ngồi đối diện trước bàn, ăn liền. Không bao lâu bao nhiêu món ăn đều hết sạch.


Trong động Nghinh Xuân vắng lặng như tờ. Một tấm cửa đá khổng lồ đã đóng kín mít. Các lỗ hổng bằng nắm tay để lọt ánh sáng vào phòng rực rỡ.


Nhìn qua các lỗ ấy thấy được bầu trời bên ngoài. Nhưng vách tường dày hơn mấy thước, có lẽ là một nơi từ trong sườn núi nhô ra.


Từ chỗ ấy nhìn xuống dưới thấy vách đá cheo leo sâu thăm thẳm. Dù có phá vỡ được tường cũng không làm sao trèo xuống núi được.


Lệ Minh Nguyệt không nói gì hết. Ăn uống xong nàng lẳng lặng ngồi xếp bằng trên nền động, hai mắt nhắm nghiền để dưỡng thần.


Văn Thiếu Côn bồn chồn không yên.


Chàng đi vòng quanh khắp nhà, trong lòng băn khoăn nhộn nhịp bởi bao nhiêu ý nghĩ đang quay cuồng lẫn lộn. Một hồi lâu hình như mối thắc mắc lắng dịu bớt, chàng cũng ngồi xuống định tâm dưỡng thần.


Thời gian một ngày dần dần trôi qua.


Hết ngày ấy vẫn không thấy bốn con nữ tỳ trở lại nữa.


Mãi đến khi mặt trời đã gát non Tây, màn đêm dần dần phủ xuống bao trùm vạn vật, ánh sáng xuyên qua lỗ hổng đã tắt hẳn mới thấy cánh cửa đã từ từ chuyển động rồi mở ra.


Bốn con nữ tỳ lần lượt vào phòng dọn bữa cơm khác và thu xếp những chén bát còn lại bưng đi.


Cả bốn con thị tỳ đều im lặng không nói gì hết. Chúng lau nến, thu dọn giường màn, sắp đặt bàn ghế, đốt đèn sáng trưng rồi từ từ rút lui.


Hai người lại ngồi dùng cơm.


Đang ăn cơm, Lệ Minh Nguyệt nói :


- Sáng nay công tử có nhớ dáng điệu cuống quít hớn hở và bộ mặt tái xanh của bốn con tỳ nữ không? Việc này đã giúp thiếp phát giác thêm một điều kỳ lạ mới mẻ nữa.


Văn Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi :


- Chuyện gì thế! Theo tại hạ nghĩ thì thái độ của chúng có vẻ vội vàng hấp tấp nhưng biết đâu chúng đang có chuyện gì cần kíp nơi khác nên cố làm cho rồi nhiệm vụ để rút lui.


Lệ Minh Nguyệt cười nói :


- Công tử có nhớ một ngày qua chúng không đến chứ?


Văn Thiếu Côn càng ngạc nhiên hơn, hỏi lại :


- Chúng ta cùng ở chung một nơi. Chúng có đến hay không cô nương há không hay biết sao? Câu chuyện này có gì lạ hay quan trọng mà cô nương hỏi như vậy?


Nhưng bỗng nhiên một ý nghĩ thoáng qua óc, chàng sửng sốt nhớ lại, nói tiếp :


- Ừ, mà có lẽ đúng. Đây hẳn vì một nguyên nhân kỳ dị. Có phải là...


Lệ Minh Nguyệt nheo mắt nhìn chàng, ranh mảnh nói :


- Chưa nghĩ ra được sao?


Văn Thiếu Côn trang trọng đáp :


- Đúng rồi. Có phải chúng sợ ánh mặt trời không?


Lệ Minh Nguyệt gật đầu nói :


- Công tử nhận xét đúng. Nghiệm cho kỹ người kẻ sống trong hang này và tự xưng là U Linh thì cũng có phần đúng và hợp lý lắm. Chỉ trừ một vài trường hợp thật đặc biệt, trong hang này lúc nào cũng có đám mây mù bao phủ kín, quanh năm không bao giờ trông thấy ánh mặt trời. Nếu cứ ẩn nấp ban ngày để đêm đến mới xuất đầu lộ diện, như thế chẳng phải U Linh là hồn ma bóng quế là gì?


Văn Thiếu Côn cau mày nói :


- Như vậy là sao? Họ đều là con người bằng thịt bằng xương như vậy tại sao lại sợ ánh sáng mặt trời. Tựa trung phải có một lý do nào. Đây quả điều kỳ dị lớn lao. Cô nương có thể giải thích rõ hơn không?


Lệ Minh Nguyệt suy nghĩ một chập rồi nói :


- Thật ra từ lối ăn mặc của họ cũng như những việc làm kỳ quái, đại khái cũng đều có một nguyên nhân chính. Đó là vì địa thế khác biệt, tối tăm và ẩm ướt quanh năm. Nếu cứ quen với cuộc sống trong bóng tối, cố nhiên khi thấy ánh mặt trời phải hoảng sợ. Tuy nhiên đó chỉ là sự nhận định riêng của thiếp, chưa hẳn là hoàn toàn đúng đâu.


Văn Thiếu Côn trầm ngâm suy nghiệm, bỗng quả quyết nhìn chàng :


- Chờ sáng mai, khi chúng nó đem cơm đến cứ giừ lại một đứa để hỏi thì tự khắc biết manh mối chứ có khó chi đâu.


Sự thật, trong bao ngày qua Văn Thiếu Côn hết sức nóng lòng muốn tìm hiểu một nguyên nhân khác, chứ không phải chỉ câu chuyện các bóng U Linh sợ bóng mặt trời mà thôi.


