Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 49 - Thoát nanh dã thú xa nhân thú - Lên chốn non cao nhập cổ thành

↓↓
Trương-Siêu-Trọng biết phe Trần-Gia-Cách phát hiện được điều gì bí mật nên giả vờ đi lấy củi, chạy qua chạy lại, liếc mắt nhìn trộm một cái. Thấy toàn là chữ Duy, Hỏa-Thủ Phán-Quan thất vọng vô cùng.


Nhiều đoạn viết bằng cổ ngữ Duy, Trần-Gia-Cách không hiểu, phải hỏi Tiêu-Thanh-Đồng.


Tiêu-Thanh-Đồng ngồi đọc cả buổi, mặt đăm chiêu suy nghĩ, tay vo tròn tờ giấy bỏ vào trong mình. Nàng ngồi vẽ ra đất một tấm họa đồ, khẽ tính nhẩm, suy tới suy lui.


Trần-Gia-Cách nói:

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Em còn yếu lắm, chẳng nên dùng trí óc nhiều mà có hại cho thần kinh. Bao giờ có thì giờ rảng chúng ta sẽ nghiên cứu sau. Bây giờ điều quan trọng là làm cách nào để thoát thân đây.


Tiêu-Thanh-Đồng nói:


-Em suy tính kế hoạch không những chỉ để tẩu thoát bầy sói hung ác kia, mà còn làm sao thoát khỏi tay bầy sói người kia nữa!


Nàng nói xong liền đảo mắt nhìn Trương-Siêu-Trọng và Tam-Ma. Suy nghĩ vài giây, Tiêu-Thanh-Đồng lại nói:


-Anh đứng lên lưng ngựa trông về hướng Tây xem có một đỉnh núi nào màu trắng không?


Trần-Gia-Cách làm theo lời Tiêu-Thanh-Đồng chỉ dẫn, thấy xa xa có một dãy núi, nhưng không thấy được ngọn núi nào màu trắng cả, liền nhìn nàng mà lắc đầu.


Tiêu-Thanh-Đồng hừ một tiếng, nói:


-Căn cứ theo bản đồ chỉ dẫn thì thành quách xưa đó cách đây chẳng bao xa, đáng lý ra phải nhìn thấy được đỉnh núi rồi chứ lẽ nào không?


Trần-Gia-Cách từ trên lưng ngựa nhảy xuốn hỏi:


-Thành quách cổ xưa nào?


Tiêu-Thanh-Đồng đáp:


-Hồi nhỏ, em được nghe người lớn kể lại rằng trong sa mạc này có một thành quách rất cổ xưa, thời đó có tiếng là một nơi phồn hoa rực rỡ của xứ Ngoại-Mông. Rồi chỉ trong một đêm, từng cồn cát kéo qua, vùi lấp hết nguyên cả chốn cổ thành đó, chôn sống toàn vẹn mấy vạn cư dân tại vùng đó.


Quay qua Hương Hương công chúa, Tiêu-Thanh-Đồng nói:


-Kha-Tư-Lệ! Việc này em biết rõ hơn chị, hãy thuật lại cho anh ấy nghe đi!


Hương Hương công chúa nói:


-Nơi ấy có rất nhiều huyền thoại, còn về chốn cổ thành đó thì chưa ai được tận mắt thấy qua. Người nào thấy được thì không còn mạng để trở về. Căn cứ vào truyền thuyết ấy thì bên trong cổ thành là một kho tàng khổng lồ, đầy dẫy vàng bạc, ngọc ngà châu báu. Những người bên trong cổ thành đó đều biến thành quỷ. Đám người này mê say cổ thành nên khi chết hồn vẫn không nỡ rời nơi đây. Một số người lạc đường ở bãi sa mạc vô ý lọt vào cổ thành thấy được kho tàng liền chất đầy của báu lên lạc đà, những tưởng sẽ trở thành đại phú ông, nào ngờ đi khắp chu vi thành mà vẫn không tìm được đường ra.


Trần-Gia-Cách hỏi:


-Sao vậy?


