Snack's 1967
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 24 - Truyền võ vừa lòng chiêu rể quý - Giúp người gặp nạn cướp quân gian

↓↓
Nhắc lại Từ-Thiện-Hoằng đêm hôm ấy nghỉ tại khách sạn chợt nghĩ đến mấy phong thư lấy được từ đám tiêu sư Trấn-Viễn tiêu cục liền mở từng bức ra đọc. Hầu hết chỉ là những thư từ cá nhân, không có liên quan gì đến Hồng Hoa Hội cả. Chỉ riêng có bức thư cuối cùng do Vương-Duy-Dương gửi cho Hàn-Văn-Xung đốc thúc họ Hàn gấp rút về gấp kinh-đô để hộ tống một số châu báu đi Giang-Nam, và có đề cập đến đại quân chinh Tây của Triệu-Huệ.


Từ-Thiện-Hoằng đoán rằng chắc vì trách nhiệm nặng nề nguy hiểm mà lại không đủ cao thủ nên Vương-Duy-Dương phải nhờ cậy đến Hàn-Văn-Xung. Thình lình nghe phòng bên có tiếng Châu phu nhân và Châu-Ỷ cãi nhau, mà mình là đề tài chính. Chàng thầm nghĩ nếu vì mình mà để cho Châu-Ỷ phải mang tiếng không tốt thì thật không đành chút nào nên viết vội bức thư nhờ tiểu nhị trao lại cho hai người rồi một mình lặng lẽ ra đi trong đêm khuya.


Chiều hôm sau, Từ-Thiện-Hoằng đến biên giới tỉnh Hà-Nam. Nhận được ký hiệu quen thuộc để lại trên một vách tường, chàng lập tức thẳng đường tới Khai-Phong. Kế đến, chàng tìm đến tư gia của đại hiệp Mai-Lương-Minh ở Biện-Lương thì quả nhiên gặp đủ tất cả các nhân vật Hồng Hoa Hội tại đây. Thấy chàng bình an vô sự, ai nấy đều vui mừng không biết mấy.


Lúc ấy, thương tích của Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn, Tâm-Nghiện cũng đã lành. Thạch-Song-Anh vâng lệnh Trần-Gia-Cách đem tin sang xứ Hồi cho Mộc-Trác-Luân chưa về. Hai anh em Tây-Xuyên Song-Hiệp đi công tác, dò thăm tin tức Văn-Thái-Lai, còn Tưởng-Tứ-Căn đi quan sát tình hình nạn lụt do sông Hoàng-Hà gây nên.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Từ-Thiện-Hoằng giấu nhẹm việc mẹ con Châu-Ỷ, chỉ cho mọi người biết tin tức về Dư-Ngư-Đồng đang bị trọng thương và đi chung với một thiếu nữ cải nam trang. Lúc đầu chàng tưởng đó là Lạc-Băng, nhưng bây giờ gặp Lạc-Băng ở đây thì trong lòng thắc mắc vô cùng, không hiểu người kia là ai.


Sáng hôm sau, Châu-Ỷ cũng đến nơi. Châu-Trọng-Anh và mọi người hết sức vui mừng.


Châu-Ỷ khẽ láy mắt Từ-Thiện-Hoằng rồi ghé tai chàng nói nhỏ:


-Anh sang đây! Tôi có việc cần thương lượng với anh một chút.


Từ-Thiện-Hoằng ngoan ngoãn đi theo nàng không chút do dự, không một tiếng thắc mắc.


Cả Châu-Trọng-Anh lẫn đám hào kiệt Hồng Hoa Hội đều ngạc nhiên. Không ai có thể tưởng tượng được cảnh nhìn thấy hai người thân mật với nhau như vậy.


Ra ngoài hiên, Châu-Ỷ nói với Từ-Thiện-Hoằng:


-Mẹ tôi cương quyết không chịu đến gặp mặt cha tôi. Anh có cách nào nối được hai người lại với nhau không?


Từ-Thiện-Hoằng cười lớn nói:


-Mẹ em không chịu đến thì mời cha em đi đến đón về, có gì là khó đâu!


