Vị Chí Tôn hình như bớt cơn thịnh nộ cười nói :
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Con bé kia, mày chẳng những tư chất rất tốt mà còn có một sự nhận xét tinh tường, thông mình xuất chúng.
Lệ Minh Nguyệt cười nói :
- Đa tạ ngài Chí Tôn đã ngợi khen, câu chuyện của tôi nói vẫn chưa hết.
Nàng quay nhìn bốn phía rồi nói tiếp :
- Vô Nhân cốc có một địa thế khác biệt, đối với người có những ảnh hưởng như thế nào tôi không dám quả quyết chắc chắn. Nhưng tôi có thể nói rằng nguyên nhân trọng đại đã giúp ngài Chí Tôn thống trị được bao nhiêu nhân vật khét tiếng trong võ lâm, là bản chất kỳ diệu của địa thế Vô Nhân cốc và độc tính của chất thuốc được sử dụng...
Vị Chí Tôn quát lớn :
- Con tiện tỳ hãy câm miệng. Mày nói đã quá nhiều rồi.
Hình như lời nói của Lệ Minh Nguyệt có gây tác dụng chấn động tâm khảm của vị Chí Tôn rồi. Cho nên tuy lời nói có vẻ giận dữ thịnh nộ, nhưng vẫn chưa chịu hạ lệnh đối phó cùng nàng.
Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói thêm :
- Tôi còn mấy câu, nếu nói ra chắc không được xuôi tai lắm, nhưng buộc lòng phải trình bày luôn ra đây. Theo sự dự đoán của tôi thì ngài Chí Tôn chắc hẳn đã trải qua một hoàn cảnh thương tâm bất đắc dĩ, hoặc đã nếm sự đau khổ trong tình trường khiến bao nhiêu sự nghiệp bị đổ vỡ nên bỏ hết mọi việc vào quy ẩn nơi hang này. Chính vì oán thù nhân loại, chán ghét lòai người nên ngài mới xưng là U Linh theo một nếp sống khác biệt để tự an ủi lấy mình.
Nàng lạnh lùng hạ giọng nói tiếp :
- Thật ra, làm như vậy cũng chưa phải giải bỏ được nỗi thống khổ đau đớn của ngài. Có lẽ...
Nàng chưa hé lời, vị Chí Tôn đột nhiên thét một tiếng gay gắt :
- Im!
Lần này hình như cơn giận đã lên cực độ nên theo đó là một lệnh nữa :
- Bây đâu, đem hai tên này ra áp dụng cực hình Tam Quang mau lên.
* * * * *
Sau bức mành trúc vị Chí Tôn lẩm bẩm :
- Văn... Thiếu... Côn...
Lệ Minh Nguyệt cười nói :
- Phải rồi Văn Thiếu Côn đây, Văn là văn võ, Thiếu là trẻ, mà Côn là cô độc. Tuy gọi là Côn nhưng thật là Cô. Có thể nói từ lúc bé, anh ta là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ.
Liếc nhìn về phía chàng, Lệ Minh Nguyệt thong thả nói :
- Văn công tử đừng giận nhé. Thiếp chỉ võ đoán như vậy mà thôi. Thực ra cha mẹ của công tử đều bất hạnh cả. Câu chuyện mới xảy ra không bao lâu, chứ không phải mồ côi từ lúc bé.
Vị Chí Tôn nghe nói giật mình vội hỏi :
- Có phải con nuôi của Văn Tử Ngọc "Võ lâm đệ nhất gia" ấy chăng?
Lệ Minh Nguyệt cười đáp :
- Đúng đấy!
Nghĩ một lát nàng nói tiếp :
- Đã xưng tên họ rồi, xin ngài cứ ra lệnh hành hình đi.
Nói xong nàng hiu hiu đôi mắt, miệng chúm chím cười, thái độ thư thái như điềm nhiên chờ cái chết.
Vị Chí Tôn hình như không thèm quan tâm đến những lời mỉa mai của nàng, thét gọi :
- Huyền Trung Tử.
Huyền Trung Tử sợ hãi nói :
- Có mặt.
Vị Chí Tôn lớn tiếng hỏi :
- Tại sao ngươi không báo cáo việc này cho bổn tòa biết?
Huyền Trung Tử hết hồn lắp bắp nói :
- Hạ tòa vô ý quên lãng việc này...
Vị Chí Tôn thét :
- Đừng ấm ớ, đáng chết!
Bỗng bức mành trúc rung động, Huyền Trung Tử ngã vật ra sau mồm hộc máu tươi lai láng.
Tuy không thấy hành động ra sao, nhưng ai nấy đều biết là vị Chí Tôn đã cánh mành phóng chưởng đánh Huyền Trung Tử thọ thương.
Cả Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt đều tấm tắc khen thầm bản lãnh cao diệu của vị ấy, chỉ một chiêu này.
Huyền Trung Tử bị hộc máu, lảo đảo ngã xuống nhưng chưa đến nỗi bất tỉnh.
Lão cố cựa quậy ngồi dậy bò tới mấy bước, phủ phục dập đầu xuống đất nói :
- Hạ tòa đáng chết. Đáng chết thật một Vị Chí Tôn chẳng thèm nói đến, cất tiếng gọi :
- Xuân Hồng, Hạ Lục đâu?
Hai tên trong số bốn nữ tỳ đang đứng hầu bên, bước ra khép nép thưa :
- Có tiện nữ đây. Xin ngài Chí Tôn ban lệnh.
Vị Chí Tôn nói :
- Mau mau đưa chàng thiếu niên này vào Nghinh Xuân động.