Hương Hương công chúa đáp:


-Người ta bảo rằng đám quỷ trong cổ thành ấy không cho ai mang bất cứ món gì ra khỏi cổ thành nên cố ý làm mê loạn tinh thần. Nếu như người ấy bằng lòng bỏ lại tất cả những gì đã lấy, ắt lũ quỷ sẽ không làm khó dễ nữa, sẽ mở đường cho ra.


Trần-Gia-Cách cười nói:


-Lòng tham con người quá nặng! Liệu có ai bằng lòng để lại những vật báu vô chủ đã vào tay mình bao giờ!


Tiêu-Thanh-Đồng gật đầu nói:


-Quả là như vậy! Cũng theo truyền thuyết thì người nào không lấy gì, mà rút một vài lượng bạc của mình ra để lại trong thành thì dưới giếng cát sẽ có nước ngọt trào lên, tha hồ uống cho đã khát!


Trần-Gia-Cách cười nói:


-Thì ra lũ quỷ ấy cũng tham lam đáo để!


Hương Hương công chúa nói:


-Trong dòng họ ta cũng có nhiều người cố công đi tìm nơi ấy, nhưng có đi mà không về! Có một lần, một đoàn thương nhân đi qua vùng sa mạc cứu được một người sắp chết khát, nghe người ấy kể rằng khi ông ta vào trong cổ thành thì không sao, nhưng đến lúc trở ra thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cứ chạy quanh chạy lại như một bàn cờ vậy. Khi tìm được dấu chân thì cứ tìm theo đó mà đi nhưng không ngờ đó lại là dấu chân của chính mình. Cứ chạy vòng vòng như thế mà ông ta mệt quá, ngã lăn ra đất. Khi được cứu sống, ông ta cho biết nếu ai có cho ông ta hết cả kho tàng trong cổ thành thì ông ta cũng không dám hé môi nói lại điều gì thấy được trong cổ thành ấy chứ đừng nói là bước vào đó thêm một bước nữa!


Trần-Gia-Cách nói:


-Trong bãi sa mạc mà mình tự rượt theo dấu chân của mình mà chạy vòng vòng thì sự kiện ấy cũng đáng sợ thật.


Hương Hương công chúa nói:


-Lại còn một sự kiện đáng sợ hơn nữa là đang đi trong sa mạc bỗng nghe có tiếng người kêu đích danh mình. Nhưng nếu theo chỗ phát ra tiếng gọi mình thì chắc chắn sẽ lầm đường lạc lối.


Trần-Gia-Cách nói:


-Một người bỗng dưng thấy trước mắt cả một kho tàng khổng lồ thì vui mừng quá sức, dĩ nhiên là thần trí trở nên bất thường rồi! Đả vậy, đường đi trong sa mạc lại khó nhận xét nên cứ quanh quẩn trong mê hồn trận rồi sinh ra đủ thứ ảo giác. Nếu đừng nghĩ nhiều tới vàng bạc châu báu, có lẽ tâm trí sẽ sáng suốt hơn, ắt sẽ tìm được đường ra chứ chẳng sợ ma quỷ nào dẫn đi lạc đường cả.


Tiêu-Thanh-Đồng nói:


-Cái tờ giấy khi nãy chính là bản đồ chỉ rõ đường đi nước bước vào cổ thành đó.


Hương Hương công chúa cười nói:


-Chúng ta nào có màng đến kho tàng đó làm gì, vì vậy bức họa đồ đó phỏng có giá trị gì? Nhưng trái lại, thanh kiếm này quả là một bảo vật, rất có công dụng, có thể dùng để đối địch với kẻ thù được.


Dứt lời Hương Hương công chúa đưa tay lên đầu nhổ ba sợi tóc để gần lưỡi kiếm khẽ thổi nhẹ một cái. Lập tức, ba sợi tóc biến thành sáu.


Tiêu-Thanh-Đồng lại tung chiếc khăn lên, đưa lưỡi kiếm ra. Kiếm chưa chạm đến khăn mà chiếc khăn đã bị rọc làm hai mảnh.


Trương-Siêu-Trọng cùng Tam-Ma trông thấy thế không dằn được, buột miệng khen:


-Thật là bảo kiếm!