Châu-Ỷ nói:


-Nói như anh thật dễ dàng quá! Bà mà không chịu đến gặp ông thì có năn nỉ đến nghìn lần ông cũng không chịu đi đón bà về đâu mà hòng!


Từ-Thiện-Hoằng trầm ngâm giây lát rồi reo lên:


-Có cách rồi!


Chàng rỉ tai Châu-Ỷ nói nhỏ một hồi. Châu-Ỷ hỏi:


-Biết có được không?


Từ-Thiện-Hoằng nói bằng giọng quả quyết:


-Nhất định được mà! Em mau đi trước đi!


Châu-Ỷ đi ra khỏi nhà, Từ-Thiện-Hoằng vào lại bên trong. Nói chuyện với mấy người Hồng Hoa Hội một lúc, chàng từ tốn nói với Châu-Trọng-Anh:


-Thưa Châu lão bá, ở gần chùa Thiết-Tháp, rượu đã thơm ngon mà phong cảnh lại hữu tình. Chúng ta đến đó uống rượu mà thưởng thức thì thật là hứng thú.


Thấy Từ-Thiện-Hoằng gãi đúng chỗ ngứa của mình, Châu-Trọng-Anh mỉm cười hài lòng, nhận lời ngay:


-Vậy tôi xin mời tất cả cùng đến đó chén một bữa cho thật say.


Từ-Thiện-Hoằng nói:


-Thưa lão bá, đi đông không tiện. Nơi này nằm trong châu thành nên bọn tẩu cẩu, tai mắt của triều đình rất đông. Rủi chúng đánh hơi được thì hỏng hết việc lớn của chúng ta. Xin lão bá mời riêng Tổng-Đà-Chủ đi cho vui thôi.


Châu-Trọng-Anh khen phải, bèn mời Trần-Gia-Cách cùng đi chung. Từ-Thiện-Hoằng chọn một cái bàn bên ngoài, rồi ba người chia nhau ngồi theo vị trí chữ phẩm (#1).


Cả ba ngồi thưởng thức phong cảnh, chẳng mấy chốc đã uống hết mấy bình rượu ngon. Bấy giờ, Từ-Thiện-Hoằng mới bắt đầu gợi chuyện:


-Châu lão bá, nhân dịp cha con bác đoàn tụ lại với nhau, cháu xin mừng bác một chung.


Châu-Trọng-Anh uống cạn rồi bỗng cảm thấy lòng như bùi ngùi, khẽ thở dài một tiếng.


Từ-Thiện-Hoằng nói tiếp:


-Lão bá không được vui, hẳn luyến tiếc công trình gây dựng Thiết-Đả-Trang, nay không còn!


-Đó chỉ là vật ngoại thân! Lão phu không bao giờ bận tâm đến!


-Chắc lão bá thương nhớ đến... Châu tiểu đệ?


Châu-Trọng-Anh không nói, chỉ thở dài não nuột. Trần-Gia-Cách thấy không ổn liền đảo mắt ra hiệu, ý bảo Từ-Thiện-Hoằng đừng khơi lại vết thương lòng của Châu-Trọng-Anh.


Nhưng Từ-Thiện-Hoằng giả vờ như không trông thấy, nói tiếp:


-Lúc ấy Châu tiểu đệ ngây thơ bị kẻ gian dụ dỗ vô tình chỉ chỗ núp của Văn tứ ca cho chúng bắt. Lão bá nóng giận, và vì muốn giữ trọn chữ tín trong đạo nghĩa giang hồ nên phải đau lòng mà hạ thủ. Anh em Hồng Hoa Hội hết sức áy náy về chuyện này...


Trần-Gia-Cách thấy vậy vội nạt Từ-Thiện-Hoằng:


-Thất ca! Anh uống nhiều quá rồi đó! Đừng nói nữa!


Từ-Thiện-Hoằng vẫn không nghe, lại hỏi:


-Chẳng hiểu vì sao mà Châu phu nhân lại bỏ nhà ra đi? Lão bá có thể cho tiểu điệt biết rõ nguyên do được không?


