Old school Easter eggs.
Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long - Hồi 6 - Đánh nhau với sói

↓↓

Thường Vô Ý lạnh lùng nói :

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lúc đó, người của ngươi chắc cũng không giống người.


Trương Lung Tử giành hỏi :


- Gã đó là sói quân tử?


Thường Vô Ý nói :


- Gã đó chính là sói quân tử.


Trương Lung Tử hỏi :


- Ngươi đã thấy bọn họ từ lâu?


Thường Vô Ý nói :


- Lúc đó các ngươi đang bận ở phía sau cứu người, cứu mạng của chính các ngươi.


Trương Lung Tử nói :


- Ngươi cố ý dằng co với bọn thủ hạ của Bốc Chiến, chỉ vì ngươi biết có bọn chúng ở đây, sói quân tử sẽ không lại?


Thường Vô Ý nói :


- Đó là quy củ trên Lang Sơn.


Trương Lung Tử thở ra nói :


- Xem ra so với mấy thanh quỷ đầu đao, bọn sói quân tử còn khó đối phó hơn nhiều.


Y lại nhịn không nổi hỏi tiếp :


- Nhưng hiện tại bọn thủ hạ Bốc Chiến đã bỏ đi rồi, tại sao hắn còn chưa động thủ?


Thường Vô Ý nói :


- Bây giờ là lúc nào?


Trương Lung Tử nói :


- Bây giờ là ban đêm.


Thường Vô Ý nói :


- Sói quân tử không bao giờ động thủ ban đêm.


Trương Lung Tử hỏi :


- Đó cũng là quy củ trên Lang Sơn?


Thường Vô Ý nói :


- Đúng vậy.


Lão Bì ở tuốt đằng xa, bỗng thở ra nói :


- May mà hắn không muốn quyền đầu hay bàn tay gì của ta.


Y đứng rất xa, nhưng y vừa nói xong, Thường Vô Ý đã lại sát ngay trước mặt y.


Gương mặt của lão Bì lập tức biến đổi, y muốn cười gượng một tiếng, mà hình như da mặt đã cứng đơ ra.


Nhìn mặt Thường Vô Ý, y sợ còn hơn là nhìn phải quỷ sống.


Thường Vô Ý nhìn y lom lom, lạnh lùng nói :


- Bọn chúng không muốn quyền đầu của ngươi, bàn tay của ngươi, nhưng ta muốn.


Lão Bì nói :


- Ngươi... ngươi...


Thường Vô Ý nói :


- Không những ta muốn bàn tay ngươi, ta còn muốn lột da ngươi.


Lão Bì vốn rất cao ráo, nhưng bây giờ y bỗng rụt người lại còn nửa khúc.


Thường Vô Ý hững hờ nói tiếp :


- Chỉ tiếc là bàn tay của ngươi chẳng ai thèm, da của ngươi cũng chẳng ai thèm.


Y xoay người đi, Lam Lan đã xuống kiệu, y chẳng thèm nhìn lão Bì nửa con mắt.


Lão Bì vẫn chưa đứng thẳng người lại được.


Lam Lan bước lại đở y đứng lên, dịu dàng nói :


- Cám ơn ông lắm, lúc nãy hai lưỡi đao kia xém tý nữa đã chém vào trong kiệu tôi ngồi, nếu mà không có Đoạt Mệnh Châm của ông, chỉ sợ tôi không còn sống tới bây giờ.


Lão Bì dụi dụi mũi, rồi lại dụi mắt, nói :


- Chuyện đó cô nói ra làm gì nữa, tôi chẳng muốn bọn họ biết.


Lam Lan nói :


- Tôi biết ông giữ kín không lộ ra, nhưng ơn cứu mạng, tôi không thể không cảm khích không nói.


Cô đưa bàn tay trắng ngần mủm mỉm ngắt lấy một đóa hoa bằng trân châu trên mái tóc :


- Đây là một chút ý tứ, xin ông nhất định thu giùm cho.


Đóa hoa làm bằng ba mươi tám hột trân châu nạm thành, hột nào hột nấy lớn nhỏ như nhau.


Lão Bì vốn muốn từ chối, nhưng vừa nhìn một cái, bàn tay thò ra muốn đẩy đã tiếp lấy đóa hoa nắm chặt trong tay.


Y là người biết của, y đã nhìn ra đóa hoa này trị giá đủ để y tiêu xài ăn chơi ba tháng liền.


Nhưng Tiểu Mã lộ vẻ kinh ngạc, không phải vì lão Bì nhận đóa hoa, mà là những lời Lam Lan vừa nói.


Người kinh ngạc không phải chỉ có một mình Tiểu Mã.


Trương Lung Tử nhìn nhìn lão Bì, rồi lại nhìn hai cái xác trên mặt đất, chính giữa mi tâm có chấm đỏ :


- Ngươi học cái thứ này lúc nào thế? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi sử dụng qua?


Lão Bì ho khan vài tiếng, ngẩng cao cổ lên nói :


- Đây là thứ ám khí trí mệnh, trước mặt bạn bè làm sao giở ra? Không tới lúc cực chẳng đã, ta không bao giờ sử dụng.


Lam Lan thở nhẹ ra :


- Ông thật là một người bạn tốt.


Không biết cô vô tình hay hữu ý liếc Thường Vô Ý một cái, gương mặt của Thường Vô Ý không một chút biểu tình.


Lam Lan nói :


- Mười vạn lượng vàng, tôi có thể bỏ ra được, nhưng điều kiện cái vị Ôn quân tử ấy đưa ra tôi không thể đáp ứng.


Lần này cô quay đầu qua hỏi Thường Vô Ý :


- Bây giờ trời đã tối, chúng ta bắt đầu đi được chưa?


Thường Vô Ý gật gật đầu.


Tiểu Mã hỏi :


- Ai mở đường đằng trước?


Thường Vô Ý nói :


- Ngươi.


Tiểu Mã hỏi :


- Ngươi đoạn hậu?


Thường Vô Ý nói :


- Đúng vậy.


Tiểu Mã hỏi :


- Còn Trương Lung Tử?


Thường Vô Ý nói :


- Y theo ngươi.


Lão Bì giành nói :


- Ta cũng theo Tiểu Mã.


Thường Vô Ý lạnh lùng nói :


- Ngươi đã có một thân ám khí siêu đẵng như vậy, phải ở giữa điều độ.


Lão Bì nói :


- Dù sao ta cũng không ở phía sau.


Thường Vô Ý cười nhạt.


Tiểu Mã nói :


- Có gì lộn xộn, mọi người phải lập tức đổ dồn lại hai chiếc kiệu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chờ ngày nắng lên

Chờ ngày nắng lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Long truy cập

27-06-2016
Ngày hôm sau không đến

Ngày hôm sau không đến

Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở

30-06-2016