Chàng nôn nóng muốn được giải đáp vô số nghi vấn nan giải mà lúc nào chàng cũng tự đặt lấy câu hỏi và cuối cùng vẫn không hiểu được. Gần đây hai vấn đề đã làm loạn óc chàng nhất là: Tại sao người ta biết chàng không phải là con đẻ của Văn Tử Ngọc? Tại sao người ta đã tha tội tử hình mà còn biệt đãi chàng như vậy?


Ngoài ra còn những nghi vấn phụ nhưng cũng vô cùng phức tạp: Quan tài của Văn Tử Ngọc đã đưa vào Vô Nhân cốc chưa, hiện đặt tại nơi nào? Kim Trung Nhứ và ba tên lão bộc có vào được Vô Nhân cốc, hiện có nơi đây không?


Qua một đêm dài, cái thắc mắc lần lần lắng dịu và trôi qua.


Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa chói lọi qua các lỗ hổng trên tường, cánh cửa đá từ từ mở ra, bốn con thị tỳ lần lượt đi vào, mang các thức ăn và đồ uống đến như trước.


Trong khi bọn chúng đang sửa soạn chén bát, không để ý, hai người đã nhảy đến đứng chận ngay nơi cửa động.


Khi sửa soạn đâu đấy xong rồi, ánh mặt trời cũng đã vừa bắt đầu rọi sáng vào phòng thì chúng vội vàng lo rút lui.


Khi bốn đứa sắp chạy ra cửa động, Lệ Minh Nguyệt đột nhiên gọi lớn :


- Xuân Hồng.


Con nữ tỳ đi sau cùng quay lại hỏi :


- Thưa cô nương có điều gì cần?


Lệ Minh Nguyệt tủm tỉm cười nói :


- Ngài Chí Tôn đưa chúng ta vào Nghinh Xuân động, ngày ngày cơm nước đãi đàng tiếp dưỡng tử tế để làm gì? Ngươi làm ơn trình ngài cho chúng ta được gặp mặt được chăng?


Nàng vừa nói vừa bước lại chận ngay đằng trước.


Ba con nữ tỳ thấy chàng đàng hỏi Xuân Hồng, cho là câu chuyện thường không can dự gì tới chúng, nên kéo nhau đi ra ngoài trước.


Xuân Hồng tỏ vẻ sợ sệt thỏ thẻ đáp :


- Việc này... Chúng con đây chỉ biết vâng lệnh hầu hạ hai vị, ngoài ra chẳng biết điều chi hết. Đối với chuyện hai vị muốn gặp vị Chí Tôn, chúng con cũng có thể sẽ bẩm lại cùng ngài Chí Tôn được.


Hắn từ từ thụt lùi ra sau mấy bước nói thêm :


- Còn ngài Chí Tôn có nhận cho hai vị được tiếp kiến hay không, chúng con không dám chắc.


Lệ Minh Nguyệt gật đầu cười tủm tỉm nói :


- Được, ta chỉ cần ngươi đưa tin này ra mà thôi.


Thừa lúc Xuân Hồng đang len lén nhìn ra phía hàng lỗ có ánh sáng mặt trời, nàng tung ra năm chỉ nhanh như điện, kẹp chặt lấy mạch thốn quang xích nơi cổ tay ả.


Xuân Hồng trong lúc bất thần không ngờ trước, vừa "ối" được một tiếng thì tay đã bị khóa chặt, cả nửa người bị tê dại, không thể nhúc nhích được, chỉ há mồm định la hét, kế huyệt câm cũng bị điểm luôn.


Động tác của Lệ Minh Nguyệt nhanh không thể tả. Nàng kềm chế được Xuân Hồng rồi, kéo ả trở lại động.


Văn Thiếu Côn lập tức chạy đến đóng cửa lớn lại, khi chàng quay lại thì Lệ Minh Nguyệt đã hóa giải huyệt câm cho ả rồi.


Mặt Xuân Hồng tái nhợt, dưới ánh sáng rực rỡ ban mai, làn da ả trông xám xịt như thây ma. Nhìn sắc diện của ả lúc này với khi ở dưới bóng đèn rõ ràng là hai thái cực trái hẳn nhau.


Thân hình ả run lẩy bẩy, mặt mày mỗi lúc càng tái thêm, không khác nào một xác chết mới kéo ra ngoài từ quan tài.


Ả run bây bẩy, sụp xuống rên rỉ :


- Xin Lệ cô nương tha mạng, kẻ nô tỳ này chẳng làm gì nên tội phải chịu hình phạt.


Lệ Minh Nguyệt cười nói :


- Ta chẳng giết mà cũng không muốn hành hạ mày đâu. Chẳng qua ta cần hỏi mày một chuyện nhỏ mà thôi.


Xuân Hồng dập đầu lạy như chày máy và năn nỉ thảm thiết :


- Chúng con thật tình chẳng biết gì hết cô nương...


Ả lấm lét nhìn lại cái lỗ hổng, hình như ánh sáng tử thần đang lùa vào phòng rồi kêu gào :


- Mặt trời sắp lên rồi, xin cô nương tha mạng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

23-06-2016
Khi cơn mưa trút xuống

Khi cơn mưa trút xuống

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man

30-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

23-06-2016
Vòng đời làm mẹ

Vòng đời làm mẹ

Con đã đi lòng vòng cả quả đất để tìm kiếm một người thuộc về mình. Người sẽ

25-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016
Nhớ, Quên và Yêu

Nhớ, Quên và Yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?".) - Còn

25-06-2016