Trần-Gia-Cách thở dài nói:


-Bảo kiếm tuy tốt và lợi hại, tiếc thay lại không thể giết hết được bầy lang sói!


Tiêu-Thanh-Đồng nói:


-Theo như trong bản đồ chỉ vẽ thì cổ thành ấy dựng trên một đỉnh núi trắng như ngọc, cao ngất trời. Theo như bản đồ chỉ thì núi ấy cách đây không xa, nhưng nhìn sao chẳng thấy, thật lạ kỳ!


Hương Hương công chúa hỏi:


-Nhưng mà ngọn núi đó có gì quan trọng hả chị?


Tiêu-Thanh-Đồng đáp:


-Chỉ tới đó mới có thể thoát hiểm. Trong cổ thành có đầy đủ dinh thự, có lâu đài, có thành lũy che chở, không phải sợ bầy lang sói này. Cổ thành ấy không ở đâu xa mà chỉ quanh quẩn trong sa mạc này.


Trần-Gia-Cách lại nhảy lên lưng ngựa nhìn lại một lần. Lần này chàng thấy một bóng chim ưng đen bay qua một đỉnh núi. Chàng cả mừng nhảy xuống nói:


-Phải rồi! Có lẽ vì chúng ta ở quá gần nên không thấy được màu trắng của đỉnh núi kia. Nhưng nhờ con chim ưng màu đen bay qua mà tôi tỉnh ngộ vì trông thấy màu đen nổi bật lên. Rất có thể ý trong họa đồ nói rằng trắng tức không phải là đen.


Tiêu-Thanh-Đồng nghe nói bỗng mừng rỡ, reo lên:


-Em hiểu rồi! Như vậy có nghĩa là chúng ta phải chờ tới đêm tối mới trông rõ được. Giữa đêm tối thì đương nhiên màu trắng sẽ nổi bật lên ngay. Đó chính là ngọn Bạch-Ngọc-Phong.


Trần-Gia-Cách và Hương Hương công chúa hết sức khâm phục cách suy luận của Tiêu-Thanh-Đồng.


Trần-Gia-Cách nói:


-Từ đây đến đó phỏng chừng 100-125 dặm.


Tiêu-Thanh-Đồng đề nghị:


-Chúng ta phải hết sức cẩn thận, đừng để chúng biết kẻo chúng tìm cách ám hại chúng ta thì khốn!


Sau đó, Tiêu-Thanh-Đồng lại bàn đến kế hoạch thoát thân cho ba người, làm cách nào vừa thoát khỏi chốn này mà không bị bỏ mạng với đàn sói hung dữ kia.


Trương-Siêu-Trọng nghe ba người ngồi bàn với nhau mãi không ngừng, lại thấy Trần-Gia-Cách đứng trên lưng ngựa nhìn ra xa nên trong lòng bỗng nghi ngờ nhiều điều.


Bỗng Trương-Siêu-Trọng đánh bạo hỏi Trần-Gia-Cách:


-Thế nào! Tổng-Đà-Chủ đã tìm được giải pháp nào để thoát thân hay chưa?


Trần-Gia-Cách đáp:


-Chúng tôi đang bàn về chuyện ấy đây. Vẫn chưa tìm ra được giải pháp nào hữu hiệu. Tuy nhiên, Hương Hương công chúa có cách giải quyết.


Cả Trương-Siêu-Trọng lẫn Tam-Ma đều tò mò hỏi:


-Cách gì?


Trần-Gia-Cách đáp:


-Một ngưòi chịu hy sinh, làm mồi nhử đàn sói kia chạy về một hướng khác để cho 6 người thoát hiểm.


Hấp-Hợp-Đài nói:


-Dĩ nhiên chúng ta không thể để cho hai cô gái làm vật hy sinh được rồi. Như vậy không phải là nghĩa cử cao đẹp.


Trương-Siêu-Trọng nói với một giọng hết sức nham hiểm:


-Hấp huynh nói rất phải! Theo tôi thì cái nghĩa cử cao đẹp đó phải dành cho...


