Thường Vô Ý cười nhạt nói :
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Không chừng bọn họ cũng chẳng cần...
Y nói chưa dứt lời, bỗng có hai cái bóng người từ mặt đất nhảy xổ lại.
Thiết Tam Giác chưa chết.
Còn một người khác bị Tiểu Mã đấm bể mũi cũng chưa chết, lỗ mũi không phải là chỗ trí mệnh.
Tiểu Mã không phải là kẻ thích giết người.
Người bệnh trong kiệu lại ho lên.
Hai cái bóng nhảy lên, xông về chiếc kiệu đó, chỉ cần uy hiếp được người bệnh trong chiếc kiệu đó, tất cả người còn lại sẽ đều bị uy hiếp.
Thiết Tam Giác tuy không tránh được cái đấm của Tiểu Mã, công phu của y không phải tệ, không những thân pháp nhanh tuyệt, nhắm cũng đúng tuyệt.
Hiện tại Tiểu Mã, Trương Lung Tử, Thường Vô Ý đều rất xa chiếc kiệu đó, trong bọn chỉ có ba người đó là đáng sợ.
Thiết Tam Giác chọn đúng cơ hội tốt nhất.
Cây dọc tẩu trong tay của y làm bằng thép ròng, đầu lớn bằng nắm tay, đánh trúng vào đầu ai, hay đánh trúng vào chỗ huyệt đạo nào, cũng đều là cú trí mệnh.
Đồng bạn của y đã chụp được thanh quỷ đầu đao.
Ánh đao lóe lên, chém xả vào kiệu.
Thanh quỷ đầu đao nặng ba mươi bảy cân, chém từ trên cao chém xuống, chiếc kiệu có làm bằng gỗ tốt, cũng bị bổ làm đôi.
Người trong kiệu lại càng ho dữ dội, xem ra nhất định không tránh thoát được trận tấn công của bọn họ.
Tiểu Mã và Thường Vô Ý xuất thủ có nhanh đến bao nhiêu, bây giờ cũng không còn kịp.
Thiết Tam Giác xuất thủ lần này chắc mẫm không thể nào trật được.
Có điều y tính trật lất.
Chính ngay lúc đó, từ trong bóng chiếc kiệu, có hai luồng kiếm quang bay ra như điện xẹt.
Một lưỡi thuận theo quỷ đầu đao lướt lên, lập tức nghe có tiếng la thảm thiết.
Máu tươi bắn lên tung tóe, bàn tay cầm đao của gã đó đã bị chặt đứt, kiếm quang lại lóe lên, lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua ngực. Nhát kiếm ấy không những gọn ghẽ, mà còn nhanh và chuẩn, không những vậy mà còn hiểm độc hung hãn không tả được.
Hoa? tinh bắn lên tứ phía, tinh tinh tinh ba tiếng vang lên, cây dọc tẩu đã đưa lên đở mấy nhát kiếm liên tiếp.
Thiết Tam Giác rốt cuộc không phải là một người dễ đối phó, gót chân của y chạm vào cây gỗ ngang của chiếc kiệu, thân hình y tá sức búng lên không.
Cường địch đang bao vây chung quanh, y làm sao còn dám ham đánh, y đang tính bỏ chạy.
Nào ngờ kiếm quang lúc đó đã tới ngay háng của y, ánh kiếm lại lóe lên, lưỡi kiếm đã xuyên qua đủng quần.
Nhát kiếm ấy còn ác độc, còn chuẩn, còn hung hiểm hơn.
Thiết Tam Giác rú lên một tiếng thảm thiết như sói tru, y tới chết cũng không ngờ được, người sử chiêu đó là một cô bé mười sáu tuổi.
Mũi kiếm còn đang nhỏ máu.
Hai cô con gái đang đứng vai sát vai, mảnh khăn sa đen che mặt nhè nhẹ tay động trong gió đêm.
Bàn tay cầm kiếm của các cô vững như bàn thạch.
Các cô còn đang cười ngõn nghẽn.
Đối với các cô, giết người hình như là một trò chơi thích thú.
Đấy không chừng các cô tuổi tác còn quá nhỏ, còn chưa hiểu được thế nào là giá trị sinh mạng một con người.
Tiếng cười của các cô nghe thật dễ thương, nụ cười lại càng yêu kiều mỹ lệ.
Thường Vô Ý lạnh lùng nhìn các cô, y bỗng nói :
- Hảo kiếm pháp.
Tăng Trân nhoẻn miệng cười nói :
- Không dám.
Tăng Châu thì trề môi ra nói :
- Chỉ tiếc là chúng ta còn đánh chưa lại gã Tiểu Mã kia. Mặt của ta còn bị y đánh sưng vù lên.
Xem thần tình các cô, nghe giọng nói các cô, chẳng qua chỉ là hai cô bé. Hai cô bé còn nhỏ tuổi như vậy làm sao mà học được thứ kiếm pháp lão luyện cay độc như vậy?
Thường Vô Ý nói :
- Người nào truyền thụ kiếm pháp cho các ngươi?
Tăng Châu nói :
- Ta cứ không nói cho ngươi biết đấy.
