Duck hunt
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 24 - Truyền võ vừa lòng chiêu rể quý - Giúp người gặp nạn cướp quân gian

↓↓

Tên từ trên thành bay xuống như mưa. Nhưng trước mặt dân chúng có một hàng rào người cầm võ khí gạt hết tên xuống dễ dàng như không.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội đã có mặt đông đủ trong đám dân chúng. Sở dĩ họ không muốn hành động sớm là vì muốn để cho dân chúng được chứng kiến hành vi của bọn quan binh, hầu tạo ra niềm công phẫn trong quần chúng.


Bỗng nhiên Tây-Xuyên Song-Hiệp từ đâu phóng tới, nhảy lên tường. Lạc-Băng thấy thế cũng vác song đao nhảy lên, đứng sát bên hai người, hỏi:


-Hai anh có gặp Văn tứ ca không?


Trông thấy Lạc-Băng, Tây-Xuyên Song-Hiệp cũng ngạc nhiên hỏi:


-Tứ tẩu cũng có mặt nơi đây nữa sao? Chúng tôi đã gặp tứ ca rồi.


Tưởng-Tứ-Căn và Mạnh-Kiện-Hùng ở phía dưới tìm cách mở cửa chùa ra. Không đầy bao lâu, cánh cửa được mở toang ra. Tưởng-Tứ-Căn vẫy tay nói với dân chúng:


-Bà con mau kéo và đây để lãnh phần.


Hàng muôn ngàn người đổ xô vào bên trong. Đám quan binh ban đầu định xông tới chém giết nhưng nhìn thấy người dân quá đông đảo bỗng trùn tay, không dám nữa. Trong khi đó, đám hào kiệt Hồng Hoa Hội tiếp tục giết chết đám tướng sĩ của Tôn-Khắc-Dụng để yểm trợ cho dân chúng.


Tôn-Khắc-Dụng phải đích thân cầm đạo đao cầm đầu một toán quân cảm tử để chống cự. Chợt nghe tiếng gió đàng sau lưng và đại đao mình hình như bị một sợi giây nào cuốn chặt lấy, và sau lưng có tiếng người nói lớn như ra lệnh:


-Mi lập tức ra lệnh cho tướng sĩ buông hết vũ khí xuống và mau rút khỏi chùa nếu muốn toàn tánh mạng.


Tôn-Khắc-Dụng chưa biết phải làm gì một lưỡi đao kề ngay vào gáy y, khẽ nhấn xuống một cái. Tông-Khắc-Dụng kinh hãi vội vàng lập tức truyền lệnh. Quân sĩ nhìn thấy chủ tướng bị một người trẻ tuổi mặc áo trắng uy hiếp thì tất cả đều vứt bỏ hết binh khí rồi kéo nhau chạy ra khỏi chùa Thạch-Phật.


Người uy hiếp Tôn-Khắc-Dụng chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội Trần-Gia-Cách. Chàng kề đao giải Tôn-Khắc-Dụng vào trong đại điện thì vừa vặn Thạch-Song-Anh cũng giải quan tri phủ Vương-Bá-Đạo đến nơi chờ lệnh.


Trần-Gia-Cách lạnh lùng nhìn Vương-Bá-Đạo hỏi:


-Nghe nói từ khi mi đến nhậm chức tại phủ này đã gây nên bao nhiêu việc thâm độc bất nhân phải không?


Vương-Bá-Đạo mặt xanh như tàu lá chuốt nói:


-Xin đại vương tha mạng.


Trần-Gia-Cách cả cười nói:


-Mi tưởng ta là đạo tặc nên mới gọi là đại vương phải không?


-Tội tôi thật đáng chết! Xin công tử cho biết đại danh quý tánh.


Trần-Gia-Cách không đáp, tiếp tục hỏi:


-Mi có phải là một danh sĩ khoa bảng được bổ làm quan phải không?


-Không dám! Không dám!


Trần-Gia-Cách nói:


-Mi thi Hương đỗ Cử-nhân, thi Hội đỗ Tiến-sĩ, hẳn là tinh thông kinh sử, văn hay chữ tốt. Vậy ta ra một vế đối, mi phải đối lại cho sát nghĩa. Nếu nghe được, ta tha tánh mạng, còn bằng không thì đừng trách ta!


Dân chúng nghe Hồng Hoa Hội cho biết chút nữa sẽ được phát lương nên tất cả đều yên tâm. Nghe được quan tri phủ bị bắt, lại nghe Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội thi thố tài văn chương với hắn nên ai nấy đều hiếu kỳ kéo nhau đến xem đông như kiến. Hàng bao nhiêu ngàn cặp mắt đổ dồn nhìn vào mặt Vương-Bá-Đạo, bốn phía đều im lặng, tưởng chừng như một con ruồi bay qua cũng nghe thấy tiếng.


Trần-Gia-Cách nói:


-Ngươi nghe cho kỹ! Vế đối của ta là: Sông có đục có trong, quan có trong có đục. Sông trong dễ hay quan trong dễ?


Vương-Bá-Đạo toát cả mồ hôi. Suy nghĩ một hồi lâu vẫn không tài nào tìm ra chữ nghĩa để mà đối lại. Y đành chịu thua mà lên tiếng:


-Công tử! Vế đối của người khó quá, tôi không làm sao đối nổi!


Trần-Gia-Cách cười nói:


-Được! Không đối được cũng không sao. Nghe ta hỏi! Nước sông Hoàng-Hà dễ trong sạch hay quan lại dễ trong sạch?