Liếc nhìn Trần-Gia-Cách, Trương-Siêu-Trọng nói tiếp:


-Người anh hùng khí khái như Trần tổng đà-chủ đây. Chẳng hay ý của Tổng-Đà-Chủ thế nào?


Bọn Tam-Ma vỗ tay hoan nghênh đề nghị đó. Tiêu-Thanh-Đồng hoảng hốt kêu lên:


-Đừng! Anh đừng mắc mưu khích tướng của chúng!


Trương-Siêu-Trọng đắc ý nói:


-Nếu bắt thăm thì hai chữ hy sinh đâu còn ý nghĩa nữa. Tổng-Đà-Chủ là thủ lãnh của một bang hội, tên tuổi vang lừng trong võ lâm, là người nghĩa khí nổi tiếng trên giang hồ. Hơn nữa Tổng-Đà-Chủ lại là người đưa ra kế hoạch, thử hỏi còn ai hiểu rõ kế hoạch hơn người bày ra nó? Ý Tổng-Đà-Chủ thế nào?


Trần-Gia-Cách với điệu bột hiên ngang nói ngay:


-Sống chết là chuyện thường. Người hào kiệt bao giờ cũng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Tôi sẵn sàng nhận lãnh trách nhiệm.


Trương-Siêu-Trọng đắc ý nghĩ thầm:


-"Thanh niên háo thắng thì chỉ có bỏ mạnh thôi! Lại gặp ta gài mi vào thế, làm sao tránh được? Tốt! Đi sớm thì chết sớm thôi. Mà ở thì cũng chẳng còn mạng!"


Trần-Gia-Cách leo lên lưng con bạch mã. Hương Hương công chúa chạy ra theo. Trương-Siêu-Trọng chộp ngang hông nàng lớn tiếng nói:


-Ta đếm đến tiếng thứ ba mà người vẫn chưa chịu giục ngựa ra khỏi thì ta lập tức ném con nhãi này ra cho đám sói ăn thịt.


Hắn vừa đếm đến tiếng thứ ba thì không phải chỉ một, mà hai bóng ngựa vọt ra ngoài như tên bắn. Thì ra Tiêu-Thanh-Đồng thừa lúc không ai chú ý liền nắm lấy cương của con hồng mã của Hương Hương công chúa, hai tay cầm hai cây lửa mở đường xông ra trước. Trần-Gia-Cách chộp lấy hai con sói, chân đá vào hông con bạch mã một cái. Con thần mã liền quay đầu trở lại hí vang lên, phóng qua đống lửa. Trần-Gia-Cách thừa cơ ném mạnh hai con sói đói vào Trương-Siêu-Trọng. Hỏa-Thủ Phán-Quan kinh hãi vội buông Hương Hương công chúa ra, nhảy qua một bên tránh khỏi. Trần-Gia-Cách lại móc ra ba quân cờ nhắm Trương-Siêu-Trọng ném, rồi xách ngang hông Kha-Tư-Lệ kéo lên lưng con bạch mã.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Đi qua những mùa gió

Đi qua những mùa gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Nàng không yêu hoa tím

Nàng không yêu hoa tím

Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san

26-06-2016
Giường

Giường

Tôi đưa em qua cửa và bảo: "Cho một giường đôi". Em bụm miệng cười. Cậu phục vụ

01-07-2016
Tiếng chuông

Tiếng chuông

"Bố mày rất tàn bạo, tao nói thật lòng. Một con quỷ." "Ông ấy rất thích máu, nên

29-06-2016
Hiểu nhầm trái tim

Hiểu nhầm trái tim

Tôi khóc òa lên. Những ngày ném bó hoa của Đăng vào một xó, những ngày la ỏm tỏi,

28-06-2016
Đường tàu

Đường tàu

Tôi đã nhìn thấy rất nhiều đường ray, nơi có những con tàu chạy qua. Hằng ngày,

24-06-2016
Hạnh phúc dưới chân

Hạnh phúc dưới chân

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc

29-06-2016
Những con gián

Những con gián

Và sau cùng tuổi trẻ chúng tôi đã làm những gì để chống chọi lại những nỗi cô

24-06-2016

XtGem Forum catalog