Châu-Trọng-Anh buồn rầu, ngậm ngùi đáp:


-Bà ta vì ngăn cản lão phu giết đức con ngỗ nghịch mà không thay đổi được ý kiến của lão phu nên giận mà bỏ đi! Thương hại cho bà... một mình một thân... không rõ phiêu bạt giang hồ chốn nào! Tôi nguyện sau khi cứu được Văn tứ ca, bằng mọi cách sẽ đi tìm bà ta trở về. Nhưng bây giờ thì chưa được...


Châu-Trọng-Anh vừa nói dứt lời thì cánh cửa sổ mở ra, Châu-Ỷ dắt Châu phu nhân vui vẻ bước vào. Châu phu nhân nhìn Châu-Trọng-Anh nói:


-Những gì ông nói tôi đã nghe hết rồi. Nào ông có cần phải trèo non vượt biển gì đâu? Tôi vẫn ở gần bên ông đấy, sao không chịu đi tìm?


Châu-Trọng-Anh trông thấy cả vợ lẫn con thì chớp mắt không dám tin là thật. Ông ta vừa vui mừng vừa kinh ngạc, không sao thốt được nên lời.


Châu-Ỷ đem mẹ mình giới thiệu với Trần-Gia-Cách:


-Trần đại ca! Đây là thân mẫu của tiểu muội!


Quay sang mẹ, nàng nói:


-Mẹ à! Vị này là Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội đấy!


Trần-Gia-Cách lịch thiệp, mời hai mẹ con ngồi chung. Châu-Ỷ nói với Châu-Trọng-Anh:


-Gia gia! Thật là ý trời xếp đặt cho cha mẹ gặp lại nhau. Con nghe ở đây mát mẻ bèn mời mẹ đi ăn cá lý ngư. Ban đầu mẹ nhất định không đi, con phải năn nỉ mãi mẹ mới chịu đi. Hai mẹ con ngồi sát bên cửa sổ gần bàn rượu, chỉ nghe cha nói một câu là hết giận liền.


Sự thật đó là diệu kế của Từ-Thiện-Hoằng bày cho Châu-Ỷ mà sắp xếp cho hai vợ chồng Châu-Trọng-Anh gần lại với nhau.


Thấy cha mẹ đã làm lành lại với nhau, Châu-Ỷ mừng rỡ vô cùng đem việc giết Đổng-Triệu-Hòa làm sao kể lại cho mọi người nghe. Từ-Thiện-Hoằng sợ nàng vui miệng nói đến việc của mình nên láy mắt ra hiệu cho nàng đừng nói.


Nhưng Châu-Ỷ không hiểu ý, lại lấy tay chỉ vào chàng nói:


-Việc giải cứu mẫu thân và giết kẻ thù đều do chú bé này sắp đặt cả đấy.


Châu-Trọng-Anh nói:


-Lời xưa vẫn nói anh hùng hào kiệt xuất thiếu niên, quả thật là đúng lắm. Ngày nay cháu cứu vợ bác, giết gian tặc trả thù cho Thiết-Đảm-Trang, bác vô cùng cảm kích!


Từ-Thiện-Hoằng khiêm tốn nói:


-Dạ không! Đó là công lao của Châu cô nương chứ cháu có công trạng hay tài cán gì đâu mà để bác phải quá lời khen tặng như thế!


Trần-Gia-Cách mỉm cười hỏi:


-Thì ra hai người gặp nhau trên bước đường hoạn nạn à?


Châu-Ỷ mắc cở đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống, suýt nữa thì đánh rơi cả đôi đũa. Từ-Thiện-Hoằng cũng lặng im không nói được lời nào. Trần-Gia-Cách biết hai người đều có một tâm sự kín đáo nên không nỡ hỏi tới nơi.


Tan tiệc, tất cả mọi người về lại nhà Mai-Lương-Minh. Trần-Gia-Cách gọi riêng Từ-Thiện-Hoằng đến vừa cười vừa hỏi:


-Thất ca! Anh đừng giấu tôi nhé! Anh với cô ấy có nhiều cử chỉ úp mở!