Vương-Bá-Đạo phúc khởi tâm linh đáp ngay:


-Nếu Quan lại trong, thiên hạ đều trong thì nước sông Hoàng-Hà cũng trong.


Trần-Gia-Cách cười lớn nói:


-Hay lắm! Như vậy thì mi còn đợi gì mà không triệu tập hết thảy quan lại trong phủ bảo họ xuất lương gạo trong kho ra phát cho dân chúng bị thiên tai? Còn quan Tổng-binh nữa, xin giúp quan Tri-phủ một tay nhé!


Không còn cách nào khác hơn, hai người phải họp tất cả các viên chức thuộc hạ lại, xuất kho đem lương gạo phát cho dân.


Trần-Gia-Cách đứng ra nói với dân chúng:


-Tất cả nhớ kỹ điều này! Ngày sau nếu có vị quan lớn nào tới điều tra việc phát lương hôm nay thì nhớ khai rằng: quan Tri-phủ hợp với quan Tổng-binh tự tay phân phát cho từng người!


Trần-Gia-Cách canh giữ Vương-Bá-Đạo và Tôn-Khắc-Dụng chờ đến quả nửa đêm, khi các kho lương đã phát hết mới gọi Từ-Thiện-Hoằng đến dặn:


-Thất ca cho tất cả hay rằng đừng đem vũ khí về cất giấu kẻo sau này nếu quan binh triều đình xét thấy sẽ phao vu là dân chúng bạo động.


Từ-Thiện-Hoằng vâng lời, bảo tất cả dân chúng đem hết binh khí của quan binh liệng hết xuống sông rồi cùng nhau giải tán.


Làm xong việc nghĩa, đám hào kiệt vui mừng sung sướng, cùng nhau lên đường rời khỏi phủ Lan-Phong. Trần-Gia-Cách hỏi anh em Tây-Xuyên Song-Hiệp:


-Tin tức của Văn tứ ca đến đâu rồi?


Thường-Thích-Chí nói:


-Chúng tôi nhận được ký hiệu của Thập-tứ đệ cho biết là Văn tứ ca bị giải về Hàng-Châu.


Trần-Gia-Cách nghe nói giật mình hỏi:


-Sao lại giải về Hàng-Châu?


Thường-Thích-Chí đáp:


-Điều ấy thật quả là bất ngờ!


Từ-Thiện-Hoằng nói:


-Hàng-Châu là địa bàn (#3) của chúng ta. Như vậy, việc giải cứu Văn tứ ca sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta. Còn nếu muốn chắc chắn cả hai bề thì nên cử một người sang tận Bắc-Kinh để dò xét hư thực.


Trần-Gia-Cách nói với Thạch-Song-Anh rằng:


-Việc này chắc phải phiền đến Thập-nhị ca chịu khó giùm phen nữa.


Thạch-Song-Anh tuân lệnh lên ngựa nhắm hướng Bắc đi thẳng. Trần-Gia-Cách hỏi thăm về thương tích của Dư-Ngư-Đồng thì Tây-Xuyên Song-Hiệp cho lắc đầu không biết. Họ kể lại rằng khi tìm thấy ám hiệu của Dư-Ngư-Đồng để lại thì lập tức quay về báo tin, tình cờ đi qua phủ Lan-Phong, thấy cảnh bất bình ra tay giúp dân chúng thì tình cờ gặp được tất cả mọi người ở đây.


Thấy mọi chuyện đã tạm yên, đám hào kiệt Hồng Hoa Hội ai nấy cảm thấy khoan khoái, hân hoan trong lòng. Tin tức đã đến được Mộc-Trác-Luân của xứ Hồi; cứu dân chúng bị thiên tai làm cản trở cuộc tiến binh của Triệu-Huệ; tin tức Văn-Thái-Lai cũng đã biết được...


Châu-Ỷ tươi cười nói:


-Đại quân Tây chinh của Triệu-Huệ không có lương tiếp tế, đó là một thắng lợi cho Tiêu-Thanh-Đồng tỷ tỷ!


Vô-Trần Đạo-Nhân cười nói:


-Cô bé ấy kiếm pháp thật tài tình. Mong y thị chuẩn bị đánh một trận cho tan tành quân xâm lăng rồi lo chuyện hạnh phúc của mình để chúng ta đến đó uống rượu chúc mừng một phen.


Tất cả mọi người nghe nói đều cười rộ lên. Chỉ riêng một mình Trần-Gia-Cách là buồn buồn như đang nghĩ ngợi điều gì.


Nghỉ ngơi, chuẩn bị đâu đó xong xuôi, Trần-Gia-Cách ra lệnh cho tất cả lên đường...


Chú thích:


(1-) Có thể nói một cách khác là ngồi theo vị trí "kiềng ba chân".


(2-) Nữ tế: con rể.


(3-) Địa bàn: đất nhà.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Mặt trời điểm 10

Mặt trời điểm 10

Mùa hè năm đó, tôi và Vinh chia tay. Và suốt mùa hè đó, gã bên tôi. Giữa họ, có một

29-06-2016
Chuyện nhà rùa

Chuyện nhà rùa

Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của

28-06-2016
Nếu bạn phải khóc

Nếu bạn phải khóc

Cuối cùng, nếu bạn không dám khóc, thì bạn không xứng đáng được buồn. *** Nhà

28-06-2016
Sinh sau vài phút

Sinh sau vài phút

Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được

30-06-2016
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

P/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật nam luôn có tên là Ju, nữ luôn

28-06-2016