Tăng Trân cười ngặt nghẽo nói :
- Nghe nói ngươi còn bản lãnh hơn cả Tiểu Mã, sao ngươi nhìn không ra lai lịch kiếm pháp của chúng ta?
Thường Vô Ý cười nhạt, bỗng đứng ngay trước mặt các cô, y xuất thủ như điện, đưa tay ra đoạt lấy thanh kiếm trên tay các cô. Y sử dụng môn công phu Không Thủ Nhập Bạch Nhận, còn giáp vào bảy mươi hai thế Tiểu Cầm Nã Thủ.
Môn công phu này cho dù y chưa luyện đến mức đăng phong, trong giang hồ cũng không mấy ai thắng được y.
Hai cô nương nhỏ tuổi cười ngõn nghẽn, ưỡn ngực tới, hai thanh kiếm dấu vào sau lưng.
Tiểu cô nương tuy chỉ là tiểu cô nương, trước ngực hai chỗ vẫn là nhô lên lồ lộ.
Thường Vô Ý tuy là vô ý, hai bàn tay cũng không thể nào chụp tới bộ ngực các cô.
Tăng Trân cười tươi nói :
- Đây là kiếm của ta, sao ngươi lại giành giựt?
Tăng Châu nói :
- Đàn ông gì lớn đầu mà còn lại giành giựt đồ của con nít, không biết xấu hổ sao?
Tăng Trân nói :
- Lêu lêu lêu, mắc cở chết đi được.
Thường Vô Ý xanh lè mặt mày, nói không ra lời.
Nào ngờ hai cô con gái thân hình xoay qua một cái, kiếm quang chợt chia ra, như hai con rắn độc đâm vào hai bên sườn của y. Công phu Không Thủ Nhập Bạch Nhận của Thường Vô Ý tuy lợi hại, nhưng xuất kỳ bất ý, y cũng không dám đưa ra giựt lấy kiếm của các cô.
May mà y cũng còn né tránh kịp.
Hai cô con gái được thể làm tới, một bên trái, một bên phải, liên thủ tấn công, trong chớp mắt đã công ra ba thế, ba nhát kiếm không những nhanh nhẹn hiểm độc, phối hợp lại càng tuyệt diệu, nhát cuối cùng như hai làn sóng bạc giao chéo nhau, mắt thấy ngực của Thường Vô Ý đã sắp bị kiếm xuyên qua lút cán.
Nào ngờ thân hình của Thường Vô Ý khẻ nghiêng qua, hai thanh kiếm dã bị y dùng nách kẹp lại.
Chiêu thế đó sử dụng thật tuyệt diệu, thật nguy hiểm. Hai cô gái dùng hết sức lực ra cũng không lay chuyển được thanh kiếm bị kẹp trong nách của y.
Tăng Trân trề môi lên, hình như đã muốn khóc tới nơi. Tăng Châu thì đã nước mắt tầm tã.
Nhưng hai cô vẫn cứ ráng dùng sức thu kiếm lại; Nào ngờ hai nách của Thường Vô Ý bỗng thả tung ra, hai cô con gái lập tức bổ nhào ra đằng sau, té nằm soài ra mặt đất, các cô bèn ỳ ra không chịu ngồi dậy.
Tăng Châu thút thít nói :
- Người lớn ăn hiếp con nít, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ.
Tăng Trân lúc nãy chưa thấy có giọt nước mắt, bây giờ đã khóc ầm cả lên.
Trong kiệu, tiếng ho đã ngừng lại, một người vừa thở dốc vừa nói :
- Câm miệng.
Tuy y chỉ nói có hai tiếng, hình như đã dùng hết tận sức lực cả toàn thân, hơi thở lại càng dồn dập.
Hai tiếng đó thốt ra tuy yếu ớt, nhưng lại như bùa chú không bằng, xem ra rất linh nghiệm.
Hai cô con gái lập tức nín lại, đưa tay chùi nước mắt, đứng khép nép qua một bên.
Thường Vô Ý còn đang đứng đó nhìn chiếc kiệu, hình như nhìn muốn xuất thần. Chỉ tiếc là y chẳng thấy được gì cả.
Bức màn trên kiệu được che kín mít, ngay cả một lỗ hở thông gió cũng không có. Người trong kiệu lại bắt đầu ho sù sụ lên.
Người này rốt cuộc là ai? Y bị bệnh gì? Thường Vô Ý không hỏi. Cuối cùng y quay người lại, chầm chậm bưóc về chỗ lúc nãy, Tiểu Mã và Trương Lung Tử đang chờ y y ở đó.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi có nhận ra kiếm pháp của bọn họ không?
Thường Vô Ý không nói gì.
Tiểu Mã nói :
- Ta cũng không nhận ra.
Y đang cười khổ :
- Kiếm pháp kiểu đó ta nhìn đã không ra, ngay cả thấy của chưa từng thấy qua.
Trương Lung Tử nói :
- Đấy không phải là kiếm pháp phái Vũ Đương.
Tiểu Mã nói :
- Dĩ nhiên là không phải.
Trương Lung Tử nói :
Chương trước | Chương sau