Từ-Thiện-Hoằng thành thật trình bày:


-Xin Tổng-Đà-Chủ đừng nghi oan mà tội nghiệp cho cô ta. Đối với tôi, cô ấy là ân nhân. Chẳng qua sợ dư luận đàm tiếu mà phải giấu đó thôi.


Đoạn Từ-Thiện-Hoằng đem chuyện Châu-Ỷ cứu mình ra sao thuật lại cho Trần-Gia-Cách nghe.


Trần-Gia-Cách nói:


-Chính tôi nhận thấy Châu cô nương là một người có nhiều phẩm hạnh nên rất muốn làm mai cho thất ca.


Từ-Thiện-Hoằng nghe nói vội đưa tay ngăn lại:


-Xin đừng! Tổng-Đà-Chủ có lòng thương thì tôi thật hết sức cảm kích nhưng không dám tuân mệnh đâu. Tôi không xứng đáng!


Trần-Gia-Cách nói:


-Thất ca chớ nên quá khiêm nhượng như vậy. Anh văn võ toàn tài, Châu lão anh hùng lúc nào cũng quý mến...


Từ-Thiện-Hoằng ngắt lời:


-Nhưng chỉ sợ cô ấy không ưa tôi!


Trần-Gia-Cách cười nói:


-Đó là chuyện cũ. Từ hôm cô ta cứu anh thì chuyện đã khác xa rồi. Tôi thấy ngay từ lúc cô ta mới bước vào.


Đang lúc Trần-Gia-Cách tìm lời khuyên Từ-Thiện-Hoằn thì đứa gia nhân của Mai-Lương-Minh xô cửa bước vào nói:


-Thưa Trần gia, Châu lão anh hùng mời ngài sang phòng bên có chút việc.


Trần-Gia-Cách đứng dậy nhìn Từ-Thiện-Hoằng cười rồi bước ra khỏi phòng qua gặp Châu-Trọng-Anh. Thấy mặt Trần-Gia-Cách, Châu phu nhân vội chào hỏi sơ qua rồi tìm cớ lui ra nhà sau.


Châu-Trọng-Anh mở đầu câu chuyện:


-Lão có một việc tự mình khó nói, định nhờ Tổng-Đà-Chủ giúp giùm cho.


Trần-Gia-Cách lễ phép nói:


-Châu lão bá, xin đừng ngại. Việc nào vãn bối làm được tất nhiên sẽ hết lòng.


Châu-Trọng-Anh khẽ chần chừ rồi từ tốn nói:


-Con gái tôi năm nay 19 tuổi rồi, mà tính nết vẫn còn con nít lắm. Vì vậy chủ ý tôi là muốn tìm được một người cho nó bầu bạn. Nay...


Dừng lại một giây, khẽ thở ra, Châu-Trọng-Anh nói tiếp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Mầm của quá khứ

Mầm của quá khứ

(khotruyenhay.gq) Ta đau đớn hay hạnh phúc, cũng là cái mầm của quá khứ mà

28-06-2016
Chỗ nào cũng nắng

Chỗ nào cũng nắng

Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên

24-06-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Mẹ, con và mùa lũ

Mẹ, con và mùa lũ

Sáng nay, bầu trời âm u xám xịt với những đợt gió quần vũ như khiến ông trời muốn

28-06-2016
Quảng Tâm

Quảng Tâm

Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía

24-06-2016
Chết vì gái

Chết vì gái

Chống chỉ định khi đang ăn uống, chỉ định cho một ngày mưa âm u não nề như ngày

27-06-2016
Đơn giản vì em yêu anh

Đơn giản vì em yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tình

25-06-2016
Chuyện vui xứ kim chi

Chuyện vui xứ kim chi

Vừa qua, lang thang trên Internet đọc được một mẫu chuyện vui của Hàn Quốc, câu

24-06-2016
Hai mặt của đồng xu

Hai mặt của đồng xu

Cô bé và cậu bé là hàng xóm từ thuở nhỏ. Trò chơi thuở bé của 2 đứa là chạy ra

01-07-2016