Rồi bỗng quát lớn :
- Còn con tiện tỳ kia, vì mày nhắc đến việc này kể ra cũng có chút công lao có thể miễn tội Tam quang chi hình nhưng phải áp dụng Ngũ hành đại hình ngay bây giờ.
Hai tên nữ tỳ lễ phép chạy lại chỗ Văn Thiếu Côn, còn hai tên áo đỏ đến ngay cạnh Lệ Minh Nguyệt.
Huyền Trung Tử đưa tay chùi vết máu trên mồm, đưa tay toan điểm huyệt câm của nàng.
Lệ Minh Nguyệt xanh mặt la lớn :
- Hãy khoan. Nếu ngài không muốn giết chết Văn công tử, xin đừng giết tôi. Nếu giết tôi thì Văn công tử cũng không thể nào sống được.
Vị Chí Tôn ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao vì mày mà Văn công tử không thể sống được? Nói mau!
Lệ Minh Nguyệt cố che nỗi ngại ngùng và hổ thẹn nói :
- Nguyên nhân rất đơn giản vì anh ấy yêu tôi. Chúng tôi đã trót cùng nhau đính ước đến bạc đầu, sống chết cùng có nhau.
Vị Chí Tôn hình như xúc động, run run hỏi :
- Có quả thật như thế không?
Lệ Minh Nguyệt khẽ liếc nhìn Văn Thiếu Côn nói :
- Muốn biết thật hay giả, xin ngài cứ hỏi Văn công tử.
Văn Thiếu Côn tự nhiên đứng vào trường hợp bất ngờ và lúng túng. Trong hoàn cảnh thập tử nhất sanh, Lệ Minh Nguyệt bỗng nhiên thốt ra những lời khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa xúc động, hai má đỏ hồng.
Chàng tự nghĩ :
- "Vì sao lại có câu chuyện như thế này? Lời nói của Lệ Minh Nguyệt hình như sự thật trăm phần trăm. Thật khó nghĩ quá, mà cũng thật oái oăm cho cô này?"
Ngay sau khi nói xong, Lệ Minh Nguyệt đứng dậy từ từ bước đến sát bên vai chàng như tỏ lòng quyến luyến, quyết sống chết không rời.
Văn Thiếu Côn suy xét một lần nữa lòng mình :
- Quả nhiên giữa ta và vị chúa tể hang này đã có một sự quan hệ vô cùng mật thiết. Chính Lệ Minh Nguyệt đoán đúng, và nàng đã dựa vào yếu tố ấy để bảo toàn tính mạng. Như thế ta có thể nào phủ nhận đi không?
Nghĩ đến đó bỗng nhiên sau bức mành giọng vị Chí Tôn dịu dàng hỏi :
- Có thật các ngươi đã cùng nhau đính ước, chung sống đến bạc đầu không?
Trong giờ phút quyết liệt và gây cấn dính dáng đến một mạng người, Văn Thiếu Côn bặm môi dằn cơn xúc động, quả quyết đáp :
- Phải, chúng tôi đã trót thề cùng nhau sống chết. Dù vật đổi sao dời, sông mòn biển cạn, đã hẹn ước cũng không thể đổi thay.
Sau tấm mành có tiếng thở dài và nói :
- Thôi được, cứ đưa hết cả hai vào Nghinh Xuân động.
Lệ Minh Nguyệt sung sướng nhoẻn miệng cười đứng xích lại gần Văn Thiếu Côn nữa.
Ngoài hai con thị tỳ Xuân Hồng và HạLục, cả hai con thị tỳ kia cũng đồng chạy ra theo lệnh của Cốc chủ.
Trong động đã vĩ đại rộng mênh mông, không khí đã đổi thay từ giờ phút ấy.
Tứ bề chìm đắm trong một sự yên lặng, vẻ trang nghiêm, không một tiếng động nhỏ.
Do sự hướng dẫn của bốn con thị tỳ, Văn Thiếu Côn cùng Lệ Minh Nguyệt song song sánh vai nhau từ từ đi tới.
Cũng trong động này, từ hai tên tử tội, đôi nam nữ thiếu niên đã trở nên hai vị thượng khách.
Hai người bước theo một con đường mòn khúc khuỷu hình như mỗi lúc càng lên cao. Chiều nghiêng của đường đi có hơn trăm trượng.
Một lúc sau đã đến một nơi quang đãng sáng sủa và hình như cũng đã cùng đường rồi.
Tước mắt hiện ra một tòa động khác hết sức lộng lẫy tráng lệ. Trong động đèn đuốc sáng trưng, la liệt trưng bày đủ bàn ghế giường tủ, chăn gấm nệm thêu chẳng thiếu món gì. Cảnh tượng thật xa hoa rực rỡ không khác gì những dinh thự đế vương trên nhân thế. Bốn con thị tỳ hết sức cung kính đứng hầu. Chờ hai người ngồi xong trên cặp cẩm đôn, chúng mới tiến lại cởi hết những sợi dây gân thuồng luồng ở cổ tay ra.
Văn Thiếu Côn đưa mắt nhìn khắp mọi nơi trong động Nghinh Xuân thấy chu vi có hơn trăm trượng. Phía bên trên có rất nhiều lổ hổng lớn bằng nắm tay sắp từng hàng chi chít, nhiều hàng trăm cái.
Nhìn qua lỗ, bên ngoài thấy bầu trời sáng trưng quả nhiên lúc nãy trời đã sáng.
Từ khi bước chân vào Vô Nhân cốc, Văn Thiếu Côn luôn luôn trong bóng tối thâm u như ở trong cõi âm. Bây giờ tay được thong thả khỏi trói, mắt nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài chàng cảm thấy tâm hồn như dịu lại, bất giác thở phào một cái như thoát một cơn ác mộng.
Chương trước